Anh ta định nói anh ta là Khổng Quân Thụy nhà họ Khổng, thiếu gia giàu nứt đổ vách, quyền thế nhất Thanh Thành?
Thẩm Hi Nhiễm cười thầm trong bụng, Thẩm Mộng Đình là ai chứ, cô ta có khả năng quyến rũ Khổng Quân Thụy sao?
Nếu có chuyện đó cô đi đầu xuống đất.
Cố Minh Viễn phá lên cười chế giễu.
"Anh là Khổng Quân Thụy thì tôi là Khổng lão gia đấy. Có phét thì phét vừa thôi. Mộng Đình, em thuê người này ở đâu thế, diễn không có tâm gì hết."
Cố Minh Viễn giơ tay ra định nắm tay Thẩm Mộng Đình. Nhưng Khổng Quân Thụy đã giữ tay cô, không cho anh ta nắm lấy.
"Anh định làm gì?"
Cố Minh Viễn trừng mắt nhìn anh. Ngược lại chẳng thể nào đe dọa được Khổng Quân Thụy, hơn thế hắn lại bị ánh nhìn Khổng Quân Thụy áp đảo. Cố Minh Viễn lôi sấp tiền ra ném vào mặt anh.
"Cô ấy thuê bao nhiêu, tôi trả anh gấp đôi, rời xa Thẩm Mộng Đình đi."
"Chị, chị làm như vậy mất mặt nhà họ Thẩm, cha sẽ nghĩ như thế nào về chị chứ?"
Thẩm Hi Nhiễm ra vẻ quan tâm nói, nhưng thật ra giọng điệu đầy vẻ chế giễu.
"Chị, anh Minh Viễn quan tâm chị thôi, chị đừng đối xử với anh ấy thế, chị biết anh ấy yêu chị nhiều như thế nào mà."
Nhìn hai người họ người xướng kẻ họa thật là buồn cười.
Thẩm Mộng Đình lên tiếng.
"Anh nhiều tiền hơn anh ấy sao?"
Vừa nói, Thẩm Mộng Đình vừa sờ lên người Khổng Quân Thụy.
"Anh đẹp trai, cường tráng, giàu có bằng anh ấy sao?"
"Nếu anh còn chút lòng tự trọng nào, phiền anh về gửi đơn hủy hôn đến Thẩm gia, tôi sẽ không truy cứu chuyện mà hai người đã làm với tôi."
Cô quăng cái nhìn sắc lạnh về phía hai người họ. Thẩm Hi Nhiễm và Cố Minh Viễn giật mình nhìn nhau. Chẳng lẽ cô đã phát hiện ra chuyện gì rồi?
"Thẩm Mộng Đình, anh chưa bao giờ làm gì có lỗi với em cả."
Cố Minh Viễn dỗ dành cô. Hắn tin rằng hắn chỉ cần dịu dàng với cô như trước cô sẽ nghe lời hắn.
Quả thật, nếu là cô lúc trước, cô sẽ nghe lời hắn ta vô điều kiện, say trong men tình ngọt ngào hắn ta tạo ra. Nhưng, hiện tại, cô chỉ thấy hai người họ buồn nôn và thật giả tạo.
Thẩm Mộng Đình cảm thấy gai người.
"Tôi im lặng từ nãy đến giờ là vì cô ấy bảo tôi làm thế, nhưng trường hợp này tôi không thể lên tiếng được."
Đột nhiên, Khổng Quân Thụy nói. Cô quay sang nhìn anh, Khổng Quân Thụy chỉ vỗ nhẹ lên tay cô, ra hiệu anh sẽ không làm gì cả.
"Anh Cố, chút tiền này tôi không thiếu, anh để lại nuôi tình nhân bé nhỏ của anh thì hơn."
Vừa nói, anh vừa nhìn sang Thẩm Hi Nhiễm.
"Nếu không cô ta mà làm gì thì rắc rối lắm."
Trước cái nhìn của Khổng Quân Thụy, hai người họ sợ đến co rúm người lại. Nhất định Thẩm Mộng Đình đã biết được chuyện gì đó! Cố Minh Viễn tức giận chửi anh.
"Anh là ai mà cứ xen vào chuyện nhà chúng tôi thế nhỉ? Anh xứng sao?"
"Anh Cố chưa già mà đã lẫn, thế này phải tiếp quản chuyện Cố gia làm sao đây? Tôi nhớ tôi đã nói tên tôi rồi mà nhỉ?"
Thẩm Mộng Đình ở một bên cố gắng nhịn cười. Đúng là Khổng Quân Thụy có khác, anh ta nói câu nào thấm câu đấy, nhìn sắc mặt Thẩm Hi Nhiễm và Cố Minh Viễn tức đỏ bừng mặt hả dạ quá đi.
"Đây không phải là đất nhà họ Khổng, Khổng thiếu đến nhà chúng tôi dương oai giễu võ vậy không ổn lắm đâu."
Đằng sau giọng Thẩm Phong vang lên. Thẩm Hi Nhiễm ra vẻ đáng thương chạy tới làm nũng.
"Cha, cha xem con chỉ nói chị ấy một chút mà chị ấy hung dữ với con!"
Thẩm Phong chán ghét nhìn Thẩm Hi Nhiễm, hất tay cô ta ra. Thẩm Hi Nhiễm đứng sựng tại chỗ. Tại sao cha lại đối xử với cô như vậy chứ?
Khổng Quân Thụy tuy rất thản nhiên, nhưng lời nói sắc hơn dao cạo. Anh trả lời Thẩm Phong.
"Tôi đi đến đâu còn phải hỏi ý kiến của ông nữa sao?"
"Tôi không dám, hoan nghênh cậu đến nhà chơi. Không biết cậu đến có việc gì không?"
Thẩm Phong nhịn xuống, ông giữ thái độ của một người chủ nhà. Khổng Quân Thụy nắm tay Thẩm Mộng Đình.
"Tôi đến hỏi cưới cô Thẩm Mộng Đình."
Thẩm Phong nhướn mày, ra vẻ khó hiểu hỏi lại. Cố Minh Viễn xen vào nói.
"Bác Thẩm, bác đừng tin lời anh ta, anh ta chỉ là diễn viên Mộng Đình thuê đến để đối phó bác, có lẽ cô ấy vẫn còn giận cháu về chuyện hôm trước cháu không hỏi thăm cô ấy."