Thoắt cái cũng đến ngày giỗ nhà ngài đô đốc, đúng như dự tính thì hôm nay cả nhà Bùi gia sẽ sang phủ đô đốc ăn giỗ.
Bùi Hanh ngồi đợi ở sảnh chính, Vân Nguyệt tới liền bắt gặp được vẻ mặt u ám của Bùi Hanh, cô khẽ nói:"Chào buổi sáng cha ạ, sao nhìn cha có vẻ không vui thế?"
Bùi Hanh thấy Vân Nguyệt đến thì sắc mặt mới hoà hoãn hơn đôi chút, ông ta khẽ nói:"Không có gì, cha với con đi thôi."
Vân Nguyệt ngạc nhiên nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi:"Dạ còn má đâu cha? Sao chỉ có cha con ta?"
Bùi Hanh khịt mũi hừ một tiếng, ông ta nói:" Mặc kệ bà ta, sáng ra bà ta lại dở chứng, đi thôi."
Nói rồi ông ta phất áo đi thẳng ra ngoài, Vân Nguyệt thở dài nhấc gót đuổi theo.
Võng dừng trước phủ đô đốc, Bùi Hanh đi trước Vân Nguyệt theo sau.
Giờ Tỵ* phủ đô đốc đã rộn ràng lắm khách, Vân Nguyệt cúi chào ngài đô đốc rồi theo chân người hầu đi sang gian kế dành cho các cô.
*Giờ Tỵ: Từ 9-11h sáng.
Tiểu Huệ thấy Vân Nguyệt đến thì sắc mặt mừng rỡ, nàng ta chạy đến kéo Vân Nguyệt lên phản ngồi.
Vân Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh thấy cũng đông cô đang ngồi cười nói, Tiểu Huệ vốn định ở lại bồi Vân Nguyệt một chút nhưng lại bị người hầu kéo đi, bảo là có việc gấp.
Một lúc sau nàng ta hậm hực quay lại, trên tay còn cầm theo chút bánh.
Vân Nguyệt thấy vẻ mặt nàng ta không vui liền hỏi nhỏ:"Em sao thế?"
Tiểu Huệ đưa bánh cho Vân Nguyệt, nói:"Trên đường quay lại đây đụng phải Tiểu Khuê..."
Vân Nguyệt à một tiếng rồi không nói thêm chuyện đó nữa. Tiểu Khuê là em cùng cha khác mẹ với Tiểu Huệ, cả hai không hoà thuận, hễ mà gặp nhau là như chó với mèo.
Thấy trán Tiểu Huệ lấm tấm mồ hôi, Vân Nguyệt bèn rút khăn tay ra lau giúp nàng ta.
Tiểu Huệ cười chỉ cái bánh nhỏ mà mình mới đưa cho Vân Nguyệt nói:"Chị ăn đi, cái này là em lén lấy trộm ở nhà bếp đấy, các cô không có phần đâu."
Vân Nguyệt ngạc nhiên nhìn bánh trong tay mình, được làm tinh xảo như vậy chắc là để dâng lên Quan trên.
Dưới ánh mắt lấp lánh của Tiểu Huệ, Vân Nguyệt đành ăn hết cái bánh nhỏ.
Chốc chốc sau Vân Nguyệt cảm thấy không khí hơi ngộp nên đành quay sang nói khẽ:"Tiểu Huệ à, chị cảm thấy hơi mệt..."
Tiểu Huệ có phần lo lắng hỏi:"Chị sao thế? Hay em đưa chị ra gian khác nghỉ ngơi nhé?"
Vân Nguyệt mỉm gật đầu, Tiểu Huệ liền dẫn Vân Nguyệt cả hai đi sang gian sau, nơi đây rất yên tĩnh, hoàn toàn tách biệt với không khí náo nhiệt bên ngoài.
Tiểu Huệ mở cửa quay sang nhìn Vân Nguyệt cười nói:"Chị nghỉ ngơi ở đây sẽ không ai làm phiền."
Vân Nguyệt khẽ ừ một tiếng.
*Bịch
Tiếng người ngã xuống đất, lát sau có tiếng người mở cửa tiến vào.
"Cô ba..."
"Cô ba gọi tôi đến có việc chi?"
"Ưm..."
Tiếng phụ nữ vang lên làm cho người đàn ông vừa nói chuyện kia khẽ giật mình.
Một người phụ nữ quần áo xộc xệch đang nằm trên giường, căn phòng tối om do đóng kín cửa và được phủ màn khiến cho bóng dáng càng thêm mờ ảo kích thích thị giác chả lũ đàn ông.
Người trên giường cứ õng ẹo đong đưa thân dưới như đang rất khó chịu, gả đàn ông thấy thế liền cười gian xảo nói:"Cô ba đây là đang mời gọi tôi à? Thấy cô ba khó chịu như vậy...tôi đây liền thoả mãn cho cô."
"Cô ba chiều tôi đi, tôi cưới cô ba làm vợ...khà khà..."
Tiếng người đàn ông hào hứng vang lên trong phòng.
*Sột soạt
Tiếp đó là hàng loạt tiếng cởi đồ, có vẻ như rất gấp gáp.
"Cô ba tôi vào đây..."
Sau câu nói đó của người đàn ông liền nghe được tiếng rên của người phụ nữ.
Tiếp sau đó là hàng loạt âm thanh ám muội khiến cho người nghe phải đỏ mặt tía tai.
Bên trong phòng nồng nặc loại mùi ân ái nồng đậm thì bên ngoài cửa hàng loạt người đang đứng như trời trồng.
Ông đô đốc sắc mặt đen như lọ nồi phất tay bảo hai thằng hầu phá cửa, hôm nay là ngày giỗ của má ông ta, là một ngày rất quan trọng với ông, chẳng biết kẻ không có liêm sỉ nào dám phá hoại làm ra những chuyện mất mặt như thế này?
*Rầm
Cửa bị đập mạnh mở toang, ánh sáng nhanh chóng ập vào như đang hóng chuyện của những kẻ gian díu mập mờ không biết liêm sỉ này.
Người bên ngoài liên tiếp nghe người đàn ông gọi người kia là "Cô ba" nhưng đến giỗ nhà đô đốc thật sự có rất nhiều cô ba, chẳng biết cô ba nào là người gả đàn ông kia gọi?
Cánh cửa mở toang khiến cho hai kẻ chìm trong khoái lạc tỉnh táo, chưa kịp định thần liền thấy màn trướng bị người ta kéo mạnh một cái, liền lộ ra chủ nhân của cuộc hoan ái vừa rồi.
"Ôi trời ạ, kia chẳng phải ngài xã trưởng sao?"
"Suỵt bà nhỏ tiếng thôi, vợ ngài ấy còn đứng sửng ra kia kìa."
Cả đám đàn bà quay sang nhìn bà Lệ với ánh mắt đồng tình cùng thương hại, mặt bà ta chẳng rõ là cảm xúc gì, dường như có chút hận ý, lại như có chút mong chờ.
"Là cô ba Tiểu Huệ con gái ngài đô đốc."
"Trời ạ, bình thường rõ là ngây thơ..."
"Ôi thôi, bởi vậy chúng ta nên rút kinh nghiệm chớ nên nhìn mặt hiền lành mà tưởng là hạn đàng hoàng."
"Nhìn óng ánh chắc gì đã là vàng, nhìn đàng hoàng chắc gì đã tử tế."
Hàng loạt lời chỉ trích vang lên cùng cười nhạo, ông đô đốc nổi đoá giận tím mặt, bà Quyên vợ lớn ông ta thấy vậy liền vuốt ngực giúp ông ta, bà nói:"Ông bớt giận, bớt giận."
Nói đoạn bà ta quay sang quát lớn đám hầu:"Tụi bây còn đứng xớ rớ ở đó làm gì? Còn không mau vào chỉnh trang lại giúp cô ba."
Một lúc sau tại sảnh chính phủ đô đốc, ông đô đốc và bà Quyên ngồi trên ghế nhìn xuống Tiểu Huệ đang quỳ giữa sảnh.
Còn xã trưởng thì nghiễm nhiên ngồi vắt chéo chân trên ghế như chẳng liên quan đến mình, ông đô đốc tức anh ách nhưng chẳng thể làm gì xã trưởng, bởi chức vị của ông ta lớn hơn ông.
Bà Quyên lên tiếng hỏi Tiểu Huệ:"Cô ba còn gì để nói?"
Tiểu Huệ thất thần thì thào đáp:"Tôi không có...tôi không có làm..."
Tiểu Khuê vốn chẳng ưa Tiểu Huệ, nghe thế liền chen miệng vào nói:"Chị không có? Vậy khi nãy ai trần truồng dạng chân ra cho người ta làm?"
Bà Quyên nghe con gái ruột nói thế thì vội quát khẽ:"Tiểu Khuê không được chen vào chuyện này, con lui sang một bên đi."
Tiểu Khuê hậm hực dạ một tiếng rồi cũng ngoan ngoãn lui sang một bên, nàng ta biết nếu nói thêm sẽ khiến cho cha phật lòng.
Ngài đô đốc từ nãy đến giờ luôn im lặng, bấy giờ mới lên tiếng mắng:"Đồ hư đốn lăng loàn làm bại hoại gia phong họ Hà ta."
Họ Hà gia truyền có cây roi khi xưa được một vị vương gia ban tặng, đó cũng được xem là món đồ dùng để trừng trị những kẻ làm trái gia quy, bại hoại gia phong...
Mắt thấy ngài đô đốc cầm roi sắp quất Tiểu Huệ mặc dù bà Quyên vui lắm nhưng vẫn bày ra vẻ mặt đau lòng khuyên răn:"Ông bớt giận, chuyện đâu còn có đó, Tiểu Huệ ốm yếu sao chịu nổi trận đòn roi này...ông tha cho cô ba đi..."
Càng nghe có người cầu xin dùm Tiểu Huệ, lửa giận ông ta lại càng lớn, cứ thế mặc kệ tất cả, ông ta vung roi quất thẳng tay.
Hai mươi roi qua đi như lấy đi nửa cái mạng của Tiểu Huệ, bà Lệ bấy giờ mới phun trầu nói chuyện:"Thôi thì chuyện cũng lỡ rồi, ông nhà tôi cũng đã lấy mất đời con gái của cô ba đây, gạo đã nấu thành cơm chẳng thể cứu vãn, ngài đô đốc đây hãy gả cô ba sang làm bà nhỏ phủ xã trưởng chúng tôi."
Từ đó ván đã đóng thuyền, Tiểu Huệ mười sang gần mười bảy phải gả cho xã trưởng Lê Văn Hựu lớn hơn cả tuổi cha mình.
[...]
Trong phòng riêng của Tiểu Huệ lúc này, Vân Nguyệt dẫn theo Thu Cúc vào thăm.
Tiểu Huệ ôm chăn co ro trên giường, ánh mắt dại ra chẳng biết nhìn gì.
Dường như đặc biệt quan tâm đến Vân Nguyệt nên khi Vân Nguyệt vừa đến thì nàng ta đã dán ánh mắt lên người Vân Nguyệt, Vân Nguyệt khẽ cười tự nhiên mà ngồi xuống ghế nhìn Tiểu Huệ:"Em sao thế? Sao nhìn chị dữ thế, Tiểu Huệ?"
Tiểu Huệ căm phẫn chỉ vào Vân Nguyệt nói:"Là chị...là chị hại tôi..."
Vân Nguyệt phe phẩy cái quạt, nghe vậy che miệng cười đáp:"Coi kìa, em không còn tỉnh táo để nói chuyện nữa rồi à? Sao lại nói năng lộn xộn ngược ngạo thế kia?"
Tiểu Huệ trừng mắt, hỏi ngược lại:"Chị có ý gì?"
Vân Nguyệt lấy trong túi ra cái bánh nhỏ mà khi sáng Tiểu Huệ cho, cô đặt nó lên bàn khẽ nói:"Là em muốn hãm hại chị trước."
Tiểu Huệ trợn tròn mắt nhìn cái bánh nguyên vẹn trên bàn, nàng ta như không thể tin vào mắt mình nói:"Không đúng, rõ ràng chính mắt tôi đã thấy chị ăn nó rồi mà...?"
Vân Nguyệt khẽ cười, Thu Cúc liền lên tiếng tiếp lời:"Dạ bẩm cô Huệ, đây đúng là miếng bánh có bỏ thuốc của cô đó ạ. Còn miếng bánh mà cô em ăn khi sáng là do em lén đưa."
Tiểu Huệ hít một ngụm khí lạnh, nàng ta đảo mắt chỉ vào Thu Cúc:"Chị cho nó theo dõi tôi à?"
Vân Nguyệt gật đầu, Tiểu Huệ lại nhíu mày nói tiếp:"Vậy chị bỏ thuốc tôi khi nào?"
Vân Nguyệt không trả lời, cô rút ra chiếc khăn tay mới lau mồ hôi.
Tiểu Huệ sững người nhớ lại, đúng là Vân Nguyệt vừa nhận bánh xong liền giúp nàng ta lau mồ hôi.
Tai Tiểu Huệ ong ong như ai đang đánh thẳng vào màng nhĩ, nàng ta nghiến răng nói:"Chị hay lắm..."
Vân Nguyệt bỗng đứng dậy tiến lại gần Tiểu Huệ, cô đưa tay vuốt ve gương mặt khả ái của Tiểu Huệ, khẽ bóp mạnh cằm nàng ta rồi nói:"Em phản chị à, Tiểu Huệ?"
Tiểu Huệ hắt tay Vân Nguyệt không đáp, Vân Nguyệt thu tay lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo hàng ngàn khí lạnh:"Em à chớ có phản chị, chị quăng em xuống vạn tầng âm ti."
*Âm ti: Địa phủ.
Đang lúc Vân Nguyệt định rời đi thì Tiểu Huệ đằng sau bỗng nói:"Từ...từ khi nào chị đề phòng tôi?"
Vân Nguyệt hơi nghiêng người nhìn sang nàng ta, đáp:"Chắc là lúc chơi bịt mắt bắt dê ở phủ xã trưởng, hoặc cũng có thể là lúc em xô chị ở hội làng Cù."
Vân Nguyệt nhìn vẻ mặt mờ mịt mang theo hoảng hốt của Tiểu Huệ, cô tốt bụng giải thích:"Lúc chơi bịt mắt bắt dê rõ ràng em có thể gọi lớn để chị biết mà không phải sờ vào người ông xã trưởng, nhưng em vờ như ở xa mà chọn không im lặng. Lúc đứng trước cổng đình làng em là người đứng gần chị nhất, mắt thấy xã trưởng vừa đến em liền xô chị một cái rồi chạy đi mất hút, sau đó lại vờ như bị lạc vào đám đông. Chị nói có đúng không, Tiểu Huệ?"
Tiểu Huệ bấy giờ nét mặt xanh rờn, đúng là nàng ta đã lăm le ý nghĩ hãm hại Vân Nguyệt vào lúc Vân Nguyệt vô tình sờ trúng người xã trưởng, khi đó nàng ta định kêu nhưng rồi lại như toan tính mà để cho Vân Nguyệt đụng chạm xã trưởng, như vậy mọi chuyện sẽ dễ bề cho kế hoạch của nàng ta.
Tiểu Huệ hít sâu một hơi, gấp gáp hỏi:"Chị có biết tại sao tôi phải huỷ hoại chị không?"
Vân Nguyệt nhướng mày, xoè cái quạt trong tay thay cho câu trả lời, Tiểu Huệ không bình tĩnh nổi nữa, tại sao đến chuyện này Vân Nguyệt cũng biết?
"Em đừng sợ hãi chị như vậy, chị biết là do chị là á.c q.u.ỷ đến từ địa ngục đó em à..."
Vân Nguyệt cười khúc khích bỏ lại Tiểu Huệ sắc mặt xanh rờn.
Vốn định nhấc gót đi rồi nhưng dường như nghĩ đến gì đấy, Vân Nguyệt quay sang nhìn vào bụng Tiểu Huệ rồi cười nói:" Không chừng sắp tới chị được làm dì cũng nên."
Tiểu Huệ tức đến sắc mặt đen thui, chưa kịp phản bác, lại nghe giọng Vân Nguyệt nói tiếp:"Người khôn giữ miệng giữ mình, người ngu vác bụng chình ình oán than."
Tiểu Huệ:"? "
...----------------...
Lý do tại sao Tiểu Huệ muốn hại Vân Nguyệt cũng đơn giản thôi, bởi vì người Tiểu Huệ thích là Đức Khiêm. Chương trước có một chi tiết Vân Nguyệt nói mình biết người Tiểu Huệ thích là ai, thì đấy. Và ở trên lúc Vân Nguyệt xoè quạt thay câu trả là ý nói Đức Khiêm, tại cậu Khiêm là người tặng cô Nguyệt cái quạt đấy. Còn việc tại sao Tiểu Huệ thích Đức Khiêm thì do có lần Tiểu Huệ bắt gặp Đức Khiêm giúp bà cụ già khiêng đồ mà chẳng nề hà oán than, tính cách Tiểu Huệ cứng rắn lại rất thích những người quân tử như Đức Khiêm thế nên liền xiêu lòng, kể từ sau lần đó Tiểu Huệ liền lén theo sau Đức Khiêm thì phát hiện ra chuyện của Đức Khiêm và Vân Nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT