Đảo San Andres.
Đây là một đảo nhỏ rất tiếng tăm ở châu Mĩ, đẹp một vẻ lộng lẫy đậm sắc phong tình Caribe, với dòng nước biển óng ả hớp hồn. Khác với các hải đảo xây dựng theo mô hình resort, hòn đảo này đến nay vẫn giữ được trọn vẹn những phong vị từ thuở nguyên sơ, chân chất. Khi máy bay đáp cánh, Miêu Tĩnh và Trần Dị là hai du khách châu Á duy nhất xuất hiện trên đảo.
Khoảng thời gian này thuần túy chỉ có thảnh thơi và nhàn nhã. Gió biển Caribe thổi phà phà, dòng biển lung linh ánh năm màu bảy sắc, những sắc màu ấy sẽ biến ảo theo độ nông sâu, trông tựa một viên ngọc bích khổng lồ, trong suốt và lóng lánh. Bởi thế mới sản sinh ra những biệt danh như “biển thủy tinh”, “biển rau câu”, tinh khiết đến độ làm vòm trời cũng hóa xù xì tăm tối.
Trần Dị khoanh tay: “Áo tắm của em… sao…”
“Mua ở Medellin đấy.” Miêu Tĩnh đáp nhẹ bẫng, “Của nhà thiết kế nổi tiếng nhé.”
Là bộ áo tắm thêu mua lần đi công tác ở Medellin trước. Đây không hẳn là bikini, nhưng điểm cộng là màu sắc tươi sáng, kiểu dáng độc lạ: hai lớp vải đan chéo nhau xẻ từ ngực xuống tạo thành hình chữ V sâu hút, mặt sườn vải chỉ đính mấy hạt cườm be bé bảy sắc cầu vồng; khe rãnh giữa đôi gò b ồng đảo càng muốn che đi càng lồ lộ, đường cong nhấp nhô hoàn hảo, cặp chân thẳng tắp nuột nà, nước da trắng sáng, vậy là cho ra vẻ đẹp cuốn lấy bao ánh nhìn đeo đuổi khi cô dạo bước trên bờ cát.
Đã quen với lối ăn vận ngày thường của cô, nay tự dưng đổi gió trông nóng bỏng và yêu kiều quá đỗi, làm anh vẫn thấy hơi chưa tiêu hóa kịp.
Họ nằm phơi nắng trên bãi biển riêng của khách sạn, và thường thường lại xuống ngâm mình trong dòng nước trước sức hấp dẫn khó cưỡng của biển khơi. Quán bar nằm ngay cạnh bãi biển để khách tiện gọi một ly cocktail bất cứ khi nào muốn, uống cho tới lúc hơi men ngà ngà. Tín hiệu trên đảo luôn chập chờn bất ổn, lướt điện thoại cũng thành thừa thãi, chỉ còn lại mấy hoạt động như tán dóc, đá nước, phơi nắng, chơi bóng biển.
Tiết trời không quá oi nóng, hằng ngày đều đặn đổ một trận mưa rào kéo dài chừng vài phút đồng hồ. Hòn đảo không lớn, hai người bèn thuê chiếc xe máy chạy vòng vòng bờ biển. Tấm sơ mi hoa của Trần Dị chỉ cài mỗi một cúc, góc áo vập phần phật vào người Miêu Tĩnh. Cô mặc chiếc áo khoác vải tuyn dài, dáng mềm mại như sắp bay lên đến nơi. Hai người đi rồi lại dừng, vừa tận hưởng vị nước ngọt lành từ những trái dừa bên cạnh rạn đá, vừa đùa nghịch dưới làn nước biển xanh trong. Một chú thằn lằn xanh dương ghé bước thoắt lủi qua bàn chân, Miêu Tĩnh hốt hoảng la toáng, níu ngay lấy cổ Trần Dị. Trần Dị hôn chụt cái lên gương mặt thất kinh của cô bằng một sự an ủi có lệ, ống kính ngắm chuẩn anh bạn thằn lằn chụp tanh tách.  

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play