Thẩm Mộng Đình bình tĩnh trước sự uy hiếp của những người đó. Cô không làm, thì không có gì phải sợ cả.
Giám đốc, người vừa nãy đang nói chuyện dở với Mộng Đình, thấy cô chạy đi không nói gì cũng đi theo cô. Ông ta nhìn thấy mọi người tụm năm tụm bảy lại trở nên tức giận.
"Mấy người không định làm việc hả? Tại sao lại ở đây nói chuyện như thế này?"
Cô gái buộc tội Thẩm Mộng Đình như nhìn thấy vị cứu tinh, vội chạy đến bên giám đốc nắm tay ông ta làm nũng.
"Giám đốc à, ngài xem, chúng em chỉ nói cô Thẩm nếu có ăn cắp tài liệu thì hãy xin lỗi đi mọi người sẽ tha lỗi cho cô ấy, thế mà cô ấy mắng chúng em kìa."
Cô gái đó là tình nhân của giám đốc. Nhìn cách cô ta õng ẹo bên cạnh giám đốc kìa, trông thật là buồn nôn. Thẩm Mộng Đình vẫn rất bình tĩnh nói.
"Năng lực đổi trắng thay đen của cô đáng sợ thật đó, tôi bái phục, tôi bái phục."
"Làm việc ở một nơi không tôn trọng nhân viên như thế này tôi đành xin nghỉ việc vậy, giám đốc ạ, cảm ơn ông chiếu cố tôi suốt thời gian qua."
Cô bình thản sắp xếp đồ trên bàn làm việc. Giám đốc thấy vậy trở nên sợ hãi. Khổng thiếu gia đã ủy thác cô ấy cho hắn ta, nếu nghe tin Thẩm Mộng Đình nghỉ việc là vì hắn ta chèn ép, nhất định cái công ty này sẽ xong đời! Nghĩ đến đó, Giám đốc vội vã cầu xin cô ở lại.
"Cô Thẩm, cô đừng vậy chuyện gì cũng có thể từ từ nói. Tôi hứa tôi sẽ cho cô câu giải thích hợp lý, được chứ hả?"
Nói xong, tên giám đốc thẳng tay tát vào mặt cô gái kia.
"Còn không xin lỗi cô Thẩm? Cô Thẩm là người chúng ta có thể đụng vào được sao?"
Cô gái kia bị tát thì đơ ra. Chắc hẳn có chết cô ta cũng không ngờ được tên giám đốc ngày nào cũng ôm eo cô ta và cưng chiều cô ta lại dám làm thế. Thẩm Mộng Đình không nhịn được cười, quyền lực nhà họ Khổng quả thật rất đáng sợ đó, khiến người ta rất muốn trầm luân.
"Đừng giám đốc, cô ấy có tội gì mà phải xin lỗi chứ. Tôi là kẻ ăn cắp, tôi phải rời đi để bảo toàn danh dự cho giám đốc."
Thẩm Mộng Đình tiếp tục diễn. Giám đốc càng sợ, bắt đầu nịnh nọt cô.
"Hay là để tôi sa thải cô ấy? Cô muốn cách gì tôi sẽ làm. Cô đừng nói với Khổng thiếu gia, chúng tôi sẽ không sống được mất."
"Tôi muốn cô ta quỳ xuống xin lỗi tôi."
Thẩm Mộng Đình nhàn nhã nói.
Nhìn phía bên kia, Trần Cảnh Nghi nhìn cô với vẻ khó chịu và bực bội. Cô ta tức giận bóp nát cốc cà phê trên tay khiến cà phê nóng bắn tung tóe lên áo. Mọi người đều giật mình trước cảnh tượng này, không ai dám nói gì. Trần Cảnh Nghi, người chưa từng gặp bất lợi nào trước đây, luôn thắng mọi trận đấu. Lần đầu tiên cảm thấy thất bại, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Sự ghen tị dâng trào trong lòng cô. Quả thật Thẩm Mộng Đình giống như một con cáo già biết cách đánh lạc hướng dư luận và biến mình thành nạn nhân. Cô ta thực sự là một người nguy hiểm! Khổng Quân Thụy chắc chắn đã bị lừa, cô phải cứu anh ấy khỏi con cáo già nham hiểm đó.
Cuối cùng, câu chuyện kết thúc bằng giám đốc đã sa thải cô ta, đồng thời cô ta phải bồi thường tổn thất danh dự cho Thẩm Mộng Đình. Mặc dù câu chuyện kết thúc theo chiều hướng không như cô nghĩ, nhưng cũng nhờ vào chuyện đó, hiện tại ở văn phòng làm việc không ai dám đụng vào cô.
Đến buổi chiều, Thẩm Mộng Đình trở về nhà. Khổng Quân Thụy tự tay làm một bàn đồ ăn ngon cho cô.
"Vào ăn cơm đi không nguội."
Tổng tài bá đạo lạnh lùng ác ma trên thương trường về nhà biến hóa thành đầu bếp thật sự thú vị quá đi. Cô không khỏi phì cười. Anh khó hiểu nhìn cô.
"Em cười cái gì?"
"Không ngờ Khổng thiếu tự tay làm bàn đồ ăn như thế này cho tôi, đúng là thụ sủng nhược kinh mà."
Thẩm Mộng Đình nịnh nọt. Anh tháo tạp dề xuống đặt lên bàn, cùng vào ngồi ăn với cô.
"Hôm nay có chuyện gì không?"
Cô gắp miếng thịt kho tàu mềm thơm anh tự tay nấu bỏ vào bát cho anh, biểu cảm Khổng Quân Thụy hơi sững lại một chút, nhưng sau đó nhanh chóng đã biến mất. Anh gật đầu thay cho lời cảm ơn. Thẩm Mộng Đình kể cho anh nghe chuyện hồi sáng.
"Hôm nay tôi đi làm, có người ở đó vu khống tôi ăn cắp đồ của người ta. Suýt chút nữa tôi đã xông lên đấm người ta rồi."
Cô ngừng lại một lúc, sau đó tiếp tục kể.
"Quyền lực nhà họ Khổng các anh đúng là không đùa được nha. Tôi mới chỉ đe dọa thôi là họ đã sợ chết khiếp, không dám làm gì tôi nữa."
Khổng Quân Thụy nghiêm túc lắng nghe cô, phì cười nhìn cô. Anh thật thà nói với cô.
"Em sử dụng như vậy là tốt, tôi mong em cứ thoải mái dùng tên của tôi."
"Không được đâu Khổng thiếu, như vậy tôi sẽ ỷ lại vào anh đó."
Cô vui vẻ nói đùa.
"Càng tốt chứ sao. Như vậy em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, mãi mãi ỷ lại vào tôi."
Anh vừa ăn vừa mỉm cười.
Thẩm Mộng Đình đỏ mặt. Đúng là thiếu gia hào môn, nói mấy câu tán tỉnh mặt không đổi sắc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT