Đêm xuân lạnh, bên dưới giường La Hán ở phòng phụ phía Đông đặt một chậu than đồng, một bàn chân ngọc trắng hồng lắc lư bên cạnh chậu than, hoa văn dày đặc quấn quanh làn váy, tựa như tỏa ra ánh sáng lung linh.

Phía trên làn váy là vòng eo mềm mại, tấm lưng thon dài và phần cổ thiên nga trắng trẻo. Thẩm Dao dùng một tay chống má, dựa vào bàn nhỏ không biết đang ngắm nghía cái gì, dáng người nàng thoải mái, thần thái thản nhiên nhàn hạ, so với ngày xưa thì… không giống nhau lắm.

Vẻ ngạc nhiên trong mắt Tạ Khâm lóe lên một cái rồi biến mất, chàng chắp tay vén rèm đi vào.

Nghe thấy động tĩnh của rèm châu, Thẩm Dao loay hoay ngồi dậy, đối diện với ánh mắt của Tạ Khâm.

Sợ nhất là sự luống cuống khi bốn mắt nhìn nhau.

Có lẽ là không đoán được Tạ Khâm sẽ đến sớm như vậy nên Thẩm Dao mới trở nên lười biếng, cũng không biết chàng có trách nàng không đủ đoan trang hay không, suy nghĩ lướt qua trong đầu, nàng đứng dậy hành lễ với chàng:

“Lục gia.”

Khuôn mặt Thẩm Dao được lửa than sưởi ấm nên đỏ hồng, vừa mềm mại vừa xinh đẹp, có thể bóp ra nước, nàng đứng nhã nhặn, vạt áo màu tươi tắn bao bọc khiến nàng như một bông hoa hải đường sáng chói.

Ánh mắt Tạ Khâm bình tĩnh dời khỏi hai gò má nàng, muốn tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn thoáng qua chậu than đang cháy rực, chàng có chút cạn lời.

Chàng tập võ từ nhỏ, cho dù là vào mùa đông khắc nghiệt thì cũng không có thói quen sưởi ấm, bây giờ cũng đã là gần cuối tháng Ba, thế mà Thẩm Dao còn cần sưởi ấm, chiếc ghế bành cách chậu than hơi gần, chàng chỉ có thể đứng.

Thẩm Dao ngại ngùng.

Buổi chiều người đưa ra lời mời là nàng, chàng đến đúng như đã hẹn nhưng không chịu ngồi xuống, đương nhiên là ý muốn làm chuyện đó.

Thẩm Dao kỳ vọng phu thê hai người có thể ngồi xuống nói chuyện một lúc, Tạ Khâm không chịu, nàng cũng không thể cưỡng cầu, nàng nhẹ tay nhẹ chân rót một chén trà đưa cho chàng trước rồi sau đó vào phòng trong.

Tạ Khâm nhận lấy trà của nàng, nhìn theo bóng dáng yểu điệu đó mà đi vào bên trong, nhìn thấy nàng đang trải giường chiếu, sắc mặt rất khó diễn tả được.

Thẩm Dao trải giường xong, trong đầu rối bời suy nghĩ gì đó, nghiêng người ngoái nhìn lại, ánh mắt hai người một lần nữa nhìn thẳng vào nhau.

Theo Tạ Khâm thấy ánh mắt đó chính là: Giường đã được trải xong, qua đây ngủ.

Chàng uống cạn chén trà, nhìn sang đồng lậu ở góc tường, mới là giờ Tuất, còn chưa tới giờ Hợi, chàng chưa bao giờ lên giường sớm như vậy, mà thôi.

Tạ Khâm dứt khoát thổi tắt đèn trong phòng giữa rồi đi qua.

Chỉ còn lại một chiếc đèn lưu ly mờ mịt ở góc tường.

Thẩm Dao tặc lưỡi thầm nghĩ, nhìn xem, gấp gáp lắm cơ.

Đàn ông mà, quả nhiên đều giống như nhau.

Đèn cũng đã tắt, Thẩm Dao dứt khoát không xuống giường nữa, nghiêng người nằm bên trong, mặt hướng ra ngoài.

Tạ Khâm ngồi ở mép giường, thả màn xuống, hoàn toàn ngăn cách với ánh sáng bên ngoài.

Chàng nằm ở bên ngoài, tư thế nằm thẳng.

Nhận ra Thẩm Dao nhìn qua bên này, chàng cũng không tiện biểu hiện lạnh lùng, nghiêng người lại đối diện với Thẩm Dao.

Trong lúc nhất thời vẫn chưa thích ứng được với bóng tối, không ai thấy rõ khuôn mặt đối phương, chỉ cảm thấy đường nét mông lung.

Dáng người chàng thon dài, phong thái ung dung tao nhã, đường nét lưu loát cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Tướng mạo của người đàn ông này ngàn dặm mới tìm được một, nàng rất hài lòng, chỉ là chức quan quá lớn, hại nàng với không tới, thôi, với không tới thì không với, không phải chỉ là thèm muốn thân thể của chàng, muốn có đứa con để an ổn quãng đời còn lại hay sao.

Cố chấp muốn có được trái tim của một người đàn ông là cạm bẫy lớn nhất cả đời người phụ nữ.

Thẩm Dao chủ động xê dịch đến bên cạnh chàng, cùng với mùi hương ngọt ngào đến gần, giọng nói mềm mại của nàng cũng vang lên bên tai chàng:

“Lục gia, ngài định đối phó với đệ đệ ta thế nào?”

Tạ Khâm thấy rõ đôi mắt nàng, sáng lấp lánh, có chút tỏa hơi nóng.

Chàng xem như đã phát hiện ra.

Mỗi lần trước khi bắt đầu, Thẩm Dao sẽ tìm một chủ đề chung để làm giảm bầu không khí xấu hổ.

Cứ để cô nương người ta chủ động mãi, thật sự hơi mất phong độ.

Chàng cũng xê dịch về phía Thẩm Dao, lần này không biết thế nào lại đụng trúng một nơi vô cùng mềm mại đàn hồi.

Sắc mặt Tạ Khâm hơi cứng lại, có điều chàng bình tĩnh lại rất nhanh, trả lời: “Tìm người theo dõi nó trước đã, xem nó muốn làm gì.”

Điều này vô cùng đúng ý Thẩm Dao.

Vừa rồi nàng không ngờ tới Tạ Khâm sẽ xê dịch qua nên kê ngực đến hơi gần, bị khuỷu tay của chàng đụng vào nên rất đau.

Thẩm Dao trốn vào bên trong, tiếp tục nói:

“Ta sợ nó ở bên ngoài học theo thói hư tật xấu, việc học quan trọng, nếu như vì kế sinh nhai mà làm chậm trễ việc học thì được không bù mất.”

Tạ Khâm gật đầu: “Trong lòng ta hiểu rõ.” Giọng điệu qua loa bình thường, không xem là chuyện gì to tát.

Thẩm Dao yên tâm, chàng làm quan lớn như vậy, không thể nào không giải quyết được đệ đệ nàng, bây giờ không được thì tìm một chỗ yên tĩnh đánh hắn một trận.

Đánh một trận là sẽ ngoan ngoãn thôi.

Thẩm Dao vô thức nắm chặt tay lại.

Ánh mắt Tạ Khâm rơi trên tay nàng, xem ra rất căng thẳng.

Chàng lật người qua, tiện tay rút đi thắt lưng của nàng.

Sự gần gũi đột nhiên xuất hiện khiến trái tim Thẩm Dao nhảy ầm ầm, bên eo vừa trống trơn, gió mát thổi vào, Tạ Khâm lại cảm thấy nóng, chàng chống người ở phía trên nàng, rũ mắt hỏi:

“Lạnh không?” Không lạnh thì không có ý định đắp chăn cho nàng.

Thẩm Dao chịu không nổi áp bách khi từ trên cao nhìn xuống của chàng, đỏ mặt đưa tay ôm cổ chàng, Tạ Khâm phút chốc không thích ứng được với hành động của nàng, có điều vẫn không nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói của Thẩm Dao nhỏ như muỗi, mang theo chút thẹn thùng: “Bây giờ hơi lạnh.”

Đợi một lúc thì sẽ không lạnh nữa.

Tạ Khâm hạ thấp người xuống, lần này chàng không vội tiến vào mà cúi đầu để lại hơi ấm ở trên cổ nàng, cơ thể Thẩm Dao kéo căng, sự ấm áp đó dần đi xuống, cả người nàng ngứa ngáy, nụ hôn của Tạ Khâm tự nhiên không có kỹ xảo gì, cũng không đến mức nóng bỏng, có điều vẫn tốt hơn đêm động phòng rất nhiều, lần này khi đi vào thì không còn đau đớn như vậy nữa.

Nhưng thời gian lại dài hơn lần trước rất nhiều.

Thẩm Dao chịu không nổi, gọi lục gia vài tiếng, Tạ Khâm chưa bao giờ biết được giọng nói của nữ tử có thể êm ái đến thế, mềm nhũn giống như kéo tơ, Thẩm Dao càng gọi, chàng càng không buông được, sau khi kết thúc lần đầu tiên mà vẫn chưa hết hứng, chàng đặt nàng bên cạnh thành giường, làm thêm một lần nữa.

Thẩm Dao nắm hai tay vào rào chắn của giường khung không ngừng kêu khổ.

Đây là hậu quả của việc chủ động gọi mời à?

Nàng đã được dạy cho một bài học rồi.

Thẩm Dao sung sướng thì sung sướng thật, nhưng cũng mệt đến mức mất đi nửa cái mạng.

Đợi tắm rửa xong, trước khi hai người lên giường đi ngủ, Thẩm Dao lặng lẽ nhìn thoáng qua đồng lậu, đã là giờ Hợi bốn khắc, làm hơn một canh giờ.

Người trượng phu mà mình được hời này thật đúng là thân thể cường tráng.

Tưởng rằng qua lần này, nàng lại có thể nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, không ngờ rằng buổi tối hôm sau Tạ Khâm lại về nhà.

Chàng về rất muộn, ban đêm lại không muốn nàng, sáng sớm trước khi vào triều, chàng lại đè nàng ra làm chuyện này, thậm chí còn không có một câu thương lượng.

Thẩm Dao âm thầm cười lạnh, Tạ Thủ phụ này nghiện rồi à?

Không những chủ động muốn nàng, mà cũng không bó tay bó chân như trước đó, chỗ nào nên sờ mó thì chẳng bỏ sót chỗ nào.

Thủ phụ thì thế nào, còn không phải là một nam tử bình thường à?

Tạ Khâm như vậy trái lại khiến Thẩm Dao yên tâm, nàng thật sự sợ gả trúng cho một vị thần tiên không dính khói lửa trần gian.

Đàn ông mạnh mẽ, ai mà không yêu.

Bởi vì là buổi sáng, chính Thẩm Dao cũng đang mơ mơ màng màng, lúc chịu không nổi thì kéo cánh tay chàng cắn một cái, sau khi kết thúc, Thẩm Dao rất xấu hổ, Tạ Khâm xong việc thì đi tắm rửa rồi vào triều, Thẩm Dao uể oải một mực nằm trong chăn không dám rời giường.

Cũng không biết là chàng có tức giận hay không.

Tạ Khâm lại không về phủ mấy ngày liên tục, Thẩm Dao sẽ không tự mình đa tình cho rằng Tạ Khâm giận nàng, chỉ là ít nhiều có chút áy náy, nàng bèn tự mình xuống bếp làm món gà xào ớt sở trường. Tạ Khâm đã ra lệnh rõ ràng không cho phép nàng hỏi đến hành tung của chàng, Thẩm Dao không tiện thúc giục chàng về phủ nên sai người đưa đến nha môn cho chàng.

Sau đó Lê ma ma mới biết được, ở bên cạnh lo âu: “Phu nhân, khẩu vị của gia luôn thanh đạm, người đưa món gà cay sợ rằng sẽ khiến gia không vui.” Bà sợ Tạ Khâm sẽ không nhận ý tốt của tiểu cô nương, khiến Thẩm Dao đau lòng.

Thẩm Dao không xem là việc gì to tát, Tạ Khâm không về, nàng ở Cố Ngâm Đường cắn hạt dưa, gọi tiểu nha hoàn tới tán gẫu với nàng.

Nào biết được ban đêm, gã sai vặt bình thường đi theo Tạ Khâm lại quay về cười tủm tỉm bẩm báo với nàng:

“Phu nhân, món ăn người làm ấy, gia không để thừa miếng nào đâu.”

Thẩm Dao lấy làm kinh ngạc, Tạ Khâm khẩu vị thanh đạm lại có thể ăn hết sạch món ăn nàng làm, chỉ có thể nói là chàng rất nể mặt nàng.

Lê ma ma là nhũ mẫu của Tạ Khâm, Thẩm Dao không nghi ngờ lời bà nói, Tạ Khâm đã nể mặt nàng mà ăn món mình không thích, nàng không thể làm chàng khó xử được, thế là hai ngày sau đó đều đưa đi đồ ăn cực kỳ thanh đạm.

Ngồi ở sau bàn tại nơi làm việc, Tạ Khâm mở hộp cơm ra với đôi mắt ẩn chứa sự chờ mong, nhìn thấy hai món ăn nhiều nước nhạt nhẽo, chàng hơi thất vọng.

Món gà cay kia vô cùng hợp với khẩu vị chàng, chàng cũng đã ăn hết, Thẩm Dao nhận được tin thì không phải nên tiếp tục làm cho chàng sao?

Sao lại đổi hương vị?

Tạ Khâm không phải là người ham ăn ham uống, nhiều năm qua phòng bếp làm món gì là chàng ăn món đó, cũng chưa bao giờ để trong lòng, trời xui đất khiến thế nào mà người khác đều cho rằng khẩu vị của chàng thanh đạm, thật ra chàng thích món có hương vị nặng.

Hôm đó ăn món gà cay của Thẩm Dao, mùi vị ngon một cách bất ngờ, Tạ Khâm không thể không thừa nhận rằng,

Chàng hơi thèm.

Đến hôm sau, chàng vội về phủ vào giờ Thân ba khắc trước khi Thẩm Dao xuống bếp.

Thẩm Dao đang ngồi trên giường thêu thắt lưng cho đệ đệ, nàng nhìn thoáng qua trời sáng choang ở bên ngoài, lại nhìn người trượng phu đang ngồi ung dung thản nhiên uống trà sau bàn, chàng mặc một chiếc áo dài màu xanh dương trong vắt, gió lướt qua mang theo mùi hương bồ kết, thái dương hơi ướt, nhìn ra được chàng vừa tắm rửa ở thư phòng.

Đến sớm, lại tắm rửa… Thẩm Dao chỉ có thể cho rằng chàng muốn làm chuyện đó.

Khuôn mặt trắng trẻo như ngọc kia tuấn tú đến mức khiến người ta điên đảo.

Khỏi phải nói, đã ăn chay một khoảng thời gian rồi, nàng cũng hơi muốn.

Thẩm Dao ngại ngùng gọi một tiếng lục gia, lại chậm rãi đặt khăn thêu xuống, chợt nhìn chàng một cái, bốn mắt lại nhìn nhau.

Tạ Khâm nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Dao ửng đỏ, mắt ướt sũng.

Đây là đang muốn à?

Thôi, thèm món ăn nàng làm, dù sao cũng nên cho một chút ngon ngọt.

Tạ Khâm đứng dậy, không nói hai lời mà ôm lấy Thẩm Dao rồi đi thẳng về phía giường.

Không nói tiếng nào, cũng không quá dịu dàng, chàng làm khá là hung hăng, Thẩm Dao không thể xuống giường được, kế hoạch muốn ăn gà cay của Tạ Khâm đương nhiên bị ngâm nước nóng.

Thời gian thoáng cái đã đến cuối tháng Ba, thời tiết dần nóng lên.

Thẩm Dao lo lắng quần áo mùa hè của Thẩm Triển không đủ, làm cho hắn mấy bộ rồi đưa đến Quốc Tử Giám.

Hắn nhận đồ, và vẫn trả lại tiền.

Thẩm Dao thầm nghĩ, chờ Tạ Khâm về thì phải hỏi chàng xem việc dạy dỗ Thẩm Triển tiến triển đến đâu rồi.

Buổi chiều khi nàng đang ngủ, Hạnh Nhi đi từ hành lang vào phòng, thấy nàng ngủ không sâu thì nhẹ giọng gọi một câu:

“Phu nhân, người dậy đi ạ.”

Thẩm Dao chậm rãi mở mắt, thấy hốc mắt Hạnh Nhi ửng đỏ, nàng vội vàng nhíu mày ngồi dậy: “Có chuyện gì vậy?”

Hạnh Nhi chỉ về phía tiền viện:

“Phu nhân người đi xem đi, hôm nay đầu hè, trong cung đưa đến hai rương đồ ban thưởng, mấy năm qua lục gia hào phóng, đồ đạc đều mặc cho người của mấy chi khác lựa chọn, bây giờ người đã vào cửa, đồ ban thưởng này không phải nên giao cho người xử lý sao, kết quả là Trình quản gia còn chưa đưa đồ vào thì đã bị người của chi hai cản đường, mấy vị thiếu gia chia nhau lấy hết bút mực giấy nghiên, gấm vóc ngọc trai lại bị mấy thiếu nãi nãi và mấy cô nương lấy mất, cuối cùng chỉ còn lại mấy cuộn tơ lụa màu nhạt nhẽo.”

Tơ lụa màu nhạt để cho Tạ Khâm may y phục.

Những người kia không hề để nàng vào mắt.

Thẩm Dao tức chết.

Vào cửa lâu như vậy, nàng dựa vào nguyên tắc sống yên ổn với nhau mà chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của mấy chi khác, không ngờ cả đám người đó đều xem nàng là người nhu nhược.

Đợi đến khi Thẩm Dao mang theo Hạnh Nhi chạy tới tiền viện thì chỉ còn lại hai rương trống không.

Quản gia cụp mắt không dám nhìn Thẩm Dao, những người Tạ gia còn lại chẹp miệng không lên tiếng, cũng có người giả vờ như không có chuyện gì mà hành lễ với Thẩm Dao, gọi một tiếng thẩm thẩm.

Bọn họ đoán Thẩm Dao không dám làm gì bọn họ.

Thẩm Dao quả thật không làm gì bọn họ, chỉ ngồi trong phòng uống trà, ánh mắt nhìn lướt qua đồ trong tay bọn họ, cười một tiếng không nói lời nào.

Mọi người càng thêm ỷ y không sợ.

Chờ người giải tán hết, Thẩm Dao sầm mặt, dặn dò quản sự:

“Đi mời Hầu gia về phủ.”

Thẩm Dao bình thường vui vẻ hòa nhã, chưa bao giờ tức giận, hạ nhân không sợ nàng, Trình quản gia đó sợ nàng tìm Tạ Khâm kiện cáo nên lập tức quỳ xuống nói:

“Phu nhân, đều là lão nô không đúng, rương đã được nâng đến hậu viện, lại bị tứ gia và ngũ gia chặn lại, nói là lục lão gia đã hứa cho bọn họ bút mực giấy nghiên, mấy năm qua chủ tử của chúng ta yêu mến vãn bối vô cùng hào phóng, lão thái thái cũng vui vẻ khi thấy mấy chi hòa thuận, chưa bao giờ nói điều gì, cho nên lão nô không dám cản bọn họ.”

Lời này ngoài mặt là tạ tội, thật ra là đang cảnh cáo Thẩm Dao, đừng làm lớn chuyện quá, sau này sẽ khiến Tạ Khâm và lão thái thái bất mãn.

Thẩm Dao cười: “Ta không sai khiến được Trình quản gia, vậy thì ta tự đi đến nha môn gặp lục gia.”

Đầu Trình quản gia đầy mồ hôi, lúc này mới bất đắc dĩ sai người đi đưa tin cho Tạ Khâm.

Ông ta không dám nói rõ, chỉ dặn dò gã sai vặt nói cho Tạ Khâm biết là Thẩm Dao mời chàng về phủ.

Tạ Khâm không thể nào vì chút chuyện nhà mà chậm trễ triều chính được, bận đến nửa đêm mới nhớ đến người trong phủ từng tới, trên đường đi bèn nghĩ Thẩm Dao tìm chàng có thể có chuyện gì được, chắc chắn là liên quan đến Thẩm Triển, thế là lại đến Quốc Tử Giám một chuyến ngay trong đêm.

Hay lắm, đường đường là Thủ phụ lại bị từ chối ở Quốc Tử Giám, Tạ Khâm lạnh mặt bước vào Tạ phủ, dự định vào thư phòng thay đồ rồi đến hậu viện sau, không ngờ lại thấy mỹ nhân xinh đẹp kia đang ngồi nghiêm chỉnh ở cửa thư phòng.

Tạ Khâm đã dặn dò không có chuyện gì thì đừng đến thư phòng tìm chàng, Thẩm Dao chưa từng đến, hoặc là thực hiện lời hứa, hoặc là hờn dỗi, nàng dứt khoát ngồi chờ ở ngoài cửa tròn.

Tạ Khâm nhìn dáng vẻ này là cảm nhận được người đến không vui.

Thẩm Dao đứng dậy, vẻ mặt như thường mà khom gối với Tạ Khâm. Tạ Khâm nới lỏng cổ áo quan phục, cau mày chỉ vào bên trong:

“Có lời gì thì vào trong rồi nói.”

Thẩm Dao đi theo chàng vào trong.

Tạ Khâm ngồi sau bàn, đặt công văn mang về theo lên bàn, ngước mắt nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

Giọng điệu rõ ràng có chút không vui.

Thẩm Dao ngồi trên giường La Hán ở đối diện, nhạt giọng hỏi:

“Lúc trước lục gia nói với thiếp thân, phu thê có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ngài quản lý bên ngoài, ta lo liệu bên trong, có phải thế không?”

“Phải.”

Tạ Khâm nghe ra điều không đúng, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Là ai đã mạo phạm nàng?”

Thẩm Dao lời ít mà ý nhiều, kể cho chàng nghe về chuyện lúc chiều.

Nói xong thì cẩn thận quan sát vẻ mặt của trượng phu, muốn nhìn xem có phải Tạ Khâm thật sự cảm thấy nàng chuyện bé xé ra to, vô cớ sinh sự hay không.

Ấn đường Tạ Khâm nhăn lại, chàng thẩm tra án quanh năm, đương nhiên hiểu được những điều quanh co trong này.

Chàng không hề nghi ngờ về những gì Thẩm Dao nói, cũng không có ý định đặt câu hỏi, trực tiếp sai thị vệ:

“Với lý do bất kính chủ mẫu, đánh Trình quản gia ba mươi gậy, bán ra ngoài.”

“Số nô bộc còn lại ở đây thì trừ tiền tháng này, gửi đến thôn trang hết, chờ được sắp xếp.”

Lần này phải xử lý nghiêm khắc.

Sau này sẽ không còn nô bộc nào dám phạm thượng nữa.

Thẩm Dao yên lòng, xem ra Tạ Khâm đứng về phía nàng.

Bởi vậy, người trượng phu này xem như cũng hiểu lý lẽ.

Chỉ là nàng vẫn chưa hết giận.

“Chỉ thế thôi ạ?”

Tạ Khâm nghe vậy thì nheo mắt lại: “Nàng còn gì bất mãn nữa?”

Thẩm Dao sửa lại ống tay áo nói: “Những món đồ ban thưởng kia nên làm thế nào đây?”

Tạ Khâm im lặng, việc này dính líu đến chị em dâu và vãn bối các chi, làm ầm ĩ thì khó coi, nhưng suy nghĩ này cũng chỉ lướt qua trong đầu rồi bị chàng gạt đi, trước kia chàng cũng đâu để ý đến đúng sai trong nhà, bây giờ có Thẩm Dao rồi thì không thể như trước được:

“Ý nàng thế nào?”

Vẻ mặt Thẩm Dao lạnh lùng: “Lấy đi cái gì thì trả lại cái đó.”

Bình tĩnh mà xem xét, việc này có chút mất tình người, dù sao cũng là máu mủ ruột rà.

Nhưng Tạ Khâm cũng chỉ do dự một chút rồi tán đồng: “Cứ làm như nàng nói đi.”

Vốn dĩ lần xử lý này là để trấn an thê tử, không ngờ Thẩm Dao cũng chỉ lạnh mặt đáp lại một tiếng, sau đó im lặng hành lễ, mặt không thay đổi cảm xúc mà rời đi. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Tạ Khâm nhìn ra được nàng vẫn đang cáu kỉnh, tiểu cô nương này giống như đệ đệ nàng vậy, tính tình ác liệt lắm.

Tạ Khâm không để ý tới, để mặc cho Thẩm Dao rời đi.

Chàng uống một ngụm trà để áp chế sự nóng nảy rồi tiếp tục xử lý công vụ, chỉ là đến nửa đêm, trong đầu làm thế nào cũng không thoải mái, chàng nhìn thoáng qua hướng hậu viện.

Thôi, sao chàng có thể giận dữ với thê tử của mình chứ?

Nàng còn trẻ, vừa chịu tủi thân, phát cáu cũng là lẽ thường tình, Tạ Khâm thuyết phục chính mình, đứng dậy đi đến hậu viện.

Thẩm Dao kê cao gối ngủ trên giường khung nghe thấy bước chân quen thuộc thì lặng lẽ cong khóe môi.

Nàng chỉ muốn Tạ Khâm hiểu rõ, nàng không phải là người cúi đầu nhẫn nhục, nàng cũng sẽ cáu kỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play