Tuy bản thân cố ý dẫn đường cho Phạm Thanh Khê nhưng Lam Thư Dung cũng không thể ngờ được người này lại xuất hiện ở đây vào lúc này. Dáng vẻ lúc này của cô vừa nhìn là biết say rượu, nhưng tư thế vẫn đoan chính như vậy.

Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, cô không khác hiện tại là bao, sống lưng thẳng tắp, men rượu lượn lờ như có như không. Chỉ khác là ánh mắt của cô khi ấy so với hiện tại đã ấm áp hơn nhiều, nhất là sau khi nhìn thấy nàng.

Bởi vì chưa xác định Phạm Thanh Khê đến đây rốt cuộc vì chuyện gì nên Lam Thư Dung vẫn làm ra vẻ lạnh lùng. Nàng bước mấy bước đến mở cửa, sau đó mới nói: "Sao tự nhiên chị lại đến đây?"

Sự xuất hiện của Lam Thư Dung đã khiến cho Phạm Thanh Khê triệt để tỉnh táo, cô mím môi thành một đường thẳng, bộ dáng ủy khuất giống như bị Lam Thư Dung ức hiếp.

Lam Thư Dung vừa quay đầu thì thấy cô như vậy, trái tim không khỏi mềm nhũn. Nhưng nàng không biểu hiện ra quá nhiều thương xót, tiếp tục quay lưng vào nhà, thong thả ngồi xuống sô pha.

Phạm Thanh Khê thấy vậy cũng đi theo, tiện tay đóng chặt cửa.

Hai người tôi nhìn cô cô nhìn tôi rất lâu, lâu đến nỗi Phạm Thanh Khê có ảo giác bản thân đang đối diện với một bức tượng do chính mình tưởng tượng ra. Nhưng mà sau khi suy nghĩ đó vừa lóe lên thì Lam Thư Dung lại lần nữa mở miệng.

"Sao lại uống rượu?"

Phạm Thanh Khê cúi đầu, dáng vẻ lạnh lùng thường ngày đã bốc hơi đi mất: "Chị..."

Lam Thư Dung cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận: "Phạm Thanh Khê, chị đến đây không lẽ chỉ để ấp a ấp úng vô nghĩa vậy sao? Dáng vẻ thường ngày của chị đi đâu mất rồi?"

Rõ ràng biểu hiện của cô rất giống một đứa trẻ, bị người lớn mắng chỉ có thể ngồi co ro ở một nơi, đến cả giải thích cũng không dám.

Nhưng mà Phạm Thanh Khê cũng biết được nếu bản thân cứ im lặng sẽ thực sự chọc giận Lam Thư Dung. Cô chưa nhìn thấy nàng tức giận, nhưng có thể đoán nó rất đáng sợ.

Thế là cô từ từ mở miệng: "Em không quan tâm tới chị, nên chị mới uống rượu."

Lam Thư Dung ah một tiếng: "Chỉ có vậy sao?"

"Còn có, chị nghe nói em và Biện Vĩ Luân..."

Nói tới đây Lam Thư Dung đã hiểu kế hoạch của bản thân rốt cuộc cũng có tác dụng, nhưng nàng không nói thẳng, chỉ tiếp lời: "Em và Biện Vĩ Luân làm sao?"

Trong giọng nói của nàng mang theo chút bất mãn. Phạm Thanh Khê rất nhanh trí, cô đáp: "Không sao cả, là chị sai. Thư Dung, chị có chuyện muốn nói với em."

Lam Thư Dung bởi vì xưng hô thân mật này mà sửng sốt, nàng rất nhanh thu lại biểu cảm, nhướng mày: "Là chuyện gì? Nhưng mà không phải chuyện nào em cũng có hứng thú nghe đâu ah."

Phạm Thanh Khê càng trở nên sốt sắng, cô bước đến mấy bước, ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó cẩn thận ôm nàng vào lòng: "Lam Thư Dung, chị thích em. Lâu như vậy rồi mới nhận ra bản thân thích em. Hôm sinh nhật em, vốn dĩ chị muốn đem lời trong lòng nói ra, nhưng cuối cùng gặp phải một số chuyện khiến chị không có đủ dũng khí. Không biết có phải trùng hợp không mà sau đó em cũng không quan tâm đến chị. Chị nghĩ thôi thì cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Nhưng thời gian càng lâu, chị càng không tự chủ nhớ đến em, nhất là sau khi biết em với Biện Vĩ Luân... chị biết bản thân không thể đợi được nữa."

Dừng một lát, cô lại nói: "Chúng ta, chúng ta có thể không?"

Cô biết mình có lỗi với nàng nên từ đầu đến cuối vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, chỉ có thể mượn hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc để bản thân có thêm một chút can đảm nói hết lời từ tận đáy lòng.

Lam Thư Dung không đẩy cô ra nhưng cũng không có lập tức trả lời, nàng hỏi lại cô: "Phạm Thanh Khê, chị xác định chưa?"

Phạm Thanh Khê kiên định gật đầu.

Lam Thư Dung cười cười, tách khỏi cái ôm. Nàng nhìn sâu vào mắt cô rồi nói: "Chị có biết tại sao em lại tránh mặt chị không?"

Phạm Thanh Khê lắc đầu.

Nàng nói tiếp: "Hôm đó rõ ràng chị muốn tổ chức sinh nhật cho em nhưng rốt cuộc đến một tin nhắn cũng không có. Em không biết chị gặp phải chuyện gì, nhưng em rất hy vọng vào khoảnh khắc chị đau khổ em có thể ở bên cạnh chị. Em giận chị là vì trước đến giờ chị chưa bao giờ chính diện nhìn vào tình cảm của chúng ta, có chuyện gì thì luôn trốn tránh. Em đuổi theo chị mãi, cũng sẽ có lúc mệt."

"Phạm Thanh Khê, chị hiểu ý em không?"

Phạm Thanh Khê đầu tiên là bất ngờ, sau đó mới chớp chớp mắt: "Vậy..."

Lam Thư Dung hiểu ý mỉm cười, hai bàn tay áp lên má cô xoa xoa: "Nhưng mà nể tình chị đáng yêu như vậy, em sẽ cho chị cơ hội."

Phạm Thanh Khê có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe nàng nói tiếp.

Lam Thư Dung quay trở về với dáng vẻ yêu tinh, đôi mắt chứa đầy dụ hoặc. Nàng kề sát vào lỗ tai cô khẽ thì thầm: "Nếu như đêm nay chị làm em thoải mái, em sẽ đồng ý trở thành bạn gái của chị. Nếu không..."

Nàng nói tới đây thì im lặng không nói tiếp, nhưng Phạm Thanh Khê nghe hiểu, cứ như vậy mà vành tai cô từ từ đỏ lên, cả người cũng phát hỏa.

Nói bản thân không ham muốn là giả, chỉ là trước kia còn chưa xác định rõ ràng nên mới cố gắng khắc chế bản thân. Giờ đây nàng đã bật đèn xanh, lòng cô cũng sáng như gương, lại thêm mấy lời dụ hoặc kia, Phạm Thanh Khê làm sao có thể kháng cự lại được.

Diễn biến sau đó không nói cũng biết. Hai người không biết là ai bắt đầu trước, đôi môi dính vào nhau, tham luyến hơi thở của nhau.

Mặc dù trước kia chưa xác định quan hệ nhưng số lần hai người hôn môi cũng không phải ít, tuy nhiên lần này có chút khác biệt. Hai người hôn đến trời đất quay cuồng, hơi thở mất đi cũng không chịu tách ra.

Diện tích sô pha có chút chật hẹp, hai người trưởng thành nằm trên đó chỉ có thể dính sát vào nhau. Lam Thư Dung ở bên dưới khẽ thở dốc, mà Phạm Thanh Khê ở phía trên cũng không khá hơn là bao.

Cũng không biết qua bao lâu, quần áo bắt đầu xộc xệch, Phạm Thanh Khê mới nghe được một âm thanh trầm thấp của nàng: "Chờ đã, em muốn đi tắm."

Phạm Thanh Khê tỉnh lại sau cơn mê, có chút chột dạ nhìn nàng. Nhưng mà sau đó lại không biết lấy can đảm từ đâu, cô nói: "Chị cũng chưa tắm."

Lam Thư Dung câu lấy cổ cô, khẽ nhướng mày: "Thế nào, muốn tắm chung sao?"

Phạm Thanh Khê không trả lời mà dùng hành động để xác nhận. Cô bật người đứng dậy, sau đó thả nhẹ động tác bế nàng lên, một đường đi vào phòng tắm.

Lam Thư Dung không nói gì, nàng ngấm ngầm cho phép cô làm như vậy, vả lại trên đường đi còn không ngừng trêu chọc cô, ngậm lấy vành tai cô cắn cắn.

Phòng tắm rất rộng, còn có đầy đủ tiện nghi. Nhưng mà khi vào trong rồi hai người cũng không thực sự tắm, ngược lại là khiêu khích lẫn nhau.

Mặc dù trước kia chưa từng chủ động nhưng Phạm Thanh Khê lại là một người thông minh, nhiều lần nằm dưới thân Lam Thư Dung như vậy cũng đã học được cách làm người ta vui sướng. Thêm vào đó hiện tại trái tim hai người đều hướng về đối phương, nước chảy mây trôi, cứ như vậy mà không cách nào khống chế.

Tuy lời nói của Lam Thư Dung lúc nãy nửa thật nửa đùa nhưng Phạm Thanh Khê lại rất nghiêm túc tiếp thu. Cô ôm nàng ở trong bồn tắm nô đùa một lượt, nơi cần cổ trắng ngần của Lam Thư Dung nhanh chóng lưu lại một vài ấn ký, mà nàng cũng từng bước trầm mê.

Lam Thư Dung cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, nơi nào đó chảy ra dòng nước ấm. Nhưng mà Phạm Thanh Khê cũng sợ nàng ngâm nước lâu sẽ bị lạnh, thế nên lần nữa bế nàng lên giường, giúp nàng lau khô rồi mới tiếp tục công việc còn dang dở.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hai người lần nữa hôn nhau, nụ hôn ướt át không chỉ dừng lại trên môi mà dần dần lan rộng hơn nữa. Bàn tay của cô liên tục di chuyển trên cơ thể xinh đẹp của nàng, hết lần này đến lần khác chạm đến những nơi mẫn cảm.

Lam Thư Dung cảm thấy mình đã mất đi năng lực phản kháng, nàng chỉ nhắm mắt lại mà hưởng thụ sự nuông chiều của cô.

Chờ đến khi ngón tay của Phạm Thanh Khê xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngăn trở, thành công xâm chiếm lãnh địa cuối cùng, Lam Thư Dung liền phát ra một tiếng rên khẽ, cơ thể cũng cong lên uốn thành một đường cong xinh đẹp khiến người ta không cách nào khống chế mà nhìn nhiều hơn.

Trong lúc chờ nàng dịu đi, Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn chất lỏng màu hồng nhạt dinh dính ở đầu ngón tay, gương mặt lại lần nữa đỏ lên.

Còn nhớ buổi đầu gặp mặt nàng nói bản thân lăn giường còn nhiều hơn ăn cơm, thì ra cũng chỉ là mạnh miệng.

Cô khẽ cất giọng: "Đau lắm không?"

Lam Thư Dung mỉm cười lắc đầu, hai tay câu lấy cổ cô: "Còn một chút nữa mới đạt yêu cầu."

Ý tứ rất rõ ràng, Phạm Thanh Khê cũng biết nàng chưa thỏa mãn, bởi vì khi nãy vừa xuyên qua cánh cửa cuối cùng cô đã lập tức dừng lại. Một phần sợ nàng đau, một phần là vì có một chút cảm giác khác thường dâng lên trong lòng ngực khiến cô nghèn nghẹn.

Cô đưa mắt nhìn người dưới thân, lúc này toàn bộ cơ thể nàng đã phủ một sắc hồng dụ hoặc, đôi mắt giống như hồ ly tinh đang nhìn chằm chằm mình, không biết là đang mời gọi hay đánh giá.

Phạm Thanh Khê không thể nhìn vào đôi mắt đó quá lâu, bởi vì ngay lập tức cô đã rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào.

Thì ra cảm giác có được thể xác lẫn tâm hồn của một người lại thần kỳ đến vậy...

Qua mấy lần triền miên, cơ thể hai người lúc này đã không còn chút sức lực. Phạm Thanh Khê ôm Lam Thư Dung đi tắm, tắm xong lại ngã xuống giường, ôm nhau cùng một chỗ.

Nhưng mà hình như Lam Thư Dung vẫn chưa muốn buông tha cho cô. Chuyện từ trước tới nay cô vẫn luôn làm ngơ, cố ý không chạm đến mình Lam Thư Dung vẫn để trong lòng, bây giờ muốn nhân cơ hội hỏi tội cô.

Nàng nghiêng người ngồi dậy, mái tóc dài theo động tác rũ xuống phủ lên ngực Phạm Thanh Khê, mùi hương quen thuộc cứ như vậy ở ngay đầu mũi cô làm loạn.

Không đợi Phạm Thanh Khê có phản ứng, nàng đã lên tiếng: "Tại sao trước kia không để ý em?"

Phạm Thanh Khê hơi nhướng mày, trêu chọc ngược lại: "Có sao?"

Lam Thư Dung bĩu môi đáp: "Lần nào cũng là em chủ động, thậm chí chị... chị chưa bao giờ muốn em."

Vừa nghe xong lời này, trong lòng Phạm Thanh Khê có rất nhiều cảm xúc đan xen. Có bất ngờ, có áy náy nhưng cũng có thẹn thùng.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt nàng một hồi lâu rồi mới nói: "Khi đó còn chưa xác định rõ lòng mình, như vậy sẽ thiếu đi sự tôn trọng."

"Vậy chị cũng nghĩ em không tôn trọng chị sao?"

Bởi vì đã rất nhiều lần nàng mặc kệ cô, quyến rũ cô đòi cho bằng được.

Phạm Thanh Khê lập tức lắc đầu: "Không có, đều là chị tự nguyện, không có không tôn trọng."

Lam Thư Dung ủ dột chau mày, ngay sau đó giọng nói pha lẫn chút tủi hờn: "Phạm Thanh Khê, em cũng tự nguyện mà..."

"Chị chính là luôn nghĩ nhiều như vậy."

Nàng cảm thán xong lại gục xuống ngực cô, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay thì không yên phận vuốt ve nơi lỗ tai mẫn cảm.

Mặc dù biết làm như vậy sẽ khiến bản thân nổi lửa, nhưng Phạm Thanh Khê cũng không ngăn lại. Cô chỉ giơ tay khẽ xoa đầu nàng: "Sau này sẽ không nghĩ nhiều nữa, chỉ nghĩ về em."

Lam Thư Dung bật cười: "Miệng chị thật ngọt."

Nhưng nàng đồng ý chết chìm trong mật ngọt này.

===

Tác giả có lời muốn nói:

Ảnh hậu Lam mỗi khi gặp Phạm tổng: Nghị lực về -∞

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play