Người của Cố gia đang ở nhà họ Thẩm.

Nhìn thấy Thẩm Mộng Đình trở về, Hi Nhiễm giả vờ ân cần bước đến hỏi thăm cô.

"Chị, chị đi đâu mà giờ này mới về thế ạ? Chị qua đêm ở đâu không báo về cho ba mẹ, mọi người đang rất lo lắng cho chị."

Bề ngoài nghe có vẻ quan tâm cô, nhưng câu hỏi ấy lại mỉa mai cô là hạng con gái không ra gì qua đêm bên ngoài. Hơn thế, Khổng Quân Thụy đang đứng bên cạnh cô, như thể càng khẳng định chắc chắn hơn câu nói của Thẩm Hi Nhiễm.

Cố Minh Viễn vừa thấy cô cũng chạy đến. Hắn thấy Khổng Quân Thụy bên cạnh cô tự nhiên trong lòng trào dâng cảm giác khó chịu, chất vấn cô.

"Em đi đâu bây giờ mới về? Thằng này là thằng nào hả?"

Hắn vươn tay ra định kéo cô lại gần, nhưng Khổng Quân Thụy đã giữ cô lại.

"Mày định làm gì? Mày có quan hệ gì với Mộng Đình?"

Cố Minh Viễn lại quay sang chất vấn Khổng Quân Thụy.

Vừa mới về, cô bị màn "hỏi thăm" này xoay đến chóng mặt, Thẩm Mộng Đình ra hiệu anh buông tay ra, mỉm cười nói với Cố Minh Viễn.

"Hình như anh hỏi sai rồi thì phải? Vị hôn thê của anh biến mất cả một đêm, anh không lo lắng, ngược lại lại chất vấn tôi? Anh có tư cách gì?"

Ánh mắt sắc lạnh nhìn Cố Minh Viễn khiến hắn chùn bước. Hắn không biết tại sao thái độ cô thay đổi, nhưng tạm thời hắn đã nhịn xuống dỗ dành cô trước.

"Anh lo lắng cho em mới hỏi em như vậy thôi mà, nào Mộng Đình có mệt không, vào đây nghỉ ngơi. Anh đưa Mộng Đình về thế là được rồi đấy, lát nữa tôi sẽ đưa tiền cho anh."

Cố Minh Viễn "dịu dàng" quan tâm cô, sau đó xua tay đuổi Khổng Quân Thụy.

"Anh Minh Viễn nói đúng đấy chị, chị vừa mới về chắc mệt lắm, tạm thời nghỉ ngơi trước."

Đến cả Thẩm Hi Nhiễm cũng xúm vào "quan tâm" cô.

Thẩm Mộng Đình hất tay bọn họ ra, bật cười thành tiếng.

"Diễn kịch như thế là đủ rồi đấy, tôi cười chết mất."

Thẩm Mộng Đình dắt tay Khổng Quân Thụy đi vào, anh ngược lại rất ngoan ngoãn đi theo cô, biểu cảm có phần vui vẻ.

Trước đó mấy phút, khi cô đang ngồi trên xe cùng Khổng Quân Thụy. Thẩm Mộng Đình suy nghĩ không biết có nên nói với anh không, cô hết nhìn sang bên này rồi lại nhìn sang bên kia, đến mức Khổng Quân Thụy còn thấy bồn chồn theo.

"Cô muốn gì thì nói ra, làm như thế để làm gì?"

Anh lên tiếng. Thẩm Mộng Đình lúng túng gãi má.

"Cái đó, khi về Thẩm gia, anh có thể cùng tôi diễn cặp vợ chồng thân mật để người ta tin không?"

Khổng Quân Thụy khó hiểu nhìn cô. Thẩm Mộng Đình giải thích.

"Mặc dù chúng ta là kết hôn giả nhưng cũng không thể để người ta phát hiện được, đúng không? vì vậy tôi đề nghị trước mặt người khác hãy diễn cặp vợ chồng thân mật, còn chỉ có tôi với anh thì không cần phải diễn."

"Được rồi."

Nhìn cách cô giải thích đáng yêu quá đi. Khổng Quân Thụy gật đầu. Dù sao, thời gian còn dài, kết hôn giả rồi sẽ thành kết hôn thật mà thôi.

"Lúc về nhà họ Thẩm dù có chuyện gì xảy ra đừng làm gì hãy tin tôi nhé, tôi sẽ giải thích mọi thứ với anh sau."

Thẩm Mộng Đình dặn dò anh.

Được sự đồng ý của Khổng Quân Thụy, cô mới an tâm. Tuy vậy, khi giả vờ thân mật với anh, cô vẫn thấy sởn da gà. Thẩm Mộng Đình ngồi xuống ghế cùng Khổng Quân Thụy, nhìn lên hai người kia đang tức nổ đom đóm mắt.

"Nhân tiện anh cũng ở đây rồi, tôi muốn tuyên bố tôi sẽ hủy hôn với anh. Tôi đã kết hôn với người này."

Thẩm Mộng Đình vừa thân mật với Khổng Quân Thụy vừa nói.

"Em vừa nói cái gì? Em có biết mình đang nói gì không?"

Cố Minh Viễn nổi nóng chất vấn cô, mặc kệ Thẩm Hi Nhiễm cũng đứng ở đó. Cô ta không khỏi ghen tị nhìn hắn, mới hôm qua còn ngọt ngào nói anh chỉ yêu mình em nhất, hôm nay thấy hôn thê mình đi cùng người tốt hơn thì lại tức điên lên.

Khổng Quân Thụy trừng mắt nhìn hắn. Trước sức ép của Khổng Quân Thụy, hắn hạ thấp giọng, nhỏ nhẹ nói với cô.

"Mộng Đình, chuyện hôn sự hai nhà không phải chuyện đùa, em đã nói với bác Thẩm chưa?"

Giờ lại lôi Thẩm Phong ra đe dọa cô? Quả thật, trong kiếp trước, mỗi lần Thẩm Mộng Đình muốn từ bỏ, hắn lại lôi Thẩm Phong ra nói, danh dự nhà họ Thẩm ra uy hiếp cô, khiến cô không thể không nghe theo hắn. Nhưng hiện tại, cô không sợ những thứ ấy nữa.

"Tại sao tôi phải nói? Đám cưới xảy ra chuyện như vậy anh còn định kết hôn nữa à? Anh coi nhà họ Thẩm chúng tôi là cái gì vậy?"

Thẩm Mộng Đình nghiêm túc nhìn Cố Minh Viễn.

Tại sao ánh mắt cô lại thay đổi đến thế?

Trước kia, cô giống như cái đuôi nhỏ theo sau hắn, vâng lời hắn, ngoan ngoãn làm theo mọi hành động của hắn. Cố Minh Viễn chỉ cần ngọt ngào nói với cô vài ba câu là xong. Lần này, cô nghiêm túc, hơn thế ánh mắt cô có gì đó lạnh lùng sắc bén, khiến hắn không khỏi sợ hãi.

Điều gì đã khiến cô thay đổi?

Có phải người đang ngồi bên cạnh cô không?

Rốt cuộc thằng này là thằng nào?

"Hôn sự nhà họ Cố và nhà họ Thẩm đã được định sẵn từ rất lâu rồi, anh nghĩ là không hủy bỏ sớm như thế được, Mộng Đình, em xem anh sai ở đâu anh sẽ sửa, em biết anh chỉ yêu một mình em mà?"

Cố Minh Viễn dịu dàng nói với cô. Nhưng hành động đó chỉ khiến cô thấy buồn nôn. Thẩm Mộng Đình phá lên cười, cô nắm tay Khổng Quân Thụy, chạm nhẹ lên má anh, quay sang nhìn Cố Minh Viễn.

"Anh cũng xứng với anh ấy? Anh không xem lại mình là ai?"

Cố Minh Viễn giận tím mặt. Hắn không quan tâm đến thái độ của mình nữa, mắng Khổng Quân Thụy.

"Mày rốt cuộc là ai hả? Tại sao mày quyến rũ Mộng Đình? Mày có biết cô ấy là ai không?"

Bởi vì nghe lời Thẩm Mộng Đình nên từ nãy đến giờ anh đã yên lặng, trước thái độ bất lịch sự của Cố Minh Viễn, anh chỉ nhẹ nhàng trả lời.

"Tên tôi là Khổng Quân Thụy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play