Lam Thư Dung nói ở lại thì thực sự viện đủ lý do, nói đến hợp tình hợp lý. Đến nỗi Phạm Thanh Khê cũng không có cách nào từ chối, để nàng ở lại qua đêm.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Lam Thư Dung ôm theo bộ quần áo của Phạm Thanh Khê vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Lã Thụy Vân cũng đã trở về nhà. Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại hai bà cháu đang cùng nhau vừa ăn bánh vừa xem tivi.
Thật ra Phạm Thanh Khê cũng không quá chú ý đến những gì đang phát, bởi vì suy cho cùng cô đối với những thứ đó cũng không quá hứng thú. Chẳng qua cô chỉ muốn ở với bà ngoại thêm một lát.
Màn hình điện thoại liên tục sáng rồi lên rồi tắt. Thỉnh thoảng cô sẽ đưa mắt nhìn rồi nhanh tay gõ chữ gửi đi, xem qua có chút bận rộn.
Bỗng dưng bên trong phòng tắm vang lên tiếng hét thất thanh, lấn át cả tiếng tivi. Phạm Thanh Khê vội buông điện thoại chạy vào thì đúng lúc Lam Thư Dung mở cửa ra, trực tiếp phóng lên người cô.
"Tiểu cường, bên trong có tiểu cường."
Nàng vừa nói vừa vùi mặt vào hõm vai cô, hai mắt nhắm chặt, tóc tai rũ rượi.
Phạm Thanh Khê vẫn chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra, cô thấp giọng hỏi nàng: "Tiểu cường nào? Trong nhà làm gì có ai khác?"
Lam Thư Dung vẫn không ngẩng đầu, giọng nói run run, thiếu điều muốn khóc rống lên: "Tiểu cường...gián, bên trong có gián đó. Huhu tôi rất sợ gián."
Phạm Thanh Khê nghe xong không nhịn được mà cong môi. Cô đưa tay vỗ vỗ lưng nàng: "Được rồi, cô xuống trước đi, tôi sẽ giúp cô đuổi nó."
Lam Thư Dung vẫn không chịu buông ra, dụi dụi vào cổ cô thì thầm: "Cô bế tôi ra ngoài."
Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn đến tư thế ái muội của hai người, có chút không biết phải làm sao nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp xoay người, đem nàng đặt cách xa phòng tắm chừng vài bước.
Bởi vì đang tắm giữa chừng nên trên người Lam Thư Dung còn dính ít bọt xà phòng. Nước từ trên tóc từ từ chảy xuống thấm ướt một bên vai của Phạm Thanh Khê.
Cô không tự chủ nhìn nàng một lượt, chiếc khăn tắm mỏng manh hình như không thể che hết cảnh xuân phơi phới. Nốt ruồi son vì thế mà cũng được phơi bày.
"Cô... đợi tôi một lát."
Phạm Thanh Khê nói xong trở người đi vào trong. Chưa được mấy giây Lam Thư Dung đã nghe thấy một tiếng bẹp. "Tiểu cường" mạnh mẽ vậy mà đã phơi thây nằm đó, cả người lép xẹp như tờ giấy.
Giọng nói của Phạm Thanh Khê cũng theo đó vọng ra: "Xong rồi, tôi đã kiểm tra một vòng. Không còn... không còn tiểu cường nữa. Cô nhanh tắm đi kẻo lạnh."
Lam Thư Dung nửa tin nửa ngờ nhìn Phạm Thanh Khê. Thấy cô gật đầu trấn an lần nữa mới dám lấy hết dũng khí bước vào trong.
Phạm Thanh Khê trở lại phòng khách, còn chưa tới nơi đã nghe thấy Đường Lan quan tâm hỏi: "Chuyện gì vậy? Con bé không sao chứ?"
Phạm Thanh Khê khẽ lắc đầu: "Dạ không sao ạ, chỉ là gặp gián. Không biết sao lại sợ đến như vậy."
Đường Lan nghe cô nói như vậy thì bật cười: "Ai mà không có nỗi sợ. Không phải lúc nhỏ con cũng sợ ma còn gì."
Phạm Thanh Khê nghe bà ngoại nhắc đến chuyện này thì không tự chủ nhìn về hướng phòng tắm rồi mới đáp lời: "Dạ, con biết rồi."
Nói xong thì ngồi xuống tiếp tục cùng bà ngoại xem tivi.
Một lát sau Lam Thư Dung mang theo nét mặt còn hoang mang xuất hiện. Nàng ở một bên lau tóc, một bên lễ phép chào Đường Lan: "Bà ngoại."
Đường Lan mỉm cười: "Có phải bị dọa sợ rồi không."
Lam Thư Dung nhìn Phạm Thanh Khê một cái rồi gật đầu: "Đúng là có chút sợ."
Đường Lan gật gù mấy cái: "Ở đây gặp gián là chuyện bình thường ấy mà. Con đó, nếu còn muốn tới chơi thì phải tập làm quan là vừa."
"Dạ bà ngoại, lần sau nhất định sẽ không sợ nữa."
Phạm Thanh Khê nghe nàng nói xong câu này chợt nhớ lại dáng vẻ khi nãy, khóe môi lần nữa cong lên.
Chờ sau khi Lam Thư Dung lau tóc khô, Đường Lan liền đưa cho nàng cái bánh: "Cái này là do Thụy Vân làm, hương vị cũng không tệ, con ăn thử xem."
Lam Thư Dung đưa hai tay nhận lấy rồi cắn một miếng. Nhân dứa bên trong chảy ra mang theo mùi thơm nhàn nhạt, rất có cảm giác.
Nàng giơ lên ngón tay cái, cười híp mắt nhìn Đường Lan: "Rất ngon ạ."
Đường Lan đẩy cái dĩa đến gần nàng hơn: "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Lam Thư Dung dạ một tiếng rồi tiếp tục ăn thêm mấy cái.
Bộ phim đang chiếu trên tivi dừng lại trong giây lát nhường chỗ cho quảng cáo. Có mấy cái lặp đi lặp lại cho đến khi gương mặt của Lam Thư Dung xuất hiện.
Trong đoạn phim quảng cáo, nàng mặc một chiếc váy màu đỏ, tay cầm ly rượu vang, chân đạp trên giày cao gót nhẹ nhàng lướt qua một người đàn ông lịch lãm. Tuy chỉ là thoáng qua nhưng mùi hương trên người nàng lại khiến người kia lưu luyến bằng mọi cách tìm gặp lại lần nữa.
Thì ra đây là quảng cáo cho một thương hiệu nước hoa nổi tiếng. Bọn họ vừa tung ra dòng sản phẩm mới.
Đường Lan chăm chú ngồi xem, ánh mắt toàn là ý cười: "Nhìn xem, Thư Dung rất hợp với màu đỏ nha."
Lam Thư Dung ngẩng đầu: "Dạ, mọi người đều nói như vậy."
Đường Lan lại tiếp lời: "Công việc diễn viên chắc bận rộn lắm đúng không? Bà thấy mấy minh tinh suốt ngày bay đi bay lại. Lại còn bị cả một đám người vây lấy chỉ chỉ trỏ trỏ."
Lam Thư Dung lựa lời đáp lại: "Vẫn còn tốt ạ, nhân lúc còn trẻ cố gắng thêm một chút. Chỉ là công việc của con đúng là không thể tránh khỏi một ít thị phi."
Đường Lan nghe vậy thì quay sang nói với Phạm Thanh Khê nãy giờ vẫn ngồi yên: "Không phải con là Tổng giám đốc sao? Về sau chiếu cố Thư Dung một chút."
Thấy Phạm Thanh Khê gật đầu, bà lại quay sang nói với Lam Thư Dung: "Đừng thấy nó trầm mặc ít nói mà bị dọa sợ. Thật ra nội tâm tiểu Khê cũng rất mềm yếu. Lúc trước nó từng vì một con chó bị người ta bắt đi mà bỏ cơm suốt mấy ngày."
Phạm Thanh Khê nhỏ giọng: "Bà ngoại, không cần nhắc lại chuyện này."
Lam Thư Dung nghe xong thì nhìn cô, ý vị sâu xa: "Thật không biết Phạm tổng vậy mà còn có mặt này."
Phạm Thanh Khê hơi nhướng mày: "Không phải cô cũng vậy sao? Sợ gián đến bật khóc?"
Lam Thư Dung phản bác: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi khóc? Tôi chỉ là, chỉ là bị giật mình chút xíu thôi."
Phạm Thanh Khê liếc mắt nhìn nàng, cũng không thèm cãi lý.
Đường Lan cười tươi rói chen vào: "Thật hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu Khê. Rất tốt, rất tốt, haha."
Dừng một lát bà lại nói: "Được rồi, bà ngoại buồn ngủ rồi. Hai đứa cũng về nghỉ ngơi đi. Thư Dung đêm nay chịu khó một chút. Nếu tiểu Khê lộn xộn con cứ trực tiếp đá nó xuống giường."
Lam Thư Dung vâng dạ với Đường Lan sau đó quay sang Phạm Thanh Khê hất cằm, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
...
Sau khi trở về phòng, Phạm Thanh Khê chủ động lôi ra một tấm nệm trải phía dưới. Ý định rất rõ ràng, chính là không muốn cùng nàng ngủ chung.
Lam Thư Dung thấy thế thì không khỏi nhếch mép: "Cũng đâu phải lần đầu ngủ chung, cô cũng đâu cần phải như thế."
Phạm Thanh Khê mặc kệ nàng, tiếp tục động tác trong tay, xong xuôi hết mọi thứ thì đặt lưng nằm xuống.
Lam Thư Dung vẫn không nhịn được càm ràm: "Nè, cô nằm đó không thấy lạnh sao? Lên giường nằm thì chết à, tôi cũng đâu có ăn thịt cô."
Phạm Thanh Khê bất đắc dĩ ngồi dậy nhìn nàng: "Lam tiểu thư, cô không buồn ngủ sao?"
Lam Thư Dung chu môi: "Cô không lên giường nằm tôi sẽ đứng đây suốt đêm."
Phạm Thanh Khê nghe xong thì nằm trở lại chỗ cũ rồi mới quăng cho nàng một câu: "Tùy cô."
"Nè, cái đồ không nói lý lẽ. Tôi cho cô lạnh chết."
Nàng nói xong thì giậm chận mấy cái mới leo lên giường nằm xuống.
Bên ngoài nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp. Lam Thư Dung càng nằm càng cảm thấy thanh tỉnh.
Khí trời nơi đây rất tốt, cẩn thận còn có thể ngửi ra được mùi thơm của hoa cỏ. Không giống như ở chốn thành thị náo nhiệt kia, nơi nơi toàn là khói bụi.
"Phạm Thanh Khê, cô ngủ chưa?"
Tiếng gọi của nàng giống như một nốt nhạc vang lên rồi thoáng chốc rơi vào màn đêm tĩnh mịch.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Lam Thư Dung khẽ nghiêng người, gò má áp vào bàn tay, nhìn đến gương mặt đang say giấc của Phạm Thanh Khê.
Nàng cẩn thận nhớ lại giây phút hai người gặp nhau, có một chút mơ hồ. Bởi vì say rượu nên hầu như ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là khoảnh khắc hai cơ thể dính vào nhau vào sáng sớm ngày hôm đó.
Nghĩ đến đây, gò má Lam Thư Dung có chút đỏ lên, cơ thể cũng theo đó mà phát ra nhiệt khí.
Bỗng dưng người ở bên dưới trở người, mày cũng nhíu chặt, trong miệng giống như đang lẩm bẩm gì đó.
Lam Thư Dung ngồi dậy, thả nhẹ bước chân nhích lại gần, lắng nghe âm thanh của Phạm Thanh Khê.
"Mẹ, đừng bỏ con..."
"Mẹ, tỉnh lại đi..."
Lam Thư Dung có chút lúng túng không biết phải làm sao.
Nàng thử đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay cô, nhỏ giọng trấn an: "Thanh Khê, đừng sợ, đừng sợ..."
Giống như cảm nhận được gì đó, Phạm Thanh Khê liền nắm lấy tay nàng siết chặt: "Mẹ, mẹ..."
Lam Thư Dung lại vỗ về: "Ngoan, ngoan. Tôi ở đây."
Nàng tỏ ra vô cùng kiên nhẫn, liên tục dùng âm thanh dễ nghe dỗ dành Phạm Thanh Khê. Được một lát, mày của Phạm Thanh Khê cũng giãn ra, từ từ hít thở đều đều.
Lam Thư Dung khẽ cười rồi lẩm bẩm: "Bình thường cũng không thấy cô như vậy. Đã mơ thấy gì vậy chứ?"
Nàng nói xong liền muốn thử đưa bàn tay chạm vào mặt cô nhưng cuối cùng vẫn dừng lại giữa không trung.
Nàng thở dài: "Ngủ ngon, Thanh Khê."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT