Tác giả: Bắc Đồ Xuyên

Dịch & biên tập: AnVTNh

KHÔNG RE-UP ‼️ KHÔNG RE-UP ‼️KHÔNG RE-UP ‼️

- --

- KHÔNG UỔNG CÔNG TA THƯƠNG NÀNG -

Vào ngày hai người biệt ly, Tương Tư rời đi vội vàng, bởi lúc ấy Lâm đảng giở trò tham ô, mà Chúc gia cũng bị liên luỵ vào. Đối diện với tình thế ấy, Thái tử ra mặt đem anh họ Chúc Vanh của nàng từ Hình Bộ đến Đại Lý Tự để thẩm vấn. Xưa nay Hình Bộ có Hoàng đế chống lưng, mà Đại Lý Tự phần lớn đều nghe theo lệnh Thái tử, hành động này có nghĩa ra sao, chẳng cần nói đều đã rõ.

Mặc dù người người đều biết, việc này không có quan hệ gì với vị anh họ kia.

Chỉ đơn giản là vì, Hoàng đế cần tìm một cái cớ để nhổ sạch tận gốc rễ của Chúc gia mà thôi.

Anh họ Chúc Vanh tài học hơn người, nhưng khổ nỗi lại thường xuyên đau ốm bệnh tật, đối với Hoàng thất mà nói, chẳng thể gây ra được bao nhiêu uy hiếp.

Dường như bởi vì năm xưa Chúc gia đã từng góp công không nhỏ trong việc phục tùng Tiên đế nắm quyền triều đình, cho nên uy nghiêm của Đế vị cũng phải bị ảnh hưởng ít nhiều. Bao nhiêu đời vương triều trôi qua, tất cả Hoàng đế lên ngôi đều phải trông cậy vào sự nâng đỡ từ Chúc gia, mà đồng thời cũng phải kiêng kị gia tộc này. Tuy nhiên đến thế hệ của cha mẹ Tương Tư, cục diện này dần bị mài mòn, ngược lại càng trở nên hỗn loạn hơn, gia tộc cũng không còn giữ được vinh quang như đời trước nữa.

Mối quan hệ giữa Hoàng đế và Thái tử đã trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, mà nhà mẹ ruột của Hoàng hậu lại thưa thớt con cháu, dần đã lâm vào cảnh suy thoái, cho nên bà càng nóng lòng muốn mượn sức Triệu thị. Nhưng khó khăn thay, khi hai nhà Triệu – Chúc xưa nay vốn luôn đối nghịch, mà Chúc gia lại được Thái tử cẩn thận bảo vệ như thế.

Người khác đều cho rằng, Thái tử vì nghĩ đến Thái tử phi tương lai, hoặc chăng là vì sau này sẽ cần đến sự trợ lực của Chúc gia nên mới ra sức bảo vệ. Thế nhưng Tương Tư biết, hắn không phải là người như vậy, chỉ trách một khi nghi kỵ đã thành lời, thì tội danh cũng đã định sẵn ở trong lòng người.

Khi đó anh họ Chúc Vanh cũng là người thân hiếm hoi của nàng ở Kinh đô này, mỗi ngày mồng một và mười lăm hàng tháng, anh họ cùng chị dâu đều sẽ đến thăm nàng, mang theo chút thức ăn từ nhà và những món quà quê nho nhỏ. Dù biết Thái tử đối xử với nàng rất tốt, nhưng khi anh họ đã bị giam vào chốn lao tù thì chị dâu cũng chưa từng mở miệng cầu xin nàng điều gì. Người nhà họ Chúc, xưa nay đều kiêu hãnh từ trong xương cốt.

Thái tử chưa từng khoanh tay đứng nhìn, hắn cũng không phải hạng người chỉ vì bảo vệ mình mà làm sẵn sàng chuyện bất nhân*.

*Trong bản gốc dùng cụm 明哲保身 (minh triết bảo thân), ý ban đầu dùng để khen ngợi người chỉ người giỏi bảo vệ chính mình, nhưng hiện tại còn được dùng với ý chỉ những người vì lợi ích cá nhân mà có thể tranh đấu không màng đến nguyên tắc, mang nghĩa xấu. (Theo Baidu)

Ngày ngày Tương Tư vẫn luôn trầm mặc không nói năng gì, nhưng trong lòng nàng đã tính toán rất nhiều. Nàng biết hết thảy mọi chuyện đều không phải vì cái sai của hắn, cũng không phải vì cái sai của nàng, nhưng suy cho cùng, sự tồn tại của nàng giữa nơi cung cấm này, vẫn là một điều sai lầm.

Triều đình đã ảm đạm lạnh lẽo lâu ngày, Hoàng đế nổi giận với Thái tử, ra lệnh cắt giảm quân quyền dưới trướng hắn, chèn ép vây cánh trong triều của hắn. Mục đích là để cảnh cảo Thái tử, nói rõ cho hắn biết, giữa quân và thần vẫn khác nhau một bậc, thiên hạ này chung quy lại vẫn nằm dưới quyền của Hoàng đế.

Tiên đế năm xưa dựng nước, thuở đầu gặp phải muôn vàn khó khăn trở ngại, để lại rất nhiều tai hoạ còn đang ngấm ngầm tồn tại khi mà các khu vực lãnh thổ bị chia cắt nơi nơi. Mãi đến mùa thu năm Trường Ninh thứ bảy, vùng chia cắt cuối cùng cũng đã được thu hồi trở lại, đến bấy giờ thiên hạ mới xem như đã được hoàn toàn thống nhất.

Hoàng đế vui mừng khôn xiết, đối với Thái tử cũng dần hoà hoãn hơn rất nhiều, dường như cảm thấy chút tình nghĩa cha con vẫn còn đó. Ngài hy vọng Thái tử có thể cúi đầu nhận thua, bởi về sau thiên hạ này rốt cuộc ngài vẫn muốn giao lại về tay hắn.

Phụ tử ruột thịt, cần gì phải tranh đấu.

Trong cung tổ chức yến hội linh đình, mừng cho ngày vui thịnh thế.

Tương Tư ngồi cạnh các vị Công chúa, nhưng lại không mấy vui vẻ. Nàng đứng dậy, bước qua những tấm bình phong che chắn, đi đến bên cạnh Thái tử ở nơi cao trên kia. Hắn lớn hơn nàng vài tuổi, nhưng rốt cuộc vẫn đương ở tuổi còn trẻ, đằng sau vẻ khí phách cao ngạo kia khó lòng che giấu được sự quẫn bách như rồng vây nước cạn, chỉ có thể chau mày uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.

Cô mẫu nói, ở tuổi này của Thái tử nhưng ngay cả trắc phi cũng không có, chừng ấy đã khiến Hoàng hậu bất mãn với hắn từ lâu. Bà vốn luôn muốn đưa một cô cháu gái của mình tiến cung làm thiếp cho Thái tử, nhưng bị hắn thẳng thắn cự tuyệt. Sau này bà lại muốn cưới đích nữ của Triệu gia làm trắc phi cho cung Thái tử, nhưng bấy lâu nay hắn vẫn luôn thân cận cùng Chúc gia, vả lại Chúc Tương Tư còn đang ở Kinh thành, vậy nên chuyện đó nghiễm nhiên cũng không thành như ý nguyện.

"Con ở lại nơi này, sẽ chướng mắt rất nhiều người." Cô mẫu chau mày, lời nói còn dang dở nhưng lại chẳng giấu được vẻ u sầu trên nét mặt.

Tương Tư làm sao không biết.

Phù hoa lộng lẫy giăng đầy trước mắt, nhưng nàng vẫn lẳng lặng ngồi đó, chợt cảm thấy bao nhiêu náo nhiệt và huy hoàng giữa chốn Hoàng thành này, dường như xưa nay đều chưa từng thuộc về nàng.

Con cháu Hoàng thất lần lượt dâng lời chúc mừng, Tương Tư cũng bị đẩy phải tiến lên phía trước, mà lời nàng nói lúc ấy ngay cả chính nàng cũng không nhớ rõ. Tuy hầu hết thời gian nàng đều lặng thinh không thể hiện nhiều, nhưng bao lâu nay đi theo học hỏi cùng Thái tử, miệng cũng không vụng, lời ngợi ca chúc mừng đều có cả. Hoàng đế nghe xong lập tức vui vẻ, muốn ban thưởng cho nàng.

Đây là bậc quân vương, là thưởng hay phạt, đều tuỳ vào tâm tình của ngài.

Đã nhiều năm nay, Bệ hạ vẫn luôn chỉ nghe những lời ngài muốn nghe, dần dà càng thêm cố chấp, đối với công lao của mình, đương nhiên vô cùng vui vẻ.

Mà hoài bão của A huynh, chẳng biết đến khi nào mới có thể thành hiện thực.

Tương Tư nào biết được.

Nàng chỉ là một nữ tử được nuôi dưỡng từ trong phú quý, tuy sự việc hôm nay nàng cũng đành bất lực, nhưng nàng cũng hiểu được rằng, đôi khi một bước lùi cũng chính là một bước tiến.

Thời điểm nàng quỳ gối sát đất xin được ban lời từ biệt, người đang một mình thưởng rượu trên nơi cao kia tức thì trán nổi đầy gân xanh, chén lưu ly trong tay cũng bị bóp vỡ vụn.

Hai năm, Tương Tư chưa bao giờ dám một lần quay đầu nhìn lại tình cảnh ngày hôm đó.

Dẫu ngày trước hay hiện giờ, nàng vẫn sợ hắn sẽ trách tội nàng.

Trong triều còn bao nhiêu sự vụ đau đầu đang chờ Hoàng đế quyết định, nhưng hắn lại ở đây dẫn đầu một đoàn quân ngựa chỉ vì muốn nhanh chóng nghênh đón người trở về. Suốt cả một chặng đường gấp gáp, hắn không ngừng hỏi đi hỏi lại một câu với tên lính truyền tin: Thực sự đã đến rồi ư?

Đường trở về đã trì hoãn suốt hai tháng nay, mỗi tin tức được truyền về chỉ càng hắn càng thêm nhíu mày trông ngóng. Hắn thậm chí còn từng nghi ngờ là do Chúc Tương Tư cố ý kéo dài thời gian, là do nàng không muốn trở về Kinh đô, không muốn trở về bên hắn.

Nhưng hắn đã chờ đợi suốt hai năm dài đằng đẵng, lẽ nào chỉ hai tháng này lại không thể chờ thêm nữa?

Ấy thế mà, hắn thật sự không thể chờ thêm được nửa ngày cuối cùng này, cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành quá mười dặm, rốt cuộc cũng nhìn thấy xe ngựa đưa nàng trở về.

Trong một thoáng nháy mắt kia, trái tim thắt chặt mới dần được buông lỏng.

Lần này đây, dù có là ai cũng không thể cướp lấy nàng từ tay hắn được nữa.

Hắn vươn tay, sau cùng cũng đã làm trọn với lời hứa hẹn của chính mình, "Cô tới đón nàng."

Tương Tư không ngờ là hắn, càng không ngờ là hắn sẽ đích thân đến đón mình, nàng nhất thời thất thần, chỉ biết đứng đấy ngơ ngác mà nhìn hắn.

Một đường phong trần đã khiến nàng thấm mệt, ngoại trừ việc đường xá bôn ba ra thì trong lòng nàng cũng luôn thấp thỏm không yên, thậm chí còn nhiều lần muốn gọi người quay đầu hồi phủ. Kinh thành bây giờ có muôn vàn điều phức tạp, tựa như dòng xoáy chảy xiết ẩn mình dưới dòng nước, hắn vừa mới đăng cơ, lại cõng trên vai tội danh giết cha từ mẹ, chẳng biết có thể đứng vững trên ngai vị hay không? Mà Chúc gia hiện tại chẳng thể giúp hắn được gì, nàng lại càng dư thừa vô ích, nếu trở về thì sẽ như thế nào?

Hắn cũng chưa từng nói sẽ cưới nàng, nếu cứ lặng lẽ vào cung như vậy, ngày sau hắn cưới vợ sinh con, nàng sẽ càng đau khổ quạnh quẽ.

Những suy nghĩ đó cứ bám riết lấy tâm trí nàng suốt dọc đường đi, mỗi lần nghĩ đến lại thấy lồng ngực đau nhói.

Nàng nghĩ, nếu nhìn thấy hắn, nhất định cẩn thận hành lễ, suy cho cùng thân phận của hắn đã không còn như trước, hai người lại cách biệt lâu ngày, tình cảm dễ gì mà không phai nhạt. Nếu nàng không thể bỏ xuống những câu chuyện ngày trước, chỉ càng chứng tỏ bản thân mình không hiểu chuyện mà thôi.

Nghĩ trước nghĩ sau, cẩn thận thấu đáo như thế, nhưng vẫn không ngờ đến khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy gương mặt hắn, nàng lại chỉ thấy mũi mình cay cay, hốc mắt nóng ấm. Thậm chí thời điểm đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay hắn, nàng còn cảm nhận được thân mình run run.

Lý Văn Huyên cười, bàn tay nắm chặt, bước về phía trước nửa bước, lại duỗi một tay khác, ôm nàng xuống khỏi xe ngựa.

Tương Tư giật mình, lảo đảo một chút, vừa hay được hắn ôm lại.

Một giây sau, Tương Tư cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, mà ngay sau đó đã lập tức đáp chân xuống đất. Thanh âm của hắn dừng lại bên tai nàng, nhẹ nhàng như đang thì thầm, lại mang theo vài phần oán trách, "Chúc Tương Tư, Cô rất nhớ nàng."

Đầu óc Tương Tư vẫn còn hỗn loạn như một cuộn chỉ rối, rất nhiều suy nghĩ lẫn tạp đang cuốn lấy nhau, khiến nàng dù nghĩ cái gì cũng không xong, cho đến khi nghe thấy lời hắn nói mới chợt thanh tỉnh, lập tức cảm thấy khẩn trương. Lời kia nghe thật giống với những lời trêu đùa mà trước đây hắn thường cố ý nói với nàng, hắn ỷ vào việc nàng miệng lưỡi không lanh lợi, cứ trêu đến khi nàng bực mình mới chịu bỏ qua, như thể hắn thích thú lắm với dáng vẻ tức tối nhưng không thể nói của nàng.

Ngoài miệng hắn luôn nói mình là một người không dễ dàng buông tha cho người khác, nhưng lại cưng chiều nàng hơn ai hết, khiến nàng đôi khi quên mất ngoại trừ là huynh trưởng của mình, hắn còn là Thái tử điện hạ.

Như ngay lúc này đây, dù Tương Tư biết hắn đã ngôi lên Đế vị, nhưng trong nhất thời choáng váng vẫn đưa tay lên che kín miệng hắn.

Xung quanh hai người dường như trở nên tĩnh lặng chỉ trong một khắc.

Niệm Xuân cùng Thính Hạ thấy vậy liền nuốt nước miếng, yên lặng mà thở dốc, lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo cả người.

Tất cả Linh Võ Vệ ở đó đều cúi thấp đầu, như thể chỉ hận không thể cắm mặt vào dưới đất.

Tương Tư buông lỏng tay, chính nàng cũng cảm thấy mình điên mất rồi.

Nhưng Lý Văn Huyên lại chợt bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, "Tương Tư của ta trở lại rồi."

Tính cách của nàng vốn luôn dễ dàng thích ứng trong mọi tình cảnh, thoải mái, không ồn ào cũng chưa từng màng đến chuyện tranh đoạt, mỗi ngày đều ngoan ngoãn đi theo hắn học tập viết chữ. Hai năm trước nàng nghiêm túc quỳ gối cầu xin được rời khỏi đô thành, dáng vẻ lạnh nhạt của nàng vào thời điểm trả lại tín vật rồi nói lời từ biệt khi ấy khiến hắn đau lòng làm sao, chẳng biết phải làm thế nào để ngăn nàng đừng đi.

Hắn cảm thấy chính mình đã không thể bảo vệ nàng chu toàn, cũng không thể bảo vệ cho con dân bách tính ngoài kia. Chiến trận thắng lợi, thiên hạ thống nhất, nhưng cũng vì thế mà thương vong bạt ngàn, đánh trận vẫn luôn cần đến một lượng lớn tiền bạc và lương thực, vì thế nên quốc khố tiêu hao trầm trọng, khiến thuế má đè nặng lên người dân suốt mấy năm liên tiếp, bá tánh khổ mà không thể than thành lời, mà phụ hoàng hắn lâu nay chỉ tham an nhàn hưởng thụ lại nổi dã tâm xâm lược, muốn mở rộng đất trời nhà Chu càng xa về phía Tây.

Hắn biết, hắn không thể đợi thêm nữa.

Hai năm, hắn đã làm được.

Hắn muốn thiên hạ này được thái bình, giàu sang và đông vui.

Cũng muốn nàng trở về, trở về như thuở ban đầu, ngồi bên bàn của hắn mà ngủ gật chẳng chút lo lắng, nàng say giấc đến mức gọi thế nào cũng không tỉnh, để hắn phải đích thân cõng người trở về tẩm điện.

Thoáng nhìn thì thấy nàng nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng kỳ thật lại rất có da thịt, cõng lên vai mới thấy nặng trĩu.

Khi đó hắn thường trêu nàng, "Nhìn thoáng qua tưởng đâu ngươi nhiều xương lắm, nhưng thật lại nhiều thịt hơn, bình thường nhìn không ra đấy, mà giờ đủ khiến bả vai ta đây sắp nứt tới nơi."

Tương Tư bực nhọc đâm ra nhịn ăn hết nửa ngày, chờ đến nửa đêm, hắn gọi người bày một bàn điểm tâm, nhìn nàng ngủ gà ngủ gật bên cạnh, hắn thừa dịp nàng lơ là không để ý liền đặt một miếng bánh vải lên miệng nàng. Thế mà nàng cũng yên lặng ăn hết một nửa, đến khi giật mình tỉnh giấc mới giận dỗi đến mức đôi lông mày nhíu chặt, "A huynh, người thật quá đáng."

"Vậy nàng có ăn không?"

Nàng ngần ngại một hồi mới chịu nhỏ giọng, "Ăn".

Nhưng vừa rồi hắn ôm lấy nàng, thật sự nàng đã gầy đi không ít.

"Bệ hạ..." Tương Tư cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hai đôi chân như đã dính sát bên nhau.

Đứng gần như vậy, nàng thật sự có đôi chút khẩn trương.

"Gọi ta là gì?" Hắn hơi khom người, đáy mắt lẳng lặng nhìn nàng, trong câu nói không hề tự xưng là Cô, mang theo ý ép hỏi nàng.

Tương Tư nhấp môi dưới, không biết là do cảm thấy tủi thân hay chỉ là một thoáng thở than, bao nhiêu chua xót bỗng dạt dào trong lòng nàng, thanh âm nói ra có chút nghẹn ngào, "A huynh..."

Lý Văn Huyên giống như khi còn nhỏ, cứ như vậy mà đưa tay nhéo lấy gương mặt nàng, "Vẫn còn kém xưa đôi phần..."

Nhưng Tương Tư giờ đã trưởng thành, cảm thấy lúng túng vì hành động của hắn mà lui về phía sau một bước, "A huynh, người như vậy... như vậy không ổn."

Lý Văn Huyên "Ừ" một tiếng, "Xin lỗi nàng."

Tương Tư chưa từng có ý trách hắn, nhanh chóng lắc đầu. Nàng chỉ là cảm thấy như vậy không ổn cho lắm.

Ừ.

"Là ta đường đột, nhưng thực ra rất nhanh thôi, chúng ta sẽ là danh chính ngôn thuận. Ta đã yêu cầu Lễ Bộ chuẩn bị lễ nạp thái* đưa đến Hoán Dương, Cô mẫu của nàng cũng nhận quà lễ rồi, ít ngày nữa Sử quan sẽ mang theo quà trở về Kinh thành. Tổ mẫu không có ở đây, ta sẽ thỉnh Lương Vương làm chủ hôn cho chúng ta. Chỉ là đám phế vật ở Khâm Thiên Giám vẫn chưa tìm ra được ngày tốt để cử hành, trở về ta sẽ thúc giục bọn họ. Hôn lễ nên được cử hành càng nhanh càng tốt, nàng cảm thấy thế nào?"

*Lễ nạp thái: là một phong tục cưới hỏi từ xưa của người Hán, được lưu hành tại rất nhiều khu vực trong cả nước. Cũng là nghi lễ đầu tiên trong "sáu lễ" cưới hỏi. Khi đằng trai muốn cưới một người phụ nữ về làm vợ, gia đình nhà trai sẽ cử bà mối đến nhà gái để hỏi ý và tặng quà. Sau khi nhà gái đã đồng ý, bà mối sẽ nhận yêu cầu "quà lễ" từ nhà gái. Sau khi đã thoả thuận xong, nếu như nhà gái chấp thuận, nhà trai sẽ tiếp tục cử bà mối đến để chính thức cầu hôn và gửi quà theo ý nhà gái. (Theo Baidu)

Tương Tư vốn dĩ không ngờ hắn sẽ bàn tới bước này, bỗng nhiên vội lùi về phía sau một bước, ngạc nhiên nhìn hắn, "A huynh..."

Mặt mày Lý Văn Huyên tối sầm, "Nàng không muốn?"

Tương Tư không biết nên trả lời thế nào, nàng đương nhiên cảm thấy mình sẵn lòng gả cho hắn, nhưng cũng cho rằng mình không nên nói ra như vậy, nên nhất thời không biết phản ứng ra làm sao. Một người xưa nay vẫn luôn bình tĩnh lý trí, nay lại giống như bị ai đánh gãy tâm trí, chỉ biết ngây ra mà nhìn hắn với ánh mắt mờ mịt.

Nàng chỉ là... cảm thấy quá nhanh...

Như thể bị ai đó đuổi sát theo phía sau vậy.

Khiến nàng không kịp phản ứng sao cho đành.

Lý Văn Huyên đứng khoanh tay, lạnh mặt đe doạ nàng, "Từ nhỏ ngươi đã đi theo phía sau ta, ngày ngày cùng ngồi cùng ăn, khi khóc thì muốn ta dỗ dành, khi đau lòng thì muốn ta ở lại bên cạnh, chịu tủi hờn lại muốn ta thay ngươi ra mặt. Ta xem ngươi như vị hôn thê của mình, cho nên đều để tâm đến tất cả mọi chuyện. Nay ngươi lại muốn trêu đùa ta?"

Tương Tư vội vàng lắc đầu, "Ta không có."

Lý Văn Huyên chỉ cần những lời này là đã thấy đủ rồi, hắn lập tức thu liễm lại vẻ sắc lạnh kia, lại càng cố nhịn cười mà nói, "Không có là được, cũng không uổng công ta thương nàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play