Công việc làm ăn của Trần Dị đột nhiên bành trướng hẳn. Cơ duyên đến trong một dịp anh tiếp đãi một cặp vợ chồng đang đi hưởng tuần trăng mật, anh mời họ cùng về trang trại ngoài quê chơi và vậy là mối giao hảo được dựng lên từ đó. Gia đình hai vợ chồng này sở hữu một nhà xưởng chủ yếu sản xuất đồ điện gia dụng, khu vực Âu Mĩ là thị trường tiêu thụ chính, tuy nhiên vẫn chưa phát triển tại thị trường Colombia. Trần Dị giành được khách hàng lớn từ tay đối thủ người Hàn Quốc, tận dụng nguồn tài nguyên của mình để trở thành đại lý duy nhất ở Colombia.
Hai mươi năm trước rõ ràng anh chưa từng học và cũng chưa từng đụng đến những thứ này, kiến thức về lý thuyết là con số không tròn trĩnh, hoàn toàn dựa hết vào sự khôn ngoan để dễ dàng thành thạo được mọi thứ. Miêu Tĩnh hỏi anh lấy đâu ra tự tin và tài phán đoán để phân biệt độ chân thật trong con người của những người anh đã tiếp xúc. Trần Dị nhún vai, rõ là nơi ngón tay chẳng có gì cả, anh vẫn làm bộ bình thản rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả làn khói, giọng lười biếng nhắc lại sự tích năm xưa ở hộp đêm có yêu ma quỷ quái gì mà anh chưa gặp. Mọi ngả đường đều dẫn đến thành Rome, luôn luôn có cách để hoàn thành công việc.
Câu trả lời làm Miêu Tĩnh phải nhoẻn môi cười, cúi đầu vuốt cái bụng đã nhô ra của mình, tự nhủ bình thường thai giáo nhất định không được để ông bố không đáng tin cậy này dạy hư con.
Chẳng biết có phải do thời cơ tới, vận mệnh chuyển biến tích cực hay không mà sau khi Miêu Tĩnh có thai, sự nghiệp của Trần Dị bỗng lớn mạnh vượt bậc. Cả người chủ đầu tư anh quen hồi còn làm bảo vệ ở khu người giàu cũng góp sức giúp đỡ anh rất nhiều trong việc kinh doanh, còn vỗ vai Trần Dị khen anh luôn biết cách tạo cảm giác an toàn cho đối tác. Đương nhiên, với một giống loài thần kỳ như người Trung Quốc, người có thể cầm súng bắn trúng đích chỉ bằng một cú bóp cò thì ắt hẳn cũng sẽ biết phát huy tốt tài năng trong lĩnh vực buôn bán.
Thỉnh thoảng có những chuyến công tác bắt buộc phải đi, Trần Dị sẽ để Miêu Tĩnh ở nhà, nhờ Meggis ngủ qua đêm với cô. Trước khi ngủ Miêu Tĩnh gửi cho anh một đoạn video ghi lại cảnh lần đầu tiên bụng mình động đậy, chỗ nào đấy bị đạp mấy cái.
Đang nói chuyện với khách hàng trong quán bar, Trần Dị lấy điện thoại ra, rồi tiếng nói chợt ngưng bặt, nét cười rạng rỡ lan tràn từ khóe môi lên đến tận đuôi mắt. Khách hàng hỏi anh xem gì mà trông tươi roi rói thế, anh bèn kể về cô vợ nhà mình, rằng cũng là người Trung Quốc giống anh, tình cảm của cả hai sâu đậm từ thuở bé, rằng không bao giờ sống xa anh được, cứ luôn giục giã anh về nhà sớm.
Tiếp sau cuộc xã giao vốn còn trò giải trí, nhưng bàn chuyện chính xong là Trần Dị chào tạm biệt khách hàng ngay. Anh lên máy bay đi thẳng về Bogota, nửa đêm mới hạ cánh xuống sân bay, tiếp tục chống lại cơn mệt mỏi để bắt xe chạy về nhà. Khi đứng dưới tầng ngó lên cửa sổ nhà mình, thấy tấm rèm buông rủ nơi ô cửa tối om, anh nhẹ nhõm thở phào vì biết cả cô và con đều đang ngủ yên sau khung cửa ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT