Hewitt sờ sờ mũi, khá kinh ngạc: “Đây là, pheromone của Omega?”
Thân là vận mệnh chi tử đương nhiên độ phù hợp giữa Carlo và Hewitt cực cao, điều này dẫn đến việc pheromone của cậu ta có hiệu quả kích thích gấp bội đối với Hewitt, khiến Hewitt người có thành tích cao trong tiết đề kháng pheromone cũng cảm thấy không ổn.
Lục Hằng không ngửi được mùi pheromone, nhưng vừa thấy đôi mắt hơi mê mang của Hewitt, cậu cực kỳ nhanh chóng nhào đến cạnh Carlo. Thân là một Omega giấu mình, chắc chắn sẽ mang theo thuốc ức chế trong người.
Đúng như dự đoán, Lục Hằng tìm được một lọ thuốc ức chế ở túi trong trên áo bó sát của Carlo. Cùng với công dụng của nó, hơi thở của Carlo ổn định lại, giờ Hewitt mới dám đi qua kiểm tra tình hình.
“Carlo là một Omega?” Vẻ mặt của Hewitt khá lúng túng, tuy anh thường xuyên cười đùa nói Carlo mỹ lệ mảnh khảnh hệt Omega, nhưng không ngờ mình lại nói trúng.
“Xem ra là vậy, đây không phải chuyện nhỏ, chúng ta phải lập tức báo lên quân bộ.”
“Không...” Carlo tỉnh lại vừa khéo: “Đừng báo lên quân bộ. Hewitt, anh nghe tôi giải thích.”
Câu chuyện của Carlo vô cùng cảm động. Cậu ta chưa từng gặp mặt ba mình, lúc mẹ mang thai ba tháng ba đã lên chiến trường rồi, sau đó hy sinh năm cậu ta mười tuổi. Từ đó về sau, cậu ta lập chí phải kế thừa di nguyện của ba, trở thành một quân nhân, vì vậy không tiếc thay đổi thể chất của chính mình.
“Tôi chưa từng gặp ba mình, nhưng trên chiến trường là lúc tôi gần ba nhất...”
Gương mặt của Hewitt hơi thả lỏng, anh vốn trọng tình trọng nghĩa, lời kể của Carlo khiến anh nhớ đến Trung sĩ Meg.
Meg là một quân nhân vô cùng đạt tiêu chuẩn, ý chí kiên định dũng cảm không sợ hãi, cũng vô cùng săn sóc thành viên tiểu đội mình. Hewitt vừa tốt nghiệp đã theo ông ấy từng bước trưởng thành. Meg là cấp trên, chiến hữu, người thầy cũng là ân nhân cứu mạng của anh.
Trong một lần nhiệm vụ do thám, tiểu đội chiến đấu của Hewitt bất ngờ đụng phải một nhóm lớn Zerg họ giun đất, sức chiến đấu quá chênh lệch khiến họ gần như bị diệt toàn quân, chỉ còn lại Meg và Hewitt. Cuối cùng, Meg đánh Hewitt ngất xỉu, để anh vào khoang thoát hiểm, còn mình thì làm mồi nhử dụ Zerg đi.
Vì vậy, lúc phát hiện sinh viên tốt nghiệp tự tiến cử bản thân vào Phong Lôi này là con của Meg, dù không phù hợp yêu cầu, Hewitt cũng không quan tâm sự phản đối của Rainer mà tuyển dụng Carlo.
Nhìn Carlo trước mắt đang sợ hãi, anh lại nhớ đến cuộc đối thoại của anh và Trung sĩ Meg trong nhiệm vụ lần đó.
Trung sĩ Meg nói với anh, sau khi nhiệm vụ này kết thúc ông ấy sẽ xin giải ngũ, về nuôi nấng đứa con vị thành niên của mình. Nhưng ông ấy lại vì cứu anh mà mãi mãi ở lại trên chiến trường ấy.
Hewitt luôn tìm kiếm con của Trung sĩ Meg, muốn thay Meg chăm sóc con ông ấy đến khi thành niên. Thế nhưng Trung sĩ Meg lại chưa kết hôn, hình như con của ông ấy là một đứa con riêng hơn nữa thời gian hai người sống chung không lâu, cũng không có nhiều người biết chuyện. Mãi đến lần phỏng vấn ấy, Hewitt mới bất ngờ tìm thấy đứa con của Trung sĩ Meg — Carlo.
Kể từ đó, anh luôn coi Carlo là trách nhiệm của mình. Trở thành một quân nhân giống ba mình luôn là lý tưởng của Carlo, sao anh lại nhẫn tâm tận tay phá tan kỳ vọng duy nhất của đứa trẻ không ba không mẹ này.
Chuyện này chắc chắn có lối thoát, chỉ cần Rainer đồng ý giúp mình thôi. Hewitt đang nghĩ vậy lại nghe thấy giọng nói khá lạnh lùng của Lục Hằng vang lên: “Đây không phải là lý do cậu vi phạm pháp luật Liên minh. Chuyện này không nằm trong phạm vi chức quyền của tôi hay sĩ quan chỉ huy, sau khi báo lên bộ chấp pháp, để họ tiến hành xử lý với cậu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hewitt nghiêng đầu qua, nhìn vẻ thờ ơ rập khuôn trên gương mặt Lục Hằng. Đột nhiên anh cảm thấy người trước mắt mình thật xa lạ, trái tim như rơi vào một khe băng lạnh buốt, lại như bị dung nham đốt cháy.
Hewitt thở bật ra một hơi, muốn xả hết mọi cảm xúc không thể giải trừ trong lòng ra ngoài, lại phát hiện mình đã không thể khống chế được cảm xúc: “Rainer! Cậu không hiểu tình người quá rồi, cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu xem, cậu thật sự còn là Rainer Harint tớ quen không! Thậm chí tớ khá hối hận vì ban đầu đã mời cậu về xây dựng Phong Lôi đấy!” - Euphoria TY T
Nhìn thấy sắc mặt Lục Hằng thay đổi, Hewitt hơi hối hận mình nghĩ gì nói đó, nhưng lại nghe Lục Hằng nói: “Sĩ quan chỉ huy, đây là chức trách của người thân là quân nhân Liên minh tôi, tôi cần phải báo chuyện này cho quân bộ.”
“Trung tá Rainer Harint! Chuyện này để sau hẵng bàn, đây là mệnh lệnh!” Ngữ điệu của Hewitt trở nên nghiêm khắc.
“Báo cáo cấp trên, căn cứ điều khoản đáp ứng nhu cầu bức thiết, lúc mệnh lệnh cấp trên trực tiếp vi phạm pháp luật hoặc có khả năng gây nguy hiểm cho toàn đội ngũ, thân là phó sĩ quan có quyền báo lên cấp cao hơn.” Lục Hằng nhìn thẳng vào mắt Hewitt, không hề nhượng bộ.
Bầu không khí giữa hai người cực kỳ căng thẳng, chỉ thiếu một đốm lửa thôi sẽ bùng cháy. Chính vào lúc này, cuối hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Đáng chết, xem ra người của buổi đấu giá trốn vào chung nơi ẩn núp theo chúng ta.” Hewitt cau chặt mày, thật là nhà dột còn gặp mưa đêm.
Lục Hằng dập lửa ngay, cậu làm động tác tay ra hiệu đưa Carlo vẫn chưa hồi phục sức chiến đấu vào phòng trong khoang cấm.
Nghe tiếng bước chân, nhân số khoảng mười người, bão điện từ vẫn chưa dừng nên chỉ có thể sử dụng vũ khí lạnh tiến hành cận chiến, thế này trái lại có lợi cho bên mình. Lục Hằng rút ra một con dao găm giấu trong ủng, nín thở tập trung chờ kẻ định đến.
Dù gì hai người cũng đã là chiến hữu mấy chục năm rồi, tuy vừa rồi có vài lục đục, nhưng vẫn hiểu ngầm nhanh chóng hạ gục truy binh. Hewitt trông khá bồn chồn, anh vậy mà không kiểm tra thêm đã xoay đầu đi về phía Lục Hằng, nhíu chặt mày dáng vẻ nặng nề tâm sự.
“Cẩn thận!” Lục Hằng liếc thấy sau lưng Hewitt có một ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, kẻ địch vẫn còn một hơi thở túm lấy con dao nhào mạnh về phía trước, mục tiêu chính là vị trí sau ngực của Hewitt. Dù là thể chất cấp 3S, bị đâm trúng tim cũng hết đường cứu vãn.
Lục Hằng vốn có thể một chân đá truy binh có ý đánh lén kia ra, nhưng cậu nảy sinh một suy nghĩ, chọn giơ cánh tay ra cản con dao đâm sau lưng Hewitt.
Keng một tiếng, con dao găm đâm trúng vào quang não trên cổ tay Lục Hằng, con dao làm bằng vật liệu cường độ cao xuyên thẳng qua quang não, thậm chí không giảm lực xuyên thủng cổ tay Lục Hằng. Hewitt quay đầu lại cực kỳ hoảng sợ, anh bóp gãy cổ tên đánh lén, lại vội vàng tìm bình xịt sơ cứu trị thương cho Lục Hằng.
[Cậu chơi khổ nhục kế sao? Tôi thấy này không được, mới đâm thủng cổ tay gì đó hoàn toàn không đủ đâu, sao cũng phải dùng thân mình lãnh một nhát kia, sau đó cậu có thể ngã vào vòng tay của Hewitt kể nỗi khổ tâm của mình rồi...] Bé trợ lý nhiệm vụ đột nhiên quét ra một cảm giác tồn tại.
[Không ngờ cậu là một người thích phim bộ cẩu huyết, con đường này của cậu quá cũ rích rồi, hơn nữa còn sụp đổ thiết lập nhân vật rồi cậu không biết sao, Trung tá Rainer không phải bé thỏ trắng yếu đuối gì đâu.]
[Vậy tại sao cậu chắn một nhát này?]
[Đương nhiên vì giải quyết quang não trên tay rồi, cậu nghĩ xem, với tính tình của Rainer, chờ khi bão điện từ dừng lại, chuyện đầu tiên làm chắc chắn là liên lạc với quân bộ đưa Carlo đi. Nếu làm vậy thì lại đi vào tuyến thế giới cũ. Quang não có thể trực tiếp liên lạc quân bộ trong Phong Lôi chỉ có hai cái, cái này hỏng rồi, cái còn lại trên tay Hewitt, chỉ cần anh ấy không nhả ra, thì không ai có thể đưa Carlo đi.]
[Vẫn là con người các cậu tâm cơ sâu, quả nhiên thân là chương trình như tôi quá ngây thơ rồi.]
Lục Hằng rũ mắt nhìn Hewitt xử lý vết thương cho cậu, biểu cảm hơi tức tối.
Đúng lúc Hewitt ngẩng đầu, bắt được biểu cảm chưa kịp thu lại của Lục Hằng, anh sững sờ, nhướng mày cười nói: “Bé Ner, xem ra cậu không phải bình tĩnh không có biểu hiện gì nhỉ. Dáng vẻ thờ ơ lúc nãy của cậu, làm tổn thương trái tim tớ rồi...”
Lục Hằng quay mặt đi, không muốn để ý anh.
Hewitt lại không định bỏ qua cho cậu: “Tình huống lúc nãy, với võ thuật của cậu, hoàn toàn không cần bị thương nhỉ, này gọi là gì đây ta...”
“Cậu có thể im miệng rồi, Hewitt!” Lục Hằng vừa giận vừa ngại gộp lại thành tức giận.
“Vì quan tâm mà loạn.” Hewitt đập nắm tay phải vào lòng bàn tay mình, làm như bỗng dưng tỉnh ngộ.
Lục Hằng cướp lấy bình xịt sơ cứu trong tay anh, đi qua chỗ khác tự xử lý vết thương của mình. Bão điện từ bên ngoài không biết đã dừng tự bao giờ, ánh sao dịu hòa rải rác chiếu vào. Hewitt phát hiện lông mi của bạn thân mình dài đến kinh ngạc. Có lẽ là vì cơn đau do bình xịt sơ cứu xử lý vết thương mang đến nên lông mi dài ấy khẽ rung, như cánh bướm lay động, quạt trái tim Hewitt đột nhiên ngứa ngáy.
Hewitt không dám nhìn tiếp nữa, anh cụp mắt xuống, chuyên tâm nhìn Lục Hằng có xử lý vết thương đàng hoàng không. Anh thấy cánh tay của Lục Hằng hiện rõ vết thương khá dữ tợn, và ngón tay thon dài có lực cầm bình xịt sơ cứu. Tay Lục Hằng vô cùng xinh đẹp, mười ngón thon dài, đường nét suông mảnh nhưng lại không mất đi sức mạnh. Hewitt nhớ ra rất lâu trước đây, đôi tay hoàn mỹ này, dáng vẻ nó tung bay trên đàn dương cầm đẹp đẽ như điệu múa ưu mỹ. Nhớ mãi nhớ mãi, tầm nhìn của anh dính lên đôi tay này không rời đi nữa.
Hewitt nhìn đôi tay ấy lưu loát xử lý xong vết thương, sau đó di chuyển đến trên cùng áo sơ mi. Theo đó từng cúc áo được cởi ra trước mắt, xương quai xanh đường nét xinh đẹp lộ ra trong không khí. Hewitt ngơ ngác ngắm nhìn, cảm thấy cổ họng khô khốc, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt, Hewitt chợt tỉnh táo lại: “Cậu, cậu, cậu muốn làm gì?”
Lục Hằng ngẩng đầu lên trông thấy gương mặt bối rối và đôi tai đỏ bừng của Hewitt, cảm thấy khá khó hiểu: “Quần áo rách rồi, đổi bộ khác.”
“À, à, thì ra là thay quần áo. Tiếc quá, à không, tớ nói nên thay bộ khác.”
Lục Hằng nhìn Hewitt nói năng lộn xộn, cảm thấy chắc anh bị pheromone xộc hư não. Lười quan tâm Hewitt ngốc nghếch, cậu trực tiếp cởi áo xuống.
“Hewitt, tình hình thế nào rồi?” Lục Hằng vẫn chưa kịp mặc quần áo vào thì Carlo nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên đi ra. Phản ứng của Hewitt làm Lục Hằng thấy càng thêm thắc mắc, anh xông qua như một mũi tên, trực tiếp phủ áo khoác mình lên người Lục Hằng che kín cậu lại.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lục Hằng, Hewitt cười khan ha ha hai tiếng: “Mau mặc quần áo, đừng để bị bệnh.”
Người thể chất 3S sẽ bị bệnh? Giờ thì Lục Hằng đã chắc rằng đầu óc của Hewitt bị pheromone xộc hư rồi, xem ra sau khi quay về phải bảo quân y khám cho anh mới được.