Cả Miêu Tĩnh và Trần Dị đều chưa suy tính gì tới chuyện con cái. Có lẽ một ngày nào đó chuyện này sẽ bước đến tự nhiên trong điều kiện hai người đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng chí ít thì chưa phải là bây giờ.
Đống gói vuông bảy sắc cầu vồng kia chỉ vừa mới được mua thêm để chất đầy ngăn kéo…
Miêu Tĩnh ngồi hết sức trấn định trên sô pha, nét mặt cũng hiền dịu, cặp mắt trong trẻo lia từ khóm hoa tươi trước mặt sang chiếc đồng hồ treo tường, và sau đó lia sang đến Trần Dị. Anh ngồi cúi thấp người trên cái ghế, cùi chỏ chống lên đầu gối, đan hai bàn tay vào nhau cho ngón tay cái kê dưới khuôn cằm góc cạnh, chẳng biết đang nghĩ gì. Rồi anh chầm chậm thở ra một hơi dài, hai tay luồn vào tóc mình vuốt mấy cái, đoạn ngẩng đầu hỏi cô: “Em sợ không?”
“Sợ gì?” Miêu Tĩnh hỏi anh.
Anh chỉ vào bụng cô, hai mắt tối sầm: “Mang thai, sinh nó ra, nuôi nó.”
Khóe môi Miêu Tĩnh giật giật: “Anh sợ à?”
Cô đập mạnh cái gối ôm vào mặt anh: “Nửa đêm nửa hôm lôi em lên núi ngắm sao, lúc đè em ra tay lái sao không biết sợ đi hả? Đồ đểu!!!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play