"Có phải là cô không? Là cô đã ăn cắp tài liệu của tôi?"

Giọng điệu đầy giận dữ, chất vấn, cùng với ánh mắt nghi hoặc hướng về phía Thẩm Mộng Đình.

Lúc này cô còn đang ngơ ra, chưa biết chuyện gì vừa xảy ra thì cô ta lại tiếp tục.

"Cô giấu ở đâu rồi hả? Đó là tài liệu quan trọng cho cuộc họp ngày hôm nay, cô biết không? Thất thoát mấy trăm tỷ cô có đền được không?"

Người phụ nữ lớn tiếng chất vấn cô lao vào định lục soát người cô. Thẩm Mộng Đình đẩy cô ta ra.

"Cô làm cái gì vậy? Cô bị điên à? Tôi có ăn cắp tài liệu của cô đâu?"

"Cô là đồ ăn cắp! Mau giao tài liệu ra đây!"

Người phụ nữ tiếp tục xông vào Thẩm Mộng Đình, biểu cảm rất nghiêm trọng, như thể đã phát điên thật sự. Cô cảm thấy sợ hãi, mọi người trong văn phòng nhìn hai người họ, thì thầm bàn tán về họ nhưng không ai đứng ra giúp bọn họ.

Ở một bên khác, Trần Cảnh Nghi nhoẻn miệng cười, gương mặt thể hiện sự hài lòng.

Quay lại một tiếng trước.

Cô xách túi xách đựng máy tính đến phòng ban, chấm công, sau đó ngồi vào bàn làm việc. Cô có thể cảm nhận ánh mắt dò xét của mọi người đang nhìn mình, nhưng dù sao, mọi chuyện cũng không liên quan đến cô.

Thẩm Mộng Đình muốn thể hiện tốt vai trò của mình trong công việc. Suốt một tuần nay, cô đã thực hiện đầy đủ các công việc mà không có lời phàn nàn nào, khiến cho những người khác muốn trách phạt cô cũng không được. Cũng bởi vì cô không muốn mới đi làm mà đã phải nghỉ việc, ít nhất, cô muốn làm cho Khổng Quân Thụy cảm thấy yên tâm.

Lạ thật, sao cô lại nghĩ đến anh ta lúc này?

Thẩm Mộng Đình đỏ mặt. Đột nhiên, tiếng đồng nghiệp vang lên phía xa.

"Đình Đình, giám đốc gọi cô kìa, cô mau lên phòng giám đốc đi."

Cô giật mình, vội vàng gật đầu.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay."

Cô không biết bản thân đã rơi vào một cái bẫy.

Giờ nhớ lại, cô đã không để ý tới biểu cảm kỳ lạ của mọi người lúc đó, cả những giọng nói, lời thì thầm bàn tán xung quanh.

"Sao, cô còn chối nữa à? Đồ ăn cắp này, không phải tài liệu ở trong cặp sách cô đây còn gì?"

Thái độ xấc xược, kênh kiệu và hỗn láo của cô ta khiến người khác cảm thấy chán ghét. Thẩm Mộng Đình nhìn xung quanh, phát hiện Trần Cảnh Nghi đang hài lòng, bắt gặp ánh mắt của cô còn không thèm che giấu sự mỉa mai, khinh thường. Như thể cô chỉ ở dưới chân cô ta, vĩnh viễn không thể nào đứng ngang hàng với cô ta.

Theo suy đoán, có lẽ trong khoảng thời gian cô được gọi đến phòng giám đốc, có ai đó đã bỏ chiếc usb vào trong cặp cô.

"Sao cô có thể sồn sồn lên như vậy nhỉ?"

Cô lên tiếng. Không phải biểu cảm cô ta muốn nhìn thấy nên mới ngạc nhiên vậy à? Nghĩ cô là quả hồng mềm muốn làm gì thì làm sao?

"Lúc cô bị mất cắp, cô không đi xem camera xem ai lấy, cô chỉ khăng khăng tôi lấy."

Mặt cô hằm hằm đe dọa cô gái kia, ánh mắt toát lên sự hung tợn. Cô nói với cô ta.

"Không lẽ ngay từ đầu cô biết tôi là người lấy nó sao? Vậy sao cô không hỏi tôi nhỉ, để tôi đưa luôn cho cô khỏi lằng nhằng cho mệt?"

Thẩm Mộng Đình cười mỉa mai. Cô gái kia không nói được một lời nào.

"Chuyện xảy ra chỉ có cô ngồi bên cạnh cô ấy, không phải cô làm thì ai làm nữa?"

Trong đám đông, Trần Cảnh Nghi lên tiếng. Mọi người xung quanh cũng nháo nhào cả lên.

"Đúng đó, đúng đó!"

"Các người không thấy kì lạ à? Rõ ràng trong khoảng thời gian đó, tôi bị gọi lên phòng giám đốc, hung thủ không phải nhân cơ hội bỏ vào để đổ tội cho tôi sao?"

Giờ nhớ lại lúc Thẩm Mộng Đình bị gọi lên phòng giám đốc, ông ta đã nói ông ta không biết gì cả.

"Cô Thẩm, sao cô lại lên đây? Cô có chuyện gì cần hỏi tôi sao?"

Ông giám đốc ngạc nhiên.

"Không phải ông gọi tôi lên đây à?"

Thẩm Mộng Đình nhướn mày.

"Đâu có. Mà cô Thẩm này, sắp tới chỗ chúng ta có hợp đồng làm ăn với Khổng gia, cô xem giúp-- Khoan đã, cô chạy đi đâu thế?"

Giám đốc đưa tay kéo cô lại nhưng không kịp.

Khi quay trở lại thì xảy ra chuyện này đây.

Thật là khó chịu.

Thật là nực cười.

Nguyên một đám người trong văn phòng đứng lại để nói ra nói vào người mới đến.

Chỉ để bắt cô thừa nhận mình là đồ ăn cắp!

Trần Cảnh Nghi mỉm cười thỏa mãn ở phía xa, cô ta hài lòng khi Thẩm Mộng Đình bị dồn vào thế bí. Nếu cô cứ mãi như thế, Khổng Quân Thụy sẽ không thích cô nữa, chỉ nhìn một mình cô ta.

"Không ấy, thế này đi chúng ta đi xem camera xem ai là người ăn cắp thật sự chiếc usb đó?"

Đột nhiên Thẩm Mộng Đình nói. Biểu cảm cô ấy vô cùng bình tĩnh, như thể không sợ hãi, như thể chuyện này là điều bình thường xảy ra. Cô ta rốt cuộc nghĩ cái quái gì vậy?

"Cô nghĩ đi xem camera cô sẽ chối được tội trạng của mình sao?"

Một người trong số họ nói.

Không sao đâu, tất cả những người này đều về phe mình.

Cô ta cũng đã sai người tới đập đoạn băng đó đi.

Chỉ có Thẩm Mộng Đình mới là người bị dồn vào thế bí. Ấy vậy mà, tại sao cô ta cảm thấy sợ hãi?

Như thể Khổng Quân Thụy đang nhìn cô ta.

Như thể anh đang cảnh cáo cô ta không bao giờ được đụng vào Thẩm Mộng Đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play