Lúc mọi người ở trên Tinh Võng còn đang nghi ngờ Lục Hằng đã đi đâu thì đột nhiên hình ảnh trực tiếp lại chuyển vào trong "hộp đen". Hộp đen là nơi mà những quân nhân thi hành nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm để lại lời nhắn, hình ảnh được ghi lại trong hộp đen đều sẽ được đưa đến tay người nhà đầu tiên. Bởi vì nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm nên dân chúng mạnh mẽ yêu cầu phải thực hiện toàn quyền giám sát. Mọi thứ liên quan đến nhiệm vụ lần này đều được trực tiếp ở trên Tinh Võng, ngay cả hình ảnh ở trong hộp đen cũng không phải là ngoại lệ.

"Chào ngày tốt lành, ba mẹ và cả anh nữa." Lục Hằng ngồi ở trước màn hình, thoạt nhìn có vẻ hơi lo lắng: "Thật xin lỗi, năm nay lại không thể đón lễ Tinh Nguyên với mọi người rồi."

Người ở trên Tinh Võng chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Lục Hằng. Trong mọi bài báo dáng vẻ của Lục Hằng bao giờ cũng là khuôn mặt lạnh lùng, bước chân kiên định, cho dù là ngồi hay đứng thì lưng vẫn thẳng tắp. Sau này, mọi người mới nhận ra quân nhân tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa này cũng là một con người sinh động. Cậu cũng có gia đình, có người thân, có bạn bè. Thậm chí còn có rất nhiều người nhớ ra gia thế của Lục Hằng, có thể nói là đứng đầu Liên minh, một người như vậy hoàn toàn có thể ở trong sự bảo bọc của dòng họ, sống một cuộc đời yên bình không âu lo.

Dường như cậu lại nhớ ra điều gì đó, cười khẽ: "Lễ Tinh Nguyên lần trước mẹ cứ mắng con trong truyền tin suốt, nói con thất hứa lần thứ chín rồi, năm sau cũng đừng về nữa là mười phần tuyệt vời luôn."

Cậu im lặng một lúc, có lẽ đang suy nghĩ làm cách nào để nguôi đi cơn giận của mẹ. Đột nhiên ánh mắt của cậu sáng bừng: "Con nhớ lần trước mẹ bảo lúc nằm ngủ mẹ mơ thấy con đánh đàn trước kia. Còn bảo mong rằng sinh nhật năm nay có thể nghe con đánh bài <Ánh trăng> một lần nữa."

Lục Hằng ở trong màn ảnh đứng dậy, mở ra một không gian. Một lát sau một cây đàn dương cầm đẹp xao xuyến lòng người xuất hiện ở giữa căn phòng. Lục Hằng rũ mắt, chậm rãi đi một vòng quanh cây đàn dương cầm, ngón tay yêu thương vuốt ve cây đàn tựa như trân trọng dấu yêu của mình.

"Nước Mắt Sao Trời, kiệt tác mỹ miều như thế, trong tay con mới lãng phí làm sao." Lục Hằng nói khẽ, cậu vẫn ngồi ở trước cây đàn dương cầm. Ngón tay thon dài mạnh mẽ nhẹ nhàng lướt qua từng phím đàn, đôi tay hoàn hảo như vậy cũng chẳng kém gì so với Nước Mắt Sao Trời.

Lục Hằng nhắm mắt nhớ lại một chút rồi bắt đầu đàn khúc nhạc <Ánh trăng> mà mẹ cậu thích nhất. Ban đầu tiếng đàn có hơi trúc trắc, nhưng dần dần lại trở nên trôi chảy. Khúc nhạc này vốn dĩ nên nhẹ nhàng và vui tươi, nhưng lại mang theo một cảm giác hào hùng thuộc về quân nhân. Dáng hình người thanh niên đánh đàn thẳng tắp, trên người là quân trang màu đen phẳng phiu chẳng có lấy một nếp uốn, cả người thoạt nhìn như một thanh đao, chẳng hợp với khúc nhạc đáng lẽ phải đàn dưới ánh trăng để tưởng niệm người yêu chút nào.

Đột nhiên tiếng đàn lại ngắt quãng, thanh niên ngẩng đầu lên: "Con của bây giờ có lẽ không hợp để đàn khúc nhạc này, thôi thì không nên xúc phạm một kiệt tác như vậy."

Sau một lúc lâu, âm thanh đau buồn vang lên như những con cá nhảy vọt lên từ những nốt nhạc nơi đầu ngón tay của cậu. Chương đầu tiên, nốt nhạc tựa như gió to mưa rào lũ lượt kéo đến đưa mọi người quay về khoảng thời gian bấp bênh trước kia. Hành tinh mẹ sắp bị hủy diệt, nhân loại đứng ngồi không yên, vùng vẫy vô vọng về tương lai. Sự xót xa, hỗn loạn, tuyệt vọng, hủy diệt là lịch sử tăm tối ngột ngạt.

Đây là <Trốn thoát khỏi Trái Đất>, là viên ngọc quý rực rỡ nhất trong lịch sử nghệ thuật. Tiếng đàn sau đó dần dần chậm rãi, những người sống sót rời khỏi hành tinh mẹ dành sự hoài niệm đối với hành tinh mẹ và niềm thương nhớ đến những người thân, bạn bè đã vĩnh viễn nằm lại hành tinh mẹ, sự mịt mù về tương lai sau này. Nhưng sự mịt mù đó cũng chẳng kéo dài bao lâu thì nhanh chóng biến thành những nốt nhạc ngập tràn hy vọng, âm vực dần to hơn, âm hưởng chậm rãi trở nên mạnh mẽ, một sức mạnh kiên định đưa chương nhạc vào khúc nhạc tuyệt đẹp cuối cùng, tựa như đó là quỹ đạo lịch sử bình thường về sự phát triển của Liên minh Nhân loại.

Tất cả mọi người trên Tinh Võng như bị hấp dẫn bởi chương nhạc hào hùng và người thanh niên tỏa sáng kia. Bọn họ dường như thấy được một lá cờ tung bay phấp phơi, một ngọn núi cao vút không thể vượt qua, một tiếng kèn thắng lợi. Không thể kìm lòng, tin nhắn trên Tinh Võng đồng loạt trở thành: Nhân loại tất thắng!

Đợi đến khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Lục Hằng cúi đầu ngồi một lúc lâu tựa như đang xoa dịu nỗi lòng trào dâng. Qua một lúc sau, cậu mới ngẩng đầu áy náy cười: "Lâu rồi không đánh đàn, không thể nào đánh bài <Ánh trăng> được, với lại con cũng đã hứa rằng sẽ tặng cho một người bạn bài mà con và cậu ấy yêu thích nhất <Trốn thoát khỏi Trái Đất>, mong mẹ đừng chê."ứ n g d ụ n g t y t

Máy quay tự động cũng ghi chép lại một khoảng thời gian trong những giây phút cuối cùng của trung tá Rainer. Cậu ấy chào theo nghi thức quân đội một cách tiêu chuẩn trước ống kính rồi sau đó vững vàng bước vào cơ giáp. Phi thuyền số Phong Lôi vô cùng to, phóng khoáng không gì sánh bằng bay lên xuống, chiếc cơ giáp màu trắng bạc lẻ loi bay đi, trước mặt nó là hố sâu to lớn. Nhưng mà trước mặt hai vật thể to lớn như thế, cơ giáp kia lại chẳng hề nhỏ bé chút nào. Cơ giáp chậm rãi mất hút giữa hố sâu, hơn mười phút sau ánh sáng chói lóa khiến mắt của mọi người đau đớn, hố sâu sụp xuống.

Sau khi rời khỏi, Lục Hằng và bé trợ lý bình tĩnh ở trong không gian nhỏ. Thời gian ở trong không gian nhỏ không giống với các vị diện, bọn họ có thể nhìn được trạng thái phát triển sau một khoảng thời gian dài của vị diện trong thời gian rất ngắn. Điều này có lợi đối với những người tiến hành tổng kết và suy xét, cũng có lợi cho bộ phận tiến hành kiểm tra chấm điểm cho họ.

Sau khi Lục Hằng hy sinh, không có một ai nghi ngờ rằng cậu có ám sát được Nữ vương hay không. Việc Zerg thu hẹp lại phòng tuyến đã giải thích đầy đủ vấn đề. Liên minh Nhân loại thừa thắng xông lên, thu hồi lại một lượng lớn tinh vực bị chiếm giữ. Trong lịch sử đối đầu giữa nhân loại và Zerg, đây là khoảng thời gian mà Liên minh Nhân loại có được lãnh thổ lớn nhất từ trước đến nay. Trước khi Nữ vương mới ra đời, Zerg trùng tộc đã áp dụng chính sách phòng ngự, cũng không thường xuyên quấy rầy đến các tinh vực của Liên minh Nhân loại nữa. Người dân ở vùng biên đã được sống cuộc sống hòa bình mà họ khao khát.

Lục Hằng được ban cho chức vị Nguyên soái là chuyện mà ai cũng hướng đến, pho tượng của cậu cũng đứng sừng sững ở trước tòa nhà trường quân đội hệ cơ giáp số 1, hàng năm đều có hoa tươi được dâng lên trải đầy ở trước pho tượng. Trong <Khái quát lịch sử Nhân loại>, bản ghi chép về cậu là như thế này: Công lao và thành tích của Nguyên soái Rainer Harint đối với Nhân loại không hề thua kém gì Nguyên soái Eddie Valentine, người đã dẫn dắt nhân loại có được chỗ ở giữa tinh tế lúc bấy giờ, ông đã chặt đứt thanh kiếm luôn treo lơ lửng trên đầu nhân loại mang tên "Zerg", mang lại cuộc sống mới hòa bình an yên cho mấy ngàn người dân nơi biên giới...

"Ở trình độ này kiểm tra thì sẽ được đánh giá thế nào?" Lục Hằng là một người mới nên cũng không biết lấy tiêu chuẩn nào để hoàn thành tình hình ở trình độ này cả.

"Ít nhất là A, cậu là người mới xuất sắc nhất mà tôi từng thấy đó!" Bé trợ lý lộn nhào ở trong không trung, trông có vẻ rất phấn khởi.

Lúc này Lục Hằng mới yên lòng, cậu nghĩ, sau đó lại điều khiển màn hình ở trước mặt để quan sát mấy người có liên quan.

Wayne và Andrew đều bị đưa ra tòa án quân sự, tội danh là gây nguy hại đến Nhân loại, cuối cùng bị phán phải bị giam ở trong tù cả đời. Đây là hình phạt tàn nhẫn nhất của Liên minh Nhân loại, điều này đã nằm trong dự liệu của Lục Hằng. Tuy rằng người ủy thác không có yêu cầu gì, nhưng sau khi tiến vào vị diện này một khoảng thời gian thì không biết vì sao Lục Hằng lại cảm giác mình phải có trách nhiệm giải quyết tai họa ngầm đầy sóng gió này. Có lẽ là do người đó không nên dính vào chuyện lục đục với nhau này kia.

Nhưng mà hình ảnh tiếp theo lại khiến cho Lục Hằng và bé trợ lý sợ ngây người.

Sau khi Hewitt tỉnh lại biết được mọi chuyện thì nhốt mình lại trong hộp đen mà Lục Hằng đã từng ở suốt ba ngày. Sau khi bước ra, chuyện đầu tiên anh ấy làm là báo tin cho đội chấp pháp đưa Andrew và Carlo đi.

Hewitt xử lý chuyện của Andrew vô cùng hợp tình hợp lý, điều đó cũng nằm trong dự tính của Lục Hằng. Nhưng Hewitt lại để cho đội chấp pháp đưa Carlo đi, hơn nữa còn đăng lên báo toàn bộ chuyện Carlo sử dụng thuốc cấm thay đổi thể chất để vào Phong Lôi. Điều này khiến cho Lục Hằng không nói nên lời, so sánh với sự quan tâm mà Hewitt dành riêng cho Carlo trước đây thì lại không hợp lý chút nào. Dù sao Carlo cũng phạm phải tội danh không nhỏ gì, lại còn làm chuyện có lỗi như thế dưới ánh mắt của toàn thể công dân, nếu Hewitt không che giấu một phần giúp cậu ta thì sau khi khi đưa ra tòa án quân sự có lẽ đã bị phán hình phạt nặng rồi.

Sự phát triển sau đó quả thật khiến cho tuyến tình cảm ở vị diện này như ngựa hoang thoát khỏi dây cương chẳng biết chạy đến nơi nào. Trên tòa án quân sự Carlo bị phán quyết hình phạt nặng, đây là hình phạt nặng nhất dành cho Omega, thứ chờ đợi cậu ta chỉ có hai cái: hoặc là tù chung thân lao dịch khổ sai ở quặng mỏ xa xôi, hoặc là vào Trung tâm kết duyên tự do không phải lo cơm áo gạo tiền. Carlo chọn Trung tâm kết duyên tự do.

Bên trong Trung tâm kết duyên tự do đều là nhóm Omega và nhóm Alpha phạm phải tội nặng nhưng lại không muốn đi lao dịch khổ sai ở quặng mỏ, chỉ cần bỏ ra một khoản tiền là đã có thể chọn một Omega hợp ý trong Trung tâm kết duyên để sinh con. Huyết thống của Carlo tinh thuần, tinh thần lực cũng là bậc cao, dĩ nhiên là rất được "hoan nghênh". Màn hình của cậu dừng lại ở trong một căn phòng chật hẹp, Carlo với chiếc bụng nhô cao ngồi ở trên giường, ánh mắt dại ra, nhìn những song cửa sổ nho nhỏ trên đỉnh đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Sự khiếp sợ hiện lên trong ánh mắt của Lục Hằng và bé trợ lý, ở trong màn hình đã tiến triển đến mười năm sau. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hành tinh Thủ Đô, quân bộ.

Người đàn ông mặc áo nghiên cứu màu trắng chẳng nương tay đẩy Nguyên soái ra cửa ban công, vệ binh ở cửa không hề ngăn cản lại. Không phải bởi vì anh ấy là Viện trưởng Viện nghiên cứu mà vì anh ấy là anh trai của người kia. Nguyên soái vô cùng nghiêm khắc với mọi chuyện và mọi người, thế nhưng lại vô cùng khoan dung đối với người nhà.

"Cậu biết tôi đến để làm gì không?" Alex hỏi.

"Đáp án của tôi vẫn như thế thôi, tôi sẽ không đưa bảng tên của Rainer cho anh." Người đàn ông tóc hồng ngồi sau bàn làm việc buông bút xuống, ngẩng đầu lên nhéo ấn đường. Mái tóc hồng của anh được chải chuốt ra phía sau, quân phục cài đến cúc ở trên cùng, quầng thâm mắt rất đậm, ánh mắt trông hơi âm u nham hiểm, giữa ấn đường có nếp nhăn rất sâu.

Alex nhận được đáp án này cũng không tức giận. Năm đó sau khi Rainer hy sinh chẳng còn lấy hài cốt, chỉ còn lại bảng tên khi nhập ngũ. Bàn về những quân nhân đã hy sinh, bảng tên là chứng minh cuối cùng của họ trên thế giới này, cũng là sự an ủi dành cho người nhà. Suốt mười năm, Alex đã đến tìm Hewitt vô số lần để đòi lại bảng tên của Rainer nhưng đều bị từ chối. Ban đầu anh ấy cũng vô cùng tức giận, nhưng rồi dần dần cũng trở nên lạnh nhạt.

Bởi vì theo dòng thời gian, Alex và người nhà cũng đã nguôi nỗi đau xót khi mất đi Rainer, thế nhưng người đàn ông trước mặt này lại không hề như vậy. Suốt mười năm Alex thấy Hewitt từ một lãng tử buông thả hăm hở không gì cản được trở thành một con người rập khuôn, nghiêm túc, trầm lắng khó dò... tựa như Rainer thứ hai vậy.

Năm đó sau khi Rainer hy sinh, đã có một khoảng thời gian tinh thần của Hewitt vô cùng sa sút, sau đó đi chiếm đoạt Quân đoàn số 5 của Wayne. Anh không bao giờ rời xa Trung tâm quyền lợi nữa mà lao vào vũng nước đục của quân bộ, trong vòng vài năm đã gom được một lượng lớn thế lực, cuối cùng ngồi lên vị trí Nguyên soái bằng thực lực tuyệt đối của mình, trở thành Nguyên soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Mà vị Nguyên soái này sau khi ngồi lên vị trí cao nhất ở quân bộ, chuyện đầu tiên mà anh làm là đưa từng vị trưởng quân đoàn năm đó đã bỏ phiếu ủng hộ không tiếp viện cho Phong Lôi ra tòa án quân sự.

Alex đứng dậy rời đi, đến cửa thì dừng lại nói nhỏ: "Tôi nghĩ, Rainer cũng không mong cậu đày đọa bản thân như thế đâu."

Phía sau không hề có hồi đáp, Alex nhẹ nhàng thở dài rồi đóng cửa, để lại sự vắng lặng tiêu điều.

Lục Hằng và bé trợ lý nhìn nhau, không biết làm thế nào mới phải. Hình như chuyện này trở nên nghiêm trọng rồi.

"Không phải cậu bảo, tuyến tình cảm của vận mệnh chi tử sẽ không thể dao động sao..." Quả thật Lục Hằng khóc không ra nước mắt, còn A nữa hả, lần này chắc chắn cậu được D mất rồi. Với lại cậu còn có cảm giác như mình đùa giỡn với tình cảm của người ta rồi phủi mông bỏ đi vậy, cứ như mình là một kẻ tồi ấy.

"Tôi cũng không biết nữa, chuyện gì thế này, trước đây tôi đã từng gặp người vì để hoàn thành nhiệm vụ mà điên cuồng tăng độ thiện cảm trước mặt vận mệnh chi tử, cũng có ảnh hưởng gì đến tuyến tình cảm đâu." Bé trợ lý nhiệm vụ điên đầu kéo lông của mình: "Tôi, tôi phải đi báo cáo với bộ trưởng, lớn chuyện mất rồi. Cục Vận Mệnh ở bên đó sẽ không đến tìm chúng ta đâu ha, chắc tôi sẽ không bị đưa đi tiêu hủy đâu mà! A a a! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"

Lục Hằng thấy bé trợ lý còn điên đầu hơn cả mình nên chỉ có thể khiến cho bản thân tỉnh táo lại, trấn an bé trợ lý. Sau đó mặc cho số phận, chờ quyết định của tổ chức.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play