Lý Uy tức tối ném vỡ tách trà vào góc phòng.
Quan Mục Là thị vệ kề cận theo Lý Uy từ lúc đc gả vào cung cho đến tận bây giờ ,luôn trung thành với hắn cũng là cánh tay đắc lực của hắn.
Nhìn thấy Lý Uy từ lúc trở về thần thái không tốt hắn vội vàng hỏi
_ Chủ tử! Có chuyện gì khiến người tức giận như vậy?
_ Quan Mục! Ta có việc cần ngươi làm đây.
Thời gian tới Hoàng nữ , nhị công chúa Lâm Vũ Cơ sẽ ra trận ngoại biên đến lúc đó, ngươi hãy trà trộn thành người của phủ hoàng nữ,lén bỏ thuốc độc của Tây Vực này vào thức ăn của Dạ Quân Ly nhưng phải để mọi người hiểu lầm là do Sở Phi Hoan làm có hiểu ko?
_ Thần có chỗ vẫn ko hiểu lắm?
_ Nói đi.
_ Tại sao người lại muốn hạ sát Dạ Quân Ly? Và đổ hiềm oan cho Sở Phi Hoan như vậy?
_ ( Cười) Nói đến Dạ Quân Ly ta hận ko tận tay băm hắn thành ngàn mảnh.
Ngươi là do ta cứu khi trên đường gả sang Tây Vực đương nhiên ko biết hắn có thù gì với ta nếu ngươi tò mò muốn biết ta cũng ko ngại nói cho ngươi nghe.
_ Thật ra ta là người của Tây Lương , mẫu thân ta làm hạ hầu đại nhân nắm giữ văn sách của Tây Lương.
Trong 1 lần mang trà vào cho Nữ Vương của Tây Lương là Dạ Vân Tranh không hiểu thế nào mà bà ta sau khi uống tách trà đó liền hộc máu, thái y khám qua nói là do trúng kịch độc.
Mẹ ta vì thế bị gán cho tội phản nghịch tru di cửu tộc.
Ta nghe được liền chạy đến cầu xin Dạ Vân Tranh niệm tình mẹ ta bấy lâu 1 lòng vì nước mà tha cho bà ấy nhưng Dạ Vân Tranh chỉ im lặng ko chịu gặp ta.
Lúc đó trời vào đông giống như bây giờ tuyết rơi rất nhiều ta vì cầu xin cho mẫu thân , cho nên 1 thân quỳ ngoài đại điện không biết qua bao nhiêu canh giờ chỉ để gặp được Dạ Vân Tranh 1 lần.
Cho đến khi tuyết bắt đầu rơi nhiều ta sắp không chịu nổi nữa thì Dạ Vân Tranh cùng Phó Quan của bà ta đứng trước mặt ta lạnh lùng nói :
_ Hạ Hầu tướng quân có tội phải chịu, ngày mai sẽ được ban thuốc độc tự sát.
Niệm tình ngươi vì hiếu thảo cầu xin ta, ta sẽ miễn tội tru di cửu tộc cho nhà Hạ Hầu các ngươi nhưng với 1 điều kiện.
Thái Tử của Bắc Quận vì lí do ko thể gả sang Tây Vực lúc bây giờ đc nếu ngươi đồng ý thay ngài ấy gả sang Tây Lương ta lập tức rút lại lệnh bài.
Lý Uy đau lòng cắn răng nói
_ Nếu bản thân này có thể đổi lại sinh mệnh cho già trẻ của Hà Hầu phủ thần xin tuân chỉ, chỉ tiếc vẫn ko thể cứu được mẫu thân nhưng thần mong hoàng thượng hãy tin thần ,mẫu thân! bà ấy là bị oan .
_ Nếu đã đồng ý tháng sau lập tức giả thành Thái tử Bắc Châu gả sang Tây Lương.
Bây giờ về đi.
Quan Mục nghe Lý Uy kể lại mọi chuyện hắn như ko tin vào tai mình ngạc nhiên hỏi
_ Hóa ra chủ tử người trước đây là họ Hạ Hầu
_ Phải.
Vì giả làm người của Bắc Châu ta phải đổi họ.
Trên đường đi ta bị ám sát may mắn bản thân có chút võ nghệ đã thoát chết, sau này mới biết là do Dạ Vân Tranh phái đến giết ta hòng diệt đi mối hậu họa.
Ông trời có mắt ta lại ko những còn sống mà sống còn rất tốt.
Nhưng bản thân Lý Uy ta gia đình li tán đến họ của bản thân cũng ko thể giữ thì dựa vào đâu con trai của bà ta lại được sung sướng cơ chứ? ( cười tà ác) Thế giới này quả thật rất bé ko ngờ lại khiến hắn lại gả sang Tây Lương cùng ta
_ Chủ tử! người như vậy là biết võ công sao? Thật là nhìn qua ko thể nhận ra.
_ Ngươi quá khen rồi ( cười)
_ Nhưng Sở Phi Hoan hiền lành như vậy sao người lại muốn đổ tội cho hắn.
_ Sơ Phi Hoan ư? Hắn ko đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Lâm Ngữ Khê vì hắn mà vứt bỏ ta, ta cực khổ leo lên cái ghế phò mã như hôm nay ko thể để hắn cướp đc.
Chi bằng trừ khử trước sẽ tốt hơn.
_ Nhưng theo thần biết hắn rất yêu nhị công chúa?
_ Hắn cũng giống ta ngày trước, vì bảo vệ gia đình và người thân cuối cùng của hắn cho nên đã bị Ngữ Khê ép buộc phản bội lại Vũ Cơ, nhưng con người Lâm Vũ Cơ này vốn thông minh, khó đoán, sớm muộn gì cũng nhận ra chỉ là ta thay nàng ta diệt trừ hậu họa tiện thể tránh rắc rối cho bản thân.
_ Chủ tử quả là cao kiến, thần xin bái phục
_ Ngươi trung thành với ta như vậy đợi sau khi ta nắm giữ cái nước Tây Lương này, tuyệt đối ko có quên ngươi.
_ Ơn của chủ tử cứu mạng năm đó thần có chết cũng ko từ nan, chỉ cần là chủ tử sai bảo thần sẽ 1 lòng làm đến cùng.
( cúi đầu hành lễ)
Ở Tây Lương vào thời điểm này đã vào Đông, Tuyết đã bắt đầu rơi nhiều không khí mang theo hơi lạnh vốn có cũng đã bủa vây khắp nơi , Vũ Cơ ngồi trong Thư Phòng đọc sách bất chợt ngước nhìn ra ngoài nhìn những bông tuyết bé nhỏ đang nhẹ nhàng mà rơi xuống , Vũ Cơ đẩy cửa ra ngoài đưa tay đón lấy vài hoa tuyết rơi cô cứ thế ngồi ở chiếc bàn đá ngoài sân bất chợt lại nhớ về gia đình.
Mọi năm cũng vào mùa đông như thế này nhìn người người vui vẻ đón noen bên cạnh gia đình, người yêu riêng cô vẫn lủi thủi đi làm cho đến tối mịt mới trở về, không quên ghế sang cửa hàng quà lưu niệm dành số tiền ít ỏi của mình để mang về cho mẹ cô món quà giáng sinh hy vọng được bà ấy 1 lần ôm cô vào lòng nhưng ước mơ chỉ là ước mơ bà ấy vẫn vứt sang 1 bên hoặc chỉ cảm ơn cho qua rồi đi thẳng vào phòng để cô lại với câu nói " đồ ăn dưới bếp, đói thì tự đi lấu mà ăn " đến 1 bữa cơm dành phần cô đi làm về muộn cũng chưa hề có , đồ ăn mà cô ăn mỗi tối chỉ là những món thừa mà các anh chị ko thích ăn hoặc ăn ko hết còn lại cô mới được ăn , nghĩ đến đây nước mắt bất chợt mà rơi xuống, ông trời chắc cũng thương cô cho nên cho cô sống lại ở nơi khác nơi này chí ít cô cũng có quyền thế để bắt đầu lại 1 cuộc sống mới .
Đang trầm tư đến ngẩn người bất chợt 1 cảm giác ấm áp phủ lên người kế đến là giọng nói trầm ấm quen thuộc kèm theo sự kiêu ngạo vang lên
_ Nàng là đồ ngốc sao? Trời tuyết đang rơi nhiều như vậy ra ngoài lại ko mặc áo choàng.
Dạ Quân Ly vì ko ngủ được ra ngoài đi dạo vô tình lại thấy cô ngồi 1 mình lại thấy cô bỗng dưng lại khóc cho nên mới bước lại cởi áo choàng cỉa mình khoát lên cho cô, hắn nói xong cũng ngồi xuống bên cạnh Vũ Cơ nói.