“Ai đó?” Một giọng nói khàn khàn từ trong truyền ra, rõ ràng đã trải qua quá trình thay đổi giọng nói.

“Thưa ngài, tôi là nhân viên phục vụ số 116. Cho tôi kiểm tra hàng hóa của ngài lần cuối trước khi bán đấu giá.”

Một lúc sau, một người đàn ông mũi khoằm, khuôn mặt nhăn nheo mở cửa, lo lắng nhìn về phía sau Lục Hằng, phát hiện không có ai mới nghiêng người cho cậu vào.

“Không phải đã kiểm tra từ lúc vào sao? Sao lại phải làm nữa?”

“Thưa ngài, việc này cũng là để đảm bảo an toàn cho hàng hóa, xin hãy hiểu cho chúng tôi.” Lục Hằng đóng cửa lại, lập tức đánh vào gáy Airedon.

Chạy trốn trong thời gian dài khiến Airedon hết sức cảnh giác, phản ứng của hắn không hề khó chịu chút nào. Vào thời khắc quan trọng, Airedon lăn xuống đất để tránh đòn đánh bất ngờ.

Tuy nhiên, Lục Hằng còn thay đổi chiêu thức nhanh hơn, duỗi thẳng chân và dùng mũi chân vừa vặn đá vào gáy Airedon khiến hắn ngã xuống đất bất tỉnh. Sau khi đưa Airedon đưa vào khoang cấm, Lục Hằng nhấn nút liên lạc: “Nhiệm vụ hoàn thành, xin hãy phối hợp rút lui với tôi.”

Với sự hỗ trợ của Hewitt, Lục Hằng thuận lợi rút lui khỏi phòng đấu giá, hai người rút lui một mạch về Tinh Cảng, phía sau là những người đuổi theo từ phòng đấu giá.

“Bé Ner, động tác của cậu quá nhanh, tớ vừa mới khởi động, hình như người điều khiển cơ giáp màu đỏ là một thợ săn tiền thưởng rất nổi tiếng, tớ mới chỉ thử vài chiêu với gã, còn chưa kịp thưởng thức.” Giọng nói hỗn xược của Hewitt phát ra từ tần số truyền tin.

“Carlo, khoảng năm phút nữa sĩ quan chỉ huy và tôi sẽ đến Tinh Cảng. Xin hãy sẵn sàng tiếp ứng.” Biết Hewitt luôn thích dùng phương pháp này để giải tỏa bầu không khí căng thẳng, Lục Hằng phớt lờ anh, trực tiếp liên lạc với Carlo qua tần số truyền tin.

Tình huống của Carlo không tốt lắm, khi giọng Lục Hằng truyền đến từ tần số truyền tin, cậu ta không nghe rõ gì cả. Một giờ trước, Carlo không nghe theo mệnh lệnh của Lục Hằng, ở lại phi thuyền chuẩn bị ứng phó. Một mình Hewitt phụ trách thu hút phần lớn phòng ngự bên ngoài trung tâm đấu giá, điều này làm cậu có chút lo lắng.

Cậu đã tìm kiếm thông tin liên quan trên Tinh Võng, những người bảo vệ ở phòng đấu giá không phải là nhân vật đơn giản, người ta nói đội trưởng đội bảo vệ cũng là một thợ săn tiền thưởng nổi tiếng. Vì lo lắng cho sự an toàn của Hewitt, Carlo đã lẻn đến khu vực lân cận Trung tâm đấu giá ngay sau khi họ rời đi.

Carlo muốn tận mắt xác nhận tình trạng của Hewitt. Nếu anh có thể xử lý ổn thỏa thì cậu ta sẽ trở lại phi thuyền để túc trực, nếu gặp nguy hiểm, cậu ta vẫn có thể giúp đỡ một chút. Với tâm lý như vậy, Carlo lấy hết can đảm lên đường, nhưng lại gặp nguy hiểm trước khi đến Trung tâm đấu giá. Sau khi hoảng sợ thoát khỏi mấy alpha ngáng chân và quay trở lại phi thuyền, cậu ta cảm thấy có gì đó không ổn với mình.

Ban đầu, Carlo chỉ cảm thấy hai má nóng bừng. Có thể là do vừa rồi quá căng thẳng, cậu ta nghĩ. Nhưng thời gian trôi qua, mặt cậu ta càng ngày càng nóng, thậm chí cậu ta còn cảm thấy hơi chóng mặt.

“Carlo?”

Carlo nghe thấy giọng Lục Hằng lại truyền đến, giọng nói kia cứ như lơ lửng giữa không trung, giống như tơ liễu, mãi không rơi xuống đất. Cậu ta cảm thấy mình như bị nướng trên lửa, như say rượu, tay chân bủn rủn, cả người không còn chút sức lực nào.

Có chuyện gì xảy ra với mình vậy? Carlo nghĩ. Buồn quá, Hewitt, anh ở đâu, tôi sắp chết rồi. Mau đến cứu tôi...

“Carlo, cậu bị làm sao vậy?” Giọng nói của Hewitt giống như một ly nước trong vắt giữa sa mạc, khiến bộ não hỗn độn của cậu ta tỉnh táo trong giây lát.

Không thể làm Hewitt thất vọng, và không thể làm Trung tá Rainer coi thường. Carlo dùng sức vỗ vỗ mặt mình, ấn nút liên lạc nói: “Không sao! Mọi thứ đều bình thường, tôi sẽ gửi định vị của phi thuyền cho anh.”

Hewitt thoát khỏi truy kích nhanh chóng đi tới Tinh Cảng với Lục Hằng, dựa theo tọa độ Carlo cung cấp tìm được phi thuyền.

Khoảnh khắc phi thuyền rời khỏi Tinh Cảng, thần kinh căng thẳng của hai người cuối cùng cũng thả lỏng một chút.

“Nabia thật đúng là nơi không tồi, phòng đấu giá còn có cao thủ như vậy.” Hewitt vừa thao tác trôi chảy vừa nói: “Đáng tiếc không đủ thời gian, nếu không tôi rất muốn vui vẻ với gã một trận.”

Hewitt là một kẻ cuồng chiến đấu, anh sẽ mừng rỡ khi gặp một cao thủ như vậy. Khi còn ở trong học viện quân sự, sở thích của anh là thách đấu với những cao thủ nổi tiếng trong trường. Đến khi tốt nghiệp, trong toàn bộ Học viện quân sự đầu tiên, chỉ còn Rainer là ngang tài ngang sức với anh. - Bản edit được đăng tải free tại App T.Y.T

“Chúng ta tới đây để thi hành nhiệm vụ.” Lục Hằng nghiêm túc trả lời.

“Dù là lúc nào, cậu luôn cần một chút niềm vui, nếu không cuộc sống sẽ rất nhàm chán. Tại sao cậu không thể hiểu điều này chứ?” Hewitt nhún vai.

Nói đến đây, Lục Hằng đột nhiên nhớ tới một sự kiện phát sinh ở tuyến thế giới sau này. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này trở về phi thuyền, Hewitt vẫn chưa nguôi ngoai hứng thú khiêu chiến với thợ săn tiền thưởng, sau đó anh lẻn về Nabia, đánh nhau với thợ săn tiền thưởng. Đó không phải là một vấn đề lớn, vấn đề là Carlo cũng đi cùng lúc đó. Sau khi trở về, Hewitt càng ngưỡng mộ Carlo, lại càng thêm chán ghét Rainer - người đã kiên quyết đuổi Carlo đi. Cuối cùng, một cuộc xung đột gay gắt giữa hai người là không thể tránh khỏi.

Lục Hằng suy nghĩ một chút, lại cho bé trợ lý xác nhận một chuyện.

[Nếu tôi thay đổi thứ gì đó làm tăng mối quan hệ giữa những vận mệnh chi tử, nó có ảnh hưởng đến tuyến tình cảm của họ không?]

[Đừng lo lắng. Tuyến tình cảm giữa những vận mệnh chi tử là mục tiêu giám sát trọng điểm của Bộ Mai Mối của Cục Vận Mệnh, dù có thay đổi sự kiện này thì sẽ có sự kiện khác bù đắp. Tóm lại, tuyến tình cảm giữa những vận mệnh chi tử sẽ không bị lung lay, đó là cơ sở để ảnh hưởng đến một vị diện.]

Lục Hằng nghe vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu cậu vô tình thay đổi tuyến tình cảm, hoặc thậm chí gây náo loạn vị diện, điểm đánh giá hàng năm của cậu có thể sẽ bị trừ thành số âm. Ai không tốt sẽ bị trục xuất, bị đuổi khỏi luân hồi.

“Về rồi tôi sẽ luyện tập với cậu, đừng làm chuyện không cần thiết.” Lục Hằng nói. Nguyên chủ Rainer đã lâu không luyện tập với Hewitt, với tư cách là người duy nhất có thể đối kháng với Hewitt, Hewitt vô cùng nóng lòng luyện tập với Rainer.

Quả nhiên, hai mắt Hewitt sáng lên: “Chốt kèo, đừng hòng đổi ý!”

Lục Hằng nhìn Hewitt tươi tắn rạng rỡ, cau mày quay mặt đi, không thèm nhìn bộ dạng ngu ngốc của anh.

Trong lúc trò chuyện, phi thuyền đã tiến vào cổng dịch chuyển, tưởng chừng có thể thoát khỏi những kẻ truy đuổi và hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như vậy, đã xảy ra tai nạn.

“Vị trí thứ hai chuẩn bị, vị trí thứ ba chuẩn bị nhảy.” Lục Hằng đợi một lúc, vị trí thứ ba cũng không phát ra âm thanh gì: “Vị trí thứ ba chuẩn bị nhảy! Vị trí thứ ba?”

Lục Hằng quay lại. thấy Carlo đang nằm bất tỉnh trên bảng điều khiển với gò má ửng hồng.

“Vị trí thứ ba xảy ra vấn đề, không nhảy được, cần hạ cánh khẩn cấp.”

“Chết tiệt, người của Trung tâm đấu giá ở trong thành tìm chúng ta.” Hewitt nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta chỉ có thể tiếp cận vị trí 54° vĩ bắc, 112° kinh đông để hạ cánh, nơi đó có một thành phố bỏ hoang, hẳn là còn có thể tìm được nơi tránh bão điện từ.”

“Còn 2 giờ là đến lúc cơn bão điện từ tiếp theo bùng phát.” Lục Hằng ôm Carlo sang một bên nằm xuống, bắt đầu phối hợp với Hewitt điều khiển phi thuyền tìm kiếm thành phố hoang.

Lần này, cuối cùng nữ thần số phận cũng đã ưu ái họ. Trước khi cơn bão điện từ bùng phát, đám người Lục Hằng cộng với một tù nhân trong khoang cấm đã đến nơi trú ẩn thành công. Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, gió thổi lồng lộng, không gian tràn ngập tiếng ồn trắng, tất cả các thiết bị điện tử và vũ khí nóng đều bị vô hiệu hóa.

Hewitt ngồi trước đống lửa, nhìn bóng dáng ưu nhã của Lục Hằng dưới ánh lửa, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới một số chuyện trước kia. Khi bọn họ kết thúc diễn tập quân sự, anh và Lục Hằng cũng bị mắc kẹt trong hầm trú ẩn trên hành tinh TRX do một cơn bão điện từ. Khi đó Lục Hằng còn chưa xa lánh anh. Thậm chí Lục Hằng còn lén lút giấu một chai rượu ngon vào không gian quang giáp, hai người cứ uống như vậy đến rạng sáng.

Lục Hằng cảm nhận được ánh mắt của Hewitt, quay đầu liếc anh một cái, vẫn không cười, nhưng vẻ mặt vô cùng dịu dàng như cũng đang nhớ tới chuyện vừa rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Hằng, Hewitt đột nhiên cảm thấy xúc động: “Rainer, tớ vẫn luôn muốn nói chuyện với cậu...”

Tim Lục Hằng đập thình thịch. Thực tế, Lục Hằng chưa thể hiểu nổi sự chia tay giữa Hewitt và Rainer trong tuyến thế giới ban đầu, mối quan hệ giữa họ rất sâu đậm... Có hơi vô lý khi chỉ vì một Carlo mà tan vỡ. Dù sao trong khoảng thời gian quen biết này, Lục Hằng phát hiện Hewitt không phải là loại người thấy tình dục là quên bạn bè và không biết đúng sai.

Có lẽ những gì Hewitt muốn nói lúc này có thể cho mình một chút manh mối. Nghĩ tới đây, Lục Hằng khẽ gật đầu với Hewitt.

“Rainer, cậu có thấy cậu càng ngày càng trở nên ít giống cậu hơn không? Kể từ khi chúng ta thành lập Phong Lôi, tớ cảm thấy cậu đã dần thay đổi thành một người khác và cậu bắt đầu xa lánh tớ. Khi cậu gặp tớ, những gì cậu nói luôn là kiểu “Sĩ quan chỉ huy, cái này không phù hợp với quy định của quân đội, chỉ huy, cái này cần có sự chấp thuận của quân bộ”, vân vân.”

Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Lục Hằng, Hewitt như được khích lệ, thắc mắc bấy lâu vẫn nghẹn trong lòng cũng phun ra: “Cậu thậm chí còn đi lấy lòng đám ăn không ngồi rồi trong quân đội và giới chính trị, mục đích chúng ta thành lập Phong Lôi là gì, cậu quên rồi sao? Rainer!”

“Để mỗi người lính có lòng nhiệt huyết đều có một vùng đất trong sạch, nơi họ có thể thực hiện hoài bão của mình...” Lục Hằng lẩm bẩm.

“Rainer, có rất nhiều người nói cậu làm điều này vì tương lai của bản thân, để tiến vào hàng ngũ đứng đầu của quân đội, nói rằng cậu chỉ lấy Phong Lôi làm bàn đạp.” Nói đến kích động, Hewitt đột ngột đứng lên: “Nhưng tớ không tin, tớ không tin cậu là người như vậy.”

“Tớ còn nhớ rõ hình ảnh mỗi lần chúng ta thân thiết, lúc nhỏ cậu đáng yêu thẹn thùng, lúc thanh niên thì khí phách hiên ngang, kề vai sát cánh chiến đấu cùng tớ...”

Hewitt đi tới trước mặt Lục Hằng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu: “Rainer, chúng ta là bạn, là bạn tốt nhất. Cho nên, nếu cậu có khó khăn gì, bây giờ có thể nói cho tớ biết không?”

Hóa ra nguyên nhân tan vỡ không chỉ bởi vì Carlo. Cơn giận và cú sốc của Hewitt nhiều khả năng là do anh đau buồn trước sự thay đổi của người bạn thân nhất của mình, và việc anh không muốn đối địch với người bạn thân nhất của mình. Tận dụng cơ hội này để loại bỏ những hiểu lầm sẽ giúp ích rất nhiều cho việc hoàn thành nhiệm vụ.

“Hewitt...” Lục Hằng vừa mới mở miệng, lại đột nhiên nghe được phía sau truyền đến âm thanh xa lạ, tựa như thống khổ và xen lẫn những thứ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play