Sáng sớm tiếng xào xạc của bọn tôi tớ đang vẫy nước quét sân đã làm tỉnh giấc bà huyện nhà chúng nó.

Vân Nguyệt mắt nhắm mắt mở quơ tay sang vị trí kế bên, chỗ đó trống rỗng. Vân Nguyệt lồm cồm bò dậy nhìn dáo dác tìm kiếm bóng dáng của Đức Khiêm.

Thu Cúc nghe tiếng động liền tiến vào hầu Vân Nguyệt rửa mặt chải đầu.

"Em thấy Quan đâu không?"

Thu Cúc đang bưng nước vào cho cô, nghe vậy gật đầu đáp:"Dạ bẩm bà mới sớm ông đã bị gọi đi xử án rồi ạ, trước khi đi ông có dặn dò khi thức dậy bà phải ăn uống đầy đủ, tránh bỏ bữa, đến khi xong việc ông sẽ về với bà ngay ạ."

Vân Nguyệt ừ đáp, mới sáng bị gọi đi sớm thế chắc có án quan trọng lắm.

Ăn sáng xong thì Vân Nguyệt chăm hoa, rồi lại đọc sách, đi dạo...thế là kết thúc một ngày nhạt nhẽo khi không có chồng bên cạnh.

Đến tối mà Đức Khiêm vẫn chưa về, vốn Vân Nguyệt đang lo lắng thì lại nhận được tin người hầu đến báo rằng khuya ông mới về kịp, ông bảo bà ngủ sớm, đừng đợi ông.

Vân Nguyệt nghe vậy thì cũng ngoan ngoãn leo lên giường nằm, nhưng vẫn đốt đèn chờ đợi.

Đêm rồi mà mắt Vân Nguyệt chẳng buồn khép lại, chúng cứ chốc chốc lại liếc về hướng cửa.

Đang ngơ ngẩn nằm chờ đợi chồng về thì bỗng một cảm giác ươn ướt nhớp nháp truyền đến, Vân Nguyệt lồm cồm bò dậy kiểm tra thì quả thật là bà dì đến.

Vân Nguyệt khẽ gọi, Thu Cúc ở trước cửa nghe được liền co chân chạy vào.

Sau khi thay đồ xong xuôi, cảm giác bụng từ ngầm đau chuyển sang đau dữ dội...sau đó đau đến mức Vân Nguyệt toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Thu Cúc thấy không ổn liền cho người đi mời thầy lang đến, sau đó thầy lang bắt mạch rồi bốc thuốc.

Vân Nguyệt xụi lơ nằm trên giường, gương mặt trắng đến nhợt nhạt.

Thu Cúc sau khi tiễn thầy lang quay lại thấy Vân Nguyệt như thế liền đau lòng vừa lau mặt giúp cô, vừa nói:"Bà ơi bà đừng buồn...chuyện con cái là do duyên, nhất định chúng ta sẽ có cách mà..."

Vân Nguyệt ậm ừ đáp, sau đó thều thào nói:"Ừ bà biết rồi, em lui xuống đi...chuyện này không được nói lại với ông."

Thu Cúc ngoan ngoãn gật đầu dạ đáp rồi lui xuống.

Kí ước về đêm mưa thuở sáu tuổi lại hiện lên rõ mồn một trong đầu Vân Nguyệt, kí ức kinh hoàng đó ám ảnh cô từ bé đến lớn, từ kiếp này sang kiếp khác, không ngờ đến giờ nó vẫn đeo bám và còn mang theo hệ luỵ của nó nữa...

Lời vị thầy lang lúc nãy lại như văng vẳng bên tai.

"Dạ bẩm bà có đôi lời hơi mạo phạm, bà cho con hỏi có phải lúc nhỏ bà từng cảm lạnh nặng không ạ?"

Vân Nguyệt đảo mắt biết chuyện liên quan đến đêm mưa ấy, cô thành thật gật đầu đáp:"Đúng là có chuyện đó, lúc nhỏ có lần dầm mưa cả đêm."

Vị thầy lang nhìn vẻ mặt hờ hững của bà huyện, ông ta thầm chảy mồ hôi hột, lát sau dường như mới lấy hết can đảm ra nói:"Hazzz...cơ thể mang khí lạnh nên mỗi lần đến kì kinh nguyệt điều khiến cho bà đau như chết đi sống lại, kinh nguyệt lại rất hay không đều, có phải không ạ?"

Vân Nguyệt ngẩm lại quả thật là như thế nên liền gật đầu, vị thầy lang thấy thế liền lắc đầu phân bua:"Dạ bẩm bà...chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến việc sinh đẻ của bà sau này ạ..."

Vân Nguyệt nghe vậy giật thót mình, cô ngồi ngay lại hỏi:"Ý ông là...?"

Vị thầy lang gật đầu đáp:"Dạ không giấu gì bà, theo như con thấy thì bà không nên mạo hiểm mang thai..."

"Nếu ta cứ muốn mang thai thì sao?"

Vị thầy lang không cần nghĩ ngợi liền đáp:"Dạ nếu bà cứ khăng khăng phải mang thai thì lúc sanh sẽ rất nguy hiểm...có thể ảnh hưởng đến tính mạng ạ..."

Vân Nguyệt đặt tay lên bụng, tim quặn thắt lại. Trời ơi việc thiêng liêng như vậy mà chẳng lẽ cô không làm được hay sao?

*Két

Nghe tiếng động Vân Nguyệt hồi thần, mắt thấy Đức Khiêm gấp gáp đóng cửa lại rồi đi đến gần mình.

"Em bị làm sao? Em đau ở đâu?"

Vân Nguyệt bị Đức Khiêm nhìn trên ngó dưới, cô mỉm cười dùng tay vuốt nhẹ ấn đường đang nhíu chặt của đức ông chồng.

"Em chỉ đau bụng mà thôi."

"Em ăn gì không tiêu hay sao mà lại đau bụng?"

"Không phải, là bà dì ghé thăm."

"Dì à? Sao dì ghé thăm em lại đau bụng?"

"Bà ta là ai? Sao dám cho em ăn đồ tầm bậy để vợ anh đau bụng?"

"..."

Vân Nguyệt nghẹn lời, cô nhịn hết nổi phì cười khúc khích.

Đức Khiêm thật sự đang lo mà thấy bà huyện nhà mình bật cười, cậu chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, mặt rõ hoang mang.

Vân Nguyệt thấy mặt đức ông chồng ngơ ngác đưa mắt nhìn mình, cô tốt bụng kéo Đức Khiêm sát lại gần rồi thì thầm vào tai cậu vài câu.

Quả nhiên sau đó mặt Đức Khiêm nghệch ra hệch như đứa trẻ, hai cái tai thì đỏ như quả ớt chín.

Vân Nguyệt không ngờ chuyện đơn giản như thế mà chồng bà lại chẳng biết, quả là còn ngây thơ lắm.

Một đêm được chồng ôm ngủ nhưng chẳng yên giấc, giấc mơ về đêm mưa ấy cứ ám ảnh Vân Nguyệt chẳng buông.

Cơn sấm chớp đùng đoàng như muốn xé toạc bầu trời giữa đêm đen tối mịch, từng hạt mưa nặng trĩu tát thẳng vào mặt Vân Nguyệt đau rát...Cô bé ngồi co ro trong chuồng gà khóc khan cả tiếng gọi khàn cả giọng nhưng chẳng ai đến giúp, có người vô tình đi ngang qua nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ...mặc kệ sống chết của một đứa trẻ sáu tuổi.

Từ đó Vân Nguyệt được dạy một bài học.

Nước mưa không lạnh, thứ lạnh nhất là lòng người!

Tiếng sấm chớp vang lên lần nữa, Vân Nguyệt giật mình mở toang mắt.

"Không sao, không sao...có anh ở đây rồi!"

Vân Nguyệt nhận ra mình nằm gọn lỏn trong vòng tay ấm áp của Đức Khiêm, cậu vỗ lưng trấn an cô.

Âm thanh ấm áp của Đức Khiêm xuyên thấu tim gan, xuyên qua hàng loạt đêm đen xé toạc màn mưa, rồi chúng nhẹ nhàng sưởi ấm cho Vân Nguyệt.

Vân Nguyệt vốn muốn giữ thói quen như cũ, mỗi khi cô mơ thấy ác mộng thì điều im lặng, muốn tự gặm nhấm nỗi đau một mình...nhưng không...anh ấy đã đến!

"Cảm ơn anh Sáng đã đến bên bé Trăng."

Đức Khiêm không nói gì chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán Vân Nguyệt một cái thay cho lời đáp.

[...]

Những ngày hành kinh đau đớn đã qua, hôm nay Vân Nguyệt được Đức Khiêm dẫn đi dạo ở phiên chợ huyện.

Mùa hoa đến rồi, chợ cũng đặc biệt nhiều hoa tươi.

Đức Khiêm biết Vân Nguyệt thích hoa nên mới đặc biệt dẫn Vân Nguyệt đến ngắm.

Khắp các ngõ ngách đâu đâu cũng toàn là hoa, hoa đủ màu, đủ sắc, đủ hương. Vân Nguyệt đi trên đường mà mắt cứ ngắm các khóm hoa không rời, Đức Khiêm thấy thế khẽ cười nói:"Đợi lát nữa về sẽ cho em một bất ngờ."

Vân Nguyệt ngạc nhiên nhướng mày đáp:"Bất ngờ gì thế? Ông huyện có thể tiếc lộ một chút được không ạ?"

Đức Khiêm cưng chiều xoa má Vân Nguyệt đáp:"Không được, chút nữa em sẽ biết ngay ấy mà..."

Vân Nguyệt cười khúc khích đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến hai người thì mới nhón chân khẽ hôn vào má Đức Khiêm một cái thật kiêu.

Đức Khiêm định vờn lại thì Vân Nguyệt đã chạy mất, cậu bất lực đành nhanh chân đuổi theo.

Vân Nguyệt má đỏ hây hây cười đến vui vẻ, vừa nắm tay chồng vừa tiếp tục đi dạo.

Âm thanh ồn ào từ phía trước truyền đến, Vân Nguyệt tò mò nắm tay Đức Khiêm kéo đi xem thử.

Người dân tụm lại thành một vòng tròn để hóng chuyện, mặt đất có một người con gái đang quỳ, tuổi cũng sấp sỉ Vân Nguyệt. Người đàn bà thì đứng chỉ trỏ chửi mắng, chắc là mẹ của nàng ta.

"Cô xem cô có xứng làm dâu cái nhà nay nữa hay không? Thằng Tài nó lấy cô về ba năm rồi mà cô chẳng đẻ nổi cho nó mụn con, thứ đàn bà không biết đẻ như cô biết thế tôi chẳng thèm lấy cho thằng con trai tôi."

Nói rồi bà ta quăng ra một bọc đồ, rồi chỉ vào nàng dâu nói:"Đi đi, đừng ở đây cản trở thằng Tài cưới vợ khác."

Người con dâu đau khổ, khóc lóc van xin:"Con lạy má, má thương má đừng đuổi con đi má ơi...má đuổi con đi chẳng khác nào mà giết con má ơi..."

Người đàn bà ngoảnh mặt làm ngơ, bà ta còn nhổ hẳn một bãi nước bọt mắng:"Cây độc không trái, gái độc không con."

Trước khi bà ta xoay người đi vào nhà, còn lớn tiếng mắng tiếp:"Không con là tội bất hiếu, thứ đàn bà như cô thì nên bỏ đi biệt xứ...tránh lảng vảng trước mặt con trai tôi để nó thương tiếc."

Đức Khiêm nhíu mày ra mắt làm hiệu cho bọn lính sai, mọi chuyện được lính sai dọn dẹp.

Đức Khiêm nắm tay Vân Nguyệt đi sang hướng khác, mắt thấy Vân Nguyệt cứ ngẩn ngơ, cậu bèn hỏi:"Em sao thế, không khoẻ ở đâu hả?"

Vân Nguyệt lắc đầu một cách vô thức, trong đầu cô lúc này chỉ văng vẳng đúng một câu:"Cây độc không trái, gái độc không con."

Người đàn bà khi nãy đã xoáy sâu vào vết thương chưa kịp đóng vảy của cô.

Vân Nguyệt cứ vô thức đi, bỗng chốc đụng phải một vậy mềm mại.

"Aaa..."

Đức Khiêm kéo Vân Nguyệt vào lòng, xác định Vân Nguyệt không có gì mới nhìn đến đứa trẻ tông phải Vân Nguyệt.

Đức Khiêm đưa tay đỡ nó dậy, chính tay phủi bụi giúp nó, rồi lại bế nó về trả cho mẹ nó.

Tất cả điều rất dịu dàng, hành động dịu dàng với trẻ con của Đức Khiêm rơi vào mắt Vân Nguyệt.

Đôi mắt bỗng chốc nhức nhói một cách lạ thường, cậu thích trẻ con như vậy...người làm vợ như cô sao lại không thể cho cậu một đứa cơ chứ?

Đức Khiêm quay lại tiếp tục nắm tay Vân Nguyệt hướng về phủ, suốt dọc đường đi Vân Nguyệt điều giữ im lặng, Đức Khiêm tưởng cô đang nghĩ chuyện đứa bé khi nãy nên mới lên tiếng:"Em đang nghĩ chuyện đứa bé khi nãy à?"

Vân Nguyệt quay sang nhìn Đức Khiêm, cô lắc đầu đáp:"Không, em không bực nó đâu...trẻ thơ là để yêu thương...chúng vô tội mà!"

Đức Khiêm nghe vậy lại càng xót hơn.

Trẻ thơ là để yêu thương...vậy tại sao chúng nó lại hành hạ Vân Nguyệt của cậu?

Trẻ con là vô tội...vậy tại sao chúng nó lại đổ mọi tội lỗi lên người Vân Nguyệt của cậu?

Đức Khiêm hít một hơi sâu, nắm tay Vân Nguyệt càng chặt.

Cả hai cùng đi về nhà, nhà riêng của hai người.

Món quà mà Đức Khiêm dành tặng cho Vân Nguyệt là một sân đầy ấp hoa, à không...phải nói là cả phủ toàn là hoa.

Phủ tri huyện lúc này như mở hội xuân thưởng hoa, đám tôi tớ trong phủ điều nhìn Vân Nguyệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ không thôi.

Tạo bất ngờ cho vợ, ông huyện được bà huyện thưởng nóng cho ba cái hôn vào má.

Xứng đáng, quá xứng đáng rồi!

Ông huyện nhếch môi cười hưởng thụ thầm nghĩ thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play