“Ngươi nói gì cơ?” Nghiêm Chương sơ ý làm bắn nước canh lên vạt áo của mình. Hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, tuy thường xuyên thay đổi diện mạo không có gì lạ, nhưng con ngươi vẫn có màu nhạt giống như trước kia.
Nhìn đôi mắt này, Nghiêm Chương không thể ngừng tưởng tượng ra trong đầu khuôn mặt lạnh lùng đó, đôi môi mỏng khẽ mở ra, nói toẹt một câu: “Ta không cho phép ngươi ăn canh người khác nấu.”
Không biết vì sao, cảnh tượng ấy trong đầu Nghiêm Chương, người này không nên mặc đạo bào tiêu chuẩn của đệ tử cốt cán của Thiên Nguyên tiên tông, mặc một bộ đạo bào thêu hình mây bằng vải gấp sáng lấp lánh. Thậm chí Nghiêm Chương có thể cảm nhận được bộ đạo bào ấy là do hắn làm ra. Mũ ngọc trên đầu và đạo bào trên thân người đó, ngay cả vỏ bọc trường kiếm sau lưng đều do hắn dày công làm ra.
Nói ra thì cảm giác này thật lạ, ánh mắt của Nghiêm Chương cứ dừng lại trên người Lục Hằng, còn thầm nghĩ trong đầu người này phù hợp với loại trang phục nào. Dĩ nhiên không thể mặc đạo bào ở Vạn Ma Điện, trang phục cũng gần giống với của mình là được, trang phục của ma tu không rộng như của đạo tu, có thể sửa để vừa với eo của y.
Hắn đang nghĩ gì thế này, Nghiêm Chương vội vã tỉnh táo lại. Lục Hằng này đang nói linh tinh gì thế, hại hắn có cảm giác như bị sét đánh. Nghiêm Chương vội vã che giấu bằng một tiếng ho nhẹ nhưng chỉ thấy tim mình đập nhanh hơn.
Lục Hằng không nhận ra suy nghĩ của Nghiêm Chương. Sau khi y nói câu đấy xong, nghĩ lại, y thấy lí do này quả thực rất đúng, bởi vì trong những cuốn thoại bản, trong thân phận người phàm là nam sủng hoặc tiểu thiếp các kiểu thì đều được sủng nên kiêu ngạo mà?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT