Thật ra Thường Anh mới vừa về xong, cũng may cơ thể ông khỏe mạnh, tinh thần cũng rất tỉnh táo hoàn toàn không nhìn ra ông mới đi đường cả đêm về, hơn nữa còn làm được hai việc lớn.
Thúy Phương biết tất cả những việc này nên đã cố ý làm cho ông thêm một quả trứng gà kẹp vào trong bánh bột ngô, lại múc thêm một bát canh thịt.
Thường Anh nhìn bà một cái thật sâu, giống như rất cảm ơn, cũng giống như nhìn yêu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.
Thúy Phương rất vui vẻ nhìn ông chồng già của mình ăn hết đồ ăn.
Bởi vì mấy năm đầu, Thúy Phương nấu cơm rất khó ăn…Thúy Phương nhìn thấy ông như vậy thì mím môi cười, cũng không uổng phí quãng thời gian mười lăm năm ở bên nhau, giữa bọn họ từ lâu đã có sự ăn ý này.
Tuệ Tuệ đứng bên ngoài nhìn thấy cha mẹ mình như vậy cũng không nhịn được mà mỉm cười, dáng vẻ hai vợ chồng già này hệt như đang rải thức ăn chó á!(• ε •)Từ sau khi cha bắt đầu đi làm, Tuệ Tuệ và mẹ vẫn luôn lo lắng.
Thúy Phương luôn an ủi Tuệ Tuệ, nhưng thật ra bà còn lo lắng hơn nàng, ngay cả công việc may quần áo cho bọn nhỏ cũng gác lại, bận rộn hết việc này đến việc kia.
Tuệ Tuệ nhìn thấy tất cả, biết mẹ không thoải mái và dễ chịu như ngày xưa.
Thế nhưng nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể không ngừng cầu mong Bồ Tát phù hộ, cha nhất định phải an toàn trở về.
Mãi cho đến giờ thân, bên kia Nam Sơn bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, ngay cả mặt đất dưới chân núi cũng bị chấn động nhẹ.
Tuệ Tuệ và mẹ ôm chặt lấy nhau, tim cả hai người đều thắt lại.
Thúy Phương rất lo lắng cũng rất muốn đi xem, nhưng bà không thể để Nhạc Bảo ở nhà một mình, vì thế chỉ có thể kìm nén lại.
Tuệ Tuệ biết mẹ mình nghĩ gì nên đã đề nghị: “Mẹ, mẹ đi xem cha đi, con đến nhà Xảo Muội ngồi một lát.
”Thúy Phương kiên quyết lắc đầu nói: “Không được, cha con dặn chúng ta ngoan ngoãn ở nhà, như vậy cha con mới có thể yên tâm được.
”Tuệ Tuệ nghĩ một hồi cảm thấy cũng đúng: “Vâng, cha nói, mặc kệ có chuyện gì, sau khi mọi chuyện kết thúc, cha sẽ cho người trở về báo tin cho chúng ta.
”Sau khoảng một canh giờ, cuối cùng cũng có người đến gõ cửa.
“Thím Thường có ở nhà không?”Thúy Phương vừa nghe thấy giọng nói đã biết đó là ai, bà đi ra mở cửa: “Đến đây, đến đây, là Mậu Lâm đến sao?”Vừa mở cửa ra nhìn, quả nhiên là Lữ Mậu Lâm, cậu ấy và Nhạc Bảo bằng tuổi nhau, vừa nhìn đã biết là một người thành thật.
Lữ Mậu Lâm nói: “Thím Thường, chú Thường bảo cháu về nói với thím, buổi tối nấu thêm vài món ăn, chú ấy muốn uống với mấy người chú Đại Canh mấy chén rượu.
”Thúy Phương nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra là bình an!Bà thu lại vẻ mặt nghiêm trọng, cười nói: “Được, cảm ơn Mậu Lâm.
”“Thím ít khi đến nhà cháu, cũng không biết cháu thích gì.
” Bà vừa nói vừa lấy từ trong túi hơn mười văn tiền, kín đáo đưa cho Mậu Lâm: “Cháu cầm lấy mua chút đồ ăn ngon đi, coi như đây là tấm lòng của thím.
”“Thím à!” Lữ Mậu Lâm thấy thế thì đỏ mặt, liên tục đẩy lại, giống như những đồng tiền này nóng phỏng tay vậy, cậu ấy hét lên: “Ôi, cháu không lấy tiền đâu.
”Vừa nói xong thì tên nhóc đó bỏ chạy, tất cả tiền đều bị rơi xuống đất.
Thúy Phương không đuổi kịp, chỉ đành vừa nhặt tiền vừa trêu ghẹo nói: “Đứa nhỏ này, đúng là thật thà tốt bụng.
”Tuệ Tuệ ở trong nhà nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, tảng đá trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống, chỉ cần cha nàng bình an là tốt rồi.
Có người vui mừng cũng có người thất vọng.
Lữ Duệ Siêu từ chỗ người truyền tin biết được mấy người Thường Anh thế mà thoát được một kiếp, hắn tức giận đến mức quăng cả chén thuốc xuống đất.
Dương Hương Liên nghe thấy tiếng động thì giật nảy mình, nhanh chóng chạy vào thu dọn: “Duệ Siêu à, sao lại làm rơi bát thế hở cháu, còn chưa uống hết thuốc phải không?”.