Trong bóng tối, tất cả các giác quan đều được phóng đại.

Có thể nghe thấy tiếng hít thở một cách rõ ràng.

Viên phòng là nghi thức cần phải có của hôn lễ, không ai muốn trốn tránh.

Chỉ là, hai người đều không biết nên bắt đầu thế nào.

Khóe mắt liếc thấy Tạ Khâm im hơi lặng tiếng, Thẩm Dao biết rõ chàng vẫn chưa ngủ, trong lòng thoáng yên tâm chút ít, nghe thấy tim truyền đến tiếng đập thình thịch, nàng xoay người vào trong thở ra một hơi.

Tạ Khâm ở sau lưng hình như cũng động đậy.

Có lẽ là làm ồn đến chàng rồi.

Nhân cơ hội này, Thẩm Dao quay người lại, trong bóng tối, đôi mắt nàng sáng lấp lánh nhìn về phía chàng:

“Lục gia, có thể nói cho ta biết một chút về lão thái gia không?”

Lão thái gia là sự giao thoa duy nhất của nàng và Tạ Khâm.

Hơi thở Tạ Khâm ngừng lại trong phút chốc, chàng không còn nhỏ tuổi nữa, cũng không phải hoàn toàn không hiểu gì về chuyện này, tính tình chàng vẫn luôn tự kiềm chế, đã quen trói buộc tâm tính, bây giờ muốn thả ra cũng không dễ.

Chàng cũng đang rầu không biết làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc, không ngờ Thẩm Dao lại mở miệng trước, chàng hiểu được Thẩm Dao đang xoa dịu bầu không khí, thế là bắt đầu nhớ lại tất cả mọi thứ về cha, phối hợp nói:

“Ta là nhi tử mà phụ thân có được khi đã già, phụ thân vô cùng nghiêm khắc với các huynh trưởng, chỉ khoan dung với một mình ta, lúc nhỏ ta tập viết, là phụ thân cầm tay ta dạy dỗ từng nét một…”

Thẩm Dao nghe vậy thì nét mặt hơi sáng lên, điểm này thì hai người có chỗ tương đồng: “Lão thái gia cũng dạy ta vẽ tranh…”

Thế là nàng bắt đầu kể với Tạ Khâm tình hình của lão thái gia lúc còn ở Nhạc Châu.

Lúc này Tạ Khâm mới nhớ đến mẫu thân từng giải thích với chàng, năm đó phụ thân ở Đàm Châu tra án đột nhiên bị ám sát, là cha của Thẩm Dao cứu được ông, bây giờ nghe thấy Thẩm Dao tràn đầy phấn khởi kể về chuyện cũ của phụ thân, ánh mắt chàng chậm rãi dịu lại, cũng sinh ra chút cảm kích đối với Thẩm gia.

Câu chuyện đã kéo gần khoảng cách.

“Nàng dẫn phụ thân lên núi đi săn à?”

“Đúng vậy, chỉ tiếc khả năng nhắm chuẩn của lão thái gia không tốt lắm, cả hai con bồ câu đều do ta bắn được.” Lúc đó gió nhẹ trời xanh, cha mẹ còn sống, nàng vẫn sống vô tư thoải mái, Thẩm Dao nói một lúc lại hơi nhớ cha mẹ, cũng nhớ nhà.

Tạ Khâm nhận ra tâm trạng của nàng trở nên sa sút, nhớ ra nàng là một cô nương đi ngàn dặm xa xôi đến Kinh thành, không có nơi nương tựa, trong lòng chàng có thêm chút thương yêu.

“Không sao cả, sau này nơi đây chính là nhà của nàng.”

Giọng nói hơi ẩn chứa sự thu hút vang lên trong đêm tối sâu thẳm.

Nghe mà cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng khơi gợi nỗi buồn trong lòng.

Thẩm Dao kinh ngạc, không biết nên tiếp lời thế nào. Tất cả mọi thứ ở đây đều quá xa lạ, nhà cao cửa rộng, rường cột chạm trổ, khác một trời một vực với hoàn cảnh mà nàng quen thuộc, nàng không hề tự do như những gì đã thể hiện ra, sự bình tĩnh và kiên cường nàng giả vờ lúc ban đầu chậm rãi vỡ vụn dưới sự che chở trong bóng tối, nàng lẩm bẩm, chậm rãi ừ một tiếng.

Lúc này, đổi thành người khác thì chắc chắn sẽ kéo thê tử mới cưới, tiếp tục vuốt ve an ủi một phen.

Nhưng Tạ Khâm không làm vậy, chàng thật sự không làm được chuyện thân mật như vậy, thế là chàng ngồi dậy bên cạnh Thẩm Dao, lặng lẽ ở bên nàng.

Thẩm Dao thấy Tạ Khâm không có hành động dư thừa thì im lặng thu lại chút chua xót trong lòng, yên tĩnh nhìn qua người đàn ông trong bóng tối, vóc dáng chàng cao lớn lạ thường, dù ngồi ở đó thì trông cũng vĩ đại như một ngọn núi.

May mà ánh sáng quá mờ, không thấy rõ biểu cảm của chàng, không cần phải đối diện với đôi mắt lạnh lùng đó, Thẩm Dao trở nên can đảm, thoáng xê dịch đến bên cạnh chàng, cánh tay mềm mại chậm rãi vòng lấy cùi chỏ của chàng, trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài.

Thẩm Dao đã làm đến mức rõ ràng như vậy, Tạ Khâm biết rõ ý của điều đó.

Chàng cúi người xuống.

Cùng với hơi thở ngày càng gần của chàng, trái tim Thẩm Dao cũng như mắc kẹt ở cổ họng, nàng rũ mắt nằm thẳng lại, cố gắng để bản thân mình không quá căng thẳng, Lê ma ma không phải là người Thẩm Dao mang từ Thẩm gia tới, nói đến việc này còn có chút lo lắng, chỉ nhắc tới mấu chốt, những điều còn lại thì để Thẩm Dao tự hiểu ý.

Thẩm Dao không biết việc này có thể làm từ từ từng bước một, cũng đoán được Tạ Khâm không thể nào lấy lòng nàng được, nàng rất tự nhiên mà phơi bày cơ thể.

Dù sao hai người cũng xa lạ với nhau, Tạ Khâm lại có tính tình lạnh nhạt như vậy, không có bước dạo đầu mà đi thẳng vào vấn đề chính.

Quần áo xếp chồng lớp này đến lớp khác, che giấu sự xấu hổ của hai người.

Điểm tiếp xúc duy nhất của hai người cũng chỉ có chỗ đó.

Tựa như có cây búa đục vào cơ thể nàng, Thẩm Dao cắn răng liếc nhìn chỗ tối ở bên cạnh, trên mặt không có vẻ động tình, nhiều hơn là sự xấu hổ, cùng với cơn đau đột nhiên xuất hiện len lỏi đến toàn thân, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu trượt xuống từ ấn đường, nàng không kiềm chế được mà rên đau một tiếng.

Vốn chính là cô nương kiên cường, cũng không muốn kiểu cách ở trước mặt chàng, cảm nhận được chàng dừng lại, nàng run tay níu lấy ống tay áo chàng, lắc đầu nói:

“Ta không sao…”

Tạ Khâm cũng không phải có ý chí sắt đá, chàng đặt bàn chân nâng lên của nàng lên người để nàng mượn lực, sau đó dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán nàng: “Ta sẽ chậm một chút.”

Đây là cuộc đối thoại duy nhất của hai người trong trận kéo đẩy này.

Ban đầu rất gian nan, trong cơn đau đớn dữ dội, Thẩm Dao cảm nhận được thiên phú dị bẩm của trượng phu mình, cũng cảm thận được thiên phú dị bẩm của chính nàng.

Khuôn mặt trắng bệch kia chậm rãi bị chàng thúc đến đỏ lên.

Nhìn thấy sự khó chịu của Thẩm Dao, Tạ Khâm không phải là người chỉ muốn một mình sung sướng.

Nàng nắm giữ tiết tấu.

Mà loại tiết tấu này đã nảy sinh ra một loại tình cảm mãnh liệt vừa đúng.

Nhiệt độ trong màn tăng cao.

Vì để xoa dịu mà Thẩm Dao đã túm lấy một tay áo của chàng, sau đó thì không buông ra nữa.

Hai người đều kiềm chế không lên tiếng, âm thanh róc rách càng rõ ràng hơn, Thẩm Dao xấu hổ đến mức dùng ống tay áo rộng của chàng che mặt.

May mà đây là lần đầu tiên, thời gian không quá dài, hai người cũng lên đỉnh rồi cùng tách ra.

Tạ Khâm đi tắm trước, Thẩm Dao nghe thấy tiếng nước rào rào thì mới đi vào phòng tắm dưới sự dìu đỡ của Lê ma ma, phòng tắm được ngăn cách bằng bức bình phong, chia ra làm hai gian, Tạ Khâm ở bên trái, Thẩm Dao ở bên phải.

Lê ma ma nhanh chóng quay lại dọn phòng, xếp chiếc khăn lạc hồng kia vào trong hộp rồi bưng ra ngoài.

Tạ Khâm tắm rửa sạch sẽ xong đi ra trước, Thẩm Dao cũng không để chàng chờ quá lâu, nhanh chóng đi ra từ sau bức bình phong, không nói hai lời mà chui vào chăn nằm ở bên trong, trên giường chuẩn bị hai bộ chăn đệm, không ai cản trở ai.

Cả đêm không nói chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau là lễ kính trà, Thẩm Dao chuẩn bị một phen, lúc ở biệt viện Lê ma ma đã nói hết cho Thẩm Dao nghe về thế thái nhân tình, tình hình các chi của Tạ gia, Thẩm Dao ghi nhớ mọi thứ trong lòng, kính trà đều rất thuận lợi, cũng có thể là vì có Tạ Khâm, rất nhiều người ở trong gian giữa của Diên Linh Đường nhưng lại không mất đi sự yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người nhìn nàng bớt đi chút khinh thường, nhiều thêm chút thổn thức thậm chí là đề phòng.

Thẩm Dao nhắm mắt làm ngơ.

Tạ Khâm là lục lão gia của Tạ gia, lại là trưởng bối, tuổi của ba người chị em dâu đủ để làm bà nội của nàng, không nói chuyện gì được với nàng, đám dâu con trẻ tuổi còn lại thì lại là vãn bối, nàng cũng không gây trở ngại gì cho đối phương, chỉ cần người ta không trêu chọc đến nàng, Thẩm Dao tự cảm thấy có thể sống yên ổn với nhau.

Lão thái thái nhìn con dâu út quyến rũ mê người, khuôn mặt tươi đẹp đó, khí chất hào phóng tự nhiên đó, đứng bên cạnh nhi tử cũng không hề yếu thế, bà lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng.

Xuất thân của cô nương này không tốt, nhưng bản thân nàng lại không chịu thua kém ai, chẳng trách trượng phu của bà chọn nàng.

Lão thái thái hài lòng tặng quà kính trà thật dày.

Lễ kính trà kết thúc, Tạ Khâm dẫn Thẩm Dao đến từ đường bái kiến tổ tiên, ghi tên nàng vào gia phả.

Dựa theo quy tắc của bề trên, phu nhân mới cưới phải sinh con thì mới có thể thêm vào gia phả, Tạ Khâm này bất kể có thích Thẩm Dao hay không cũng sẽ cố hết sức cho nàng sự tôn vinh mà nàng nên có, nếu đã cưới nàng thì sẽ nhận định nàng là thê tử, sống cùng chăn chết chung huyệt, đây là lời hứa của chàng.

Tạ Khâm cũng mới biết Thẩm Dao họ Thẩm khi ghi tên vào gia phả.

Rời khỏi từ đường, Tạ Khâm vào triều, Thẩm Dao về phòng nghỉ ngơi, đêm qua hai chân nàng cực kỳ nhức mỏi, bây giờ giống như bị gãy, Thẩm Dao dựa vào giường La Hán âm thầm xoa bóp cho chính mình.

Tạ Khâm không về phủ ba ngày liền, Thẩm Dao không có nhà mẹ đẻ, đương nhiên cũng không có tiệc lại mặt, lão thái thái vẫn chuẩn bị quà cho nàng:

“Lễ không thể bỏ được, hay là mời đệ đệ con đến phủ ăn tiệc? Hay là ta sai người đến Quốc Tử Giám một chuyến.”

Thẩm Dao nhớ đến tính tình khó chịu của Thẩm Triển, nàng xuất giá mà cứ như xuất gia, hắn cực kỳ không thoải mái, nàng suy nghĩ một lúc rồi thấy vẫn là thôi đi: “Đa tạ mẫu thân, gần đây nó học hành nặng nề, không bớt thời gian được, vẫn cứ để con đi thăm nó đi ạ.”

Lão thái thái gật đầu, có thể thi huyện được hạng nhất thì không phải là hạt giống tầm thường, người không nơi nương tựa mà có thể có tiền đồ như vậy là vô cùng hiếm có, bà cũng không dùng gia thế để nhìn người, bởi vậy càng tin tưởng xem trọng hai chị em Thẩm gia:

“Tùy con vậy, có điều đều là người một nhà, tuyệt đối không được xa lạ với nhau đâu đấy.”

Thẩm Dao nói cảm ơn, tự mình xuống bếp làm món Thẩm Triển thích ăn, ôm theo hộp cơm và quần áo mới làm cho hắn đi ra ngoài.

Điểm tốt của việc gả cho Tạ Khâm chính là gặp Thẩm Triển dễ dàng hơn.

Lần trước đưa bái thiếp tới, mấy ngày mà Quốc Tử Giám không có ai trả lời, bây giờ bái thiếp vừa được đưa vào là đã có một người đàn ông trung niên mặc quan phục cười mỉm đi ra đón, miệng Tạ phu nhân dài Tạ phu nhân ngắn, đón nàng đến sảnh tiếp khách ngồi, đợi khoảng một khắc là gặp được Thẩm Triển.

Chỉ mới mười ngày không gặp mà Thẩm Triển đã gầy đi trông thấy, khuôn mặt trắng nõn trước kia trở nên rám đen, khiến cho Thẩm Dao giật mình:

“Đệ làm sao vậy?” Nàng níu cánh tay của đệ đệ, đau lòng đến mức hốc mắt ửng đỏ.

Sắc mặt Thẩm Triển cũng khó coi, hôm Thẩm Dao xuất giá, hắn ở bên ngoài Tạ phủ đau khổ chịu đựng cả đêm, vô tình biết được từ người khác là Tạ Khâm là Thủ phụ đương triều, hắn lấy làm kinh hãi, với năng lực và thủ đoạn của Tạ Khâm thì có mấy trăm cách để hủy mối hôn sự không thích hợp này, nhưng Tạ Khâm vẫn giữ lời hứa cưới tỷ tỷ, tâm trạng Thẩm Triển phức tạp rối bời, hoặc là nói càng khó chịu hơn.

Hắn né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Dao, ấp úng trả lời:

“Gần đây thức khuya đọc sách nên gầy đi.”

Thẩm Dao lại không tin, đệ đệ nàng là ai mà nàng còn có thể không rõ sao?

“Có phải đệ giấu tỷ làm chuyện gì không?”

Không biết cơn giận của Thẩm Triển từ đâu tới, hắn liếc mắt qua cười lạnh nói: “Vậy tỷ thì sao, còn giấu đệ xuất giá?”

Thẩm Dao cũng tức giận: “Đệ quả thật ngang ngược không nói đạo lý, tỷ tỷ của đệ năm nay đã mười tám rồi, để ở nhà làm gì, đệ nuôi tỷ sao?”

Vốn chỉ là một câu thuận miệng, không ngờ rằng thiếu niên kia lại xoay mặt qua đôi mắt đỏ hồng như con thú nhỏ, nói từng câu từng chữ chân thành:

“Đúng, đệ nuôi tỷ.”

Thẩm Dao liếc hắn một cái, không muốn cãi nhau với hắn nữa bèn lấy hộp cơm ra, đặt ba món ăn lên bàn: “Mau ăn nhân lúc còn nóng đi.”

Thẩm Triển quá quen với tay nghề của Thẩm Dao, ngửi mùi là biết nàng làm, trong lòng chua xót, ngồi xuống dùng cơm.

Thẩm Dao ngồi bên cạnh uống trà.

Thẩm Triển ăn được một nửa, hắn quan sát Thẩm Dao, sắc mặt của nàng không khác gì trước kia, không phân biệt ra được vui buồn, hắn không yên lòng nên vẫn kiên quyết hỏi: “Hắn có tốt với tỷ không?”

Đuôi mắt Thẩm Dao nhuốm một vệt ý cười: “Tốt lắm.”

Thẩm Triển nghe vậy thì lộ vẻ tức giận: “Vậy sao? Đệ thấy không hẳn.”

Thẩm Dao cạn lời: “Vì sao lại nói vậy?”

Thẩm Triển bưng chén canh đổ vào miệng, tức tối nói: “Nếu như hắn thật sự tốt với tỷ, hôm nay là ngày lại mặt, hắn nên tự mình mang tỷ đến gặp đệ, chứ không phải để tỷ đến một mình lẻ loi trơ trọi.”

Thẩm Dao ngạc nhiên.

Đổi lại là người khác, nàng cũng không biết ra vẻ giả dối, đây là đệ đệ ruột, người thân duy nhất, nàng không muốn khiến hắn lo lắng.

Nàng đặt chén trà xuống, nói nửa thật nửa giả: “Bình thường chàng bận công vụ, không chung đụng nhiều, có điều lúc ở cùng tỷ thì cực kỳ tốt với tỷ.”

Cũng không biết Thẩm Triển có tin không, hắn buồn bực ăn canh mà không lên tiếng.

Thẩm Dao xoắn khăn tay, lại lo lắng cứu chữa nói: “Quả thật lão thái thái muốn mời đệ, chỉ là đã bị tỷ cản lại, tỷ sợ đệ không vui.”

Thẩm Triển tức giận nói: “Tỷ còn biết là đệ không vui à.”

Thẩm Dao nhìn đệ đệ bướng bỉnh như trâu mà cảm thấy bùi ngùi.

Thẩm Triển biết chuyện nàng và Tạ gia đính ước, chỉ là đệ đệ khịt mũi coi thường mối hôn sự này, sau đó Tạ gia hoàn toàn không có tin tức, hắn lại nhiều lần xúi giục nàng ném ngọc bội đi, vì để đệ đệ không phân tâm, trước khi vào Kinh nàng vẫn luôn không nhắc đến chuyện này, mãi đến khi sắp xếp cho hắn vào Quốc Tử Giám xong, Thẩm Dao mới nói thẳng, nào ngờ đệ đệ lồng lộn lên như con báo, vừa khổ sở vừa khó chịu, không chịu cho nàng di, còn tuyên bố muốn dẫn nàng về Nhạc Châu.

Nàng tức đến mức thẹn quá hóa giận, nói lời tàn nhẫn:

“Tỷ mười tám rồi, tỷ muốn đàn ông, muốn gả cho một người nuôi tỷ yêu tỷ không được sao? Vì sao đệ còn cản tỷ? Bây giờ đệ còn cần tỷ nuôi đấy, có tư cách gì mà cản tỷ?”

Thẩm Triển giống như một con chim non bị bắn hạ, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ quẫn bách.

Vì một lần đó, Thẩm Triển không còn cho nàng sắc mặt tốt nữa.

Rõ ràng nàng đã giải thích với Thẩm Triển nguyên nhân Tạ gia thất hứa, Thẩm Triển vẫn không bị lay động chút nào, cực kỳ phản đối nàng thành thân, Thẩm Dao cũng mệt mỏi.

Bây giờ hai tỷ đệ nói chuyện không hơn được nửa câu, Thẩm Dao chờ hắn ăn xong thì nhét bao quần áo cho hắn, dọn dẹp hộp cơm chuẩn bị rời đi, nha hoàn Hạnh Nhi đi theo vội vàng đi vào giúp.

Thẩm Triển mở bao quần áo ra, tìm được một túi vải ở bên trong đó, mở ra thì bên trong có ngân phiếu năm lượng, hắn quay mặt sang hung hăng chất vấn Thẩm Dao:

“Tiền ở đâu ra?”

Thẩm Dao hơi chột dạ, ra vẻ bình tĩnh nói: “Tỷ để dành được.”

Tiền tháng của Tạ gia rất hậu hĩnh, trước khi gả đến, lão thái thái đã cho nàng đãi ngộ của thê tử Tạ Khâm, mỗi tháng được ba mươi lượng.

Đây là một khoản tiền lớn đối với Thẩm Dao.

Lê ma ma nói cho nàng biết, tiền tháng chính là tài sản riêng của nàng, Thẩm Dao có thể tùy ý tiêu xài.

Nàng lấy ra năm lượng tiếp tế cho đệ đệ.

Tình hình Thẩm gia thế nào, Tạ lão thái thái và Tạ Khâm đều biết rất rõ, từ lời nói của lão thái thái cũng cho nàng biết rằng, đừng để đệ đệ cực khổ. Thẩm Dao cũng không làm bộ làm tịch.

Trước khi vào Kinh, hai tỷ đệ dựa vào việc Thẩm Dao bán đồ thêu hoặc chép sách để bù chi phí trong nhà, Thẩm Triển biết rõ Thẩm Dao có thể kiếm được bao nhiêu tiền, liếc mắt một cái là đã nhìn ra được manh mối, hắn cười lạnh, ném túi vải kia lên bàn:

“Đồ của Tạ gia đệ sẽ không lấy một xu!”

Nói lời này xong thì rời đi.

Khiến cho Thẩm Dao tức chết.

Bây giờ nàng đã gả cho người ta, không quen với cuộc sống ở Kinh thành thì đi đâu để kiếm bạc trợ cấp cho hắn, bỏ mặc hắn không quan tâm là chuyện tuyệt đối không được, sống ở Kinh thành không dễ dàng, những người học ở Quốc Tử Giám không phú thì quý, khiến cho đệ đệ càng có vẻ nghèo khó, nàng không muốn đệ đệ vì kế sinh nhai mà sầu lo.

Trên đường trở về, Thẩm Dao nghĩ ra một cách, một công việc kiếm tiền vẻ vang.

Nàng nhân lúc canh giờ còn sớm, sai ma ma đi theo dẫn nàng đến cửa hàng sách trong thành, chạy đến năm sáu cửa hàng mới tìm được một công việc, nàng chép sách cho ông chủ, từ nhỏ Thẩm Dao đã được cha dạy dỗ, viết chữ rất tốt, ông chủ ra giá cho nàng là một tờ ba đồng, so với ở Nhạc Châu thì kiếm được nhiều hơn, nàng thử viết một tờ tại chỗ, ông chủ rất hài lòng với nàng:

“Cô nương, bình thường lần đầu bọn họ chỉ cung cấp nửa quyển sách, với cô nương thì ta phá lệ, cho cô nương hai quyển sách.”

Thẩm Dao ngàn ơn vạn tạ, mang về Tạ phủ.

Hạ nhân không biết nàng muốn làm gì, mỗi ngày mỗi đêm nhìn thấy Thẩm Dao chép sách thì chỉ cho rằng là niềm vui thú của nàng.

Lê ma ma có chút suy đoán nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Tốn mất sáu ngày, Thẩm Dao đã chép xong hai quyển sách.

Trong sáu ngày này Tạ Khâm chỉ về một lần, bởi vì về muộn nên cũng không bắt gặp nàng chép sách, hôm sau cùng nàng dùng bữa sáng rồi đi thỉnh an lão thái thái, sau đó rời đi. Thẩm Dao mới biết hôm đó là ngày nghỉ của chàng, yên lặng ghi nhớ trong lòng.

Đến ngày mười tám tháng Ba, Thẩm Dao đến cửa hàng sách thanh toán, vén rèm xe lên nhìn đường đi đầy ngựa xe như nước, trong mắt nàng lộ vẻ hoảng hốt, thoáng cái nàng đã gả được mười ngày, giống như đã trôi qua rất lâu, bình tĩnh xem xét, cuộc sống ở Tạ gia xem như là không tệ.

Hành tung Tạ Khâm bí ẩn, hoàn toàn không cần nàng hầu hạ, về phần lão thái thái thì cũng không cần nàng xum xoe, nhiều người tranh nhau chen lấn hầu hạ bà cụ, nàng là dâu út, lão thái thái yêu thương nên không nỡ để nàng cực nhọc, Thẩm Dao trái lại được nuôi dưỡng như khuê nữ.

Những người Tạ gia khác nhìn thấy mà trong mắt có chút không phục, Thẩm Dao không muốn rước lấy thị phi, chỉ thỉnh an lão thái thái vào mỗi buổi sáng, ngồi một lúc là rời đi.

Chi phí ăn mặc càng không đáng kể, cuộc sống của nàng trôi qua dễ chịu nhàn hạ.

Nếu như Thẩm Triển có thể thuận lợi đỗ đạt, nàng lại có con, vậy thì mọi chuyện thuận lợi rồi.

Thẩm Dao đến cửa hàng sách, để tránh xuất đầu lộ diện, nàng giao sách cho Hạnh Nhi, bảo Hạnh Nhi đi đổi bạc, hôm đó Hạnh Nhi tận mắt nhìn thấy hai đệ đệ cãi nhau, đã hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng Thẩm Dao, nàng ấy rất tình nguyện nghe chủ tử sai khiến, một lúc sau, Hạnh Nhi đổi được một lượng bạc quay lại, đồng thời nhét cho nàng năm quyển sách.

Thẩm Dao nhìn một chồng sách thật dày, ý chí chiến đấu sục sôi:

“Về phủ đi.”

Đến chạng vạng tối, sắc trời còn chưa đen hẳn đi, Thẩm Dao nghe thấy trong gian giữa truyền đến tiếng thỉnh an thì vội vàng đặt bút xuống, một bóng người đỏ rực sải bước đi vào, ánh mắt chàng lướt qua khuôn mặt Thẩm Dao, nhanh chóng dời đến mặt bàn rồi chợt nheo mắt lại, dáng vẻ như hỏi tội:

“Hôm nay nàng đã đi đâu vậy?”

Trong lòng Thẩm Dao lộp bộp, có linh cảm không ổn.

Trong khoảng mười ngày này, ngoại trừ thân mật trong đêm tân hôn thì hai người hiếm khi gặp mặt, Thẩm Dao vẫn còn vô cùng xa lạ với chàng, nàng sửng sốt một lúc rồi vô cùng khách sáo mà trả lời:

“Ta đến cửa hàng sách một chuyến, hôm nay ngài về sớm như vậy, vẫn chưa dùng bữa đúng không? Ta rót cho ngài một chén trà trước.”

“Không cần.”

Ánh mắt chàng lạnh buốt không có độ ấm, chàng chỉ vào sách hỏi:

“Nàng thiếu tiền lắm sao?”

Cuối cùng Thẩm Dao cũng hiểu vì sao Tạ Khâm tức giận như vậy, về phần có thiếu tiền hay không, chàng biết rõ mà còn cố hỏi.

Tạ Khâm bị chọc tức mà bật cười, ngồi xuống ghế bành, cho dù chàng ngồi thì ánh mắt kia vẫn cho người ta cảm giác áp bách như đang từ trên cao nhìn xuống:

“Tạ gia không nuôi nàng nổi sao? Nàng phải xuất đầu lộ diện?”

Thẩm Dao nghe vậy thì trong lòng thoáng qua chút tức giận: “Ta chỉ là chép sách thôi, sai nha hoàn ra mặt cũng tính là xuất đầu lộ diện sao?”

Giọng điệu Tạ Khâm lạnh băng: “Đến cửa hàng chép sách mà vẫn không tính là xuất đầu lộ diện [1] sao?”

[1] Xuất đầu lộ diện (抛头露面): Ngoài mang nghĩa lộ diện, câu thành ngữ này vào thời xưa dùng để chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện, nay dùng để chỉ một người nào đó chịu lộ diện, nhưng mang ý mỉa mai.

Thẩm Dao hơi chột dạ nhưng lại không cam lòng nhận lỗi:

“Sở dĩ ta đến cửa hàng sách là vì muốn kiếm chút tiền trợ cấp cho đệ đệ, đệ đệ đi học không thể tự lập được, nó lại không chịu nhận đồ bố thí, ta không thể làm gì khác, chỉ có thể dùng kế sách này, ta làm việc đàng hoàng, nếu như ngài bởi vì vậy mà trách ta xuất đầu lộ diện thì xin lỗi ta không thể chấp nhận.”

“Ngài cũng biết tình hình Thẩm gia thế nào, ta không thể cả đời không ra ngoài được đúng không?”

Tạ Khâm khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh lẽo sáng rực: “Vậy nàng có biết tình hình Tạ gia thế nào không? Nàng cho rằng nàng là phu nhân bình thường sao? Nàng là thê tử của Tạ Khâm ta, nàng có biết bao nhiêu cặp mắt nhìn nàng chằm chằm không? Nàng còn dám đến cửa hàng sách chép sách?”

Thẩm Dao nghe mà đầu óc mờ mịt: “Có ý gì?” Không phải nàng chỉ là lục phu nhân của Tạ gia thôi sao? Những thiếu phu nhân khác của Tạ gia cũng ngày ngày đi ra ngoài du ngoạn, lên phố dạo cửa hàng, cũng đâu có thấy mọi người quá kiêng kỵ.

Tạ Khâm mất kiên nhẫn: “Nếu như bị người ta biết được phu nhân Thủ phụ đương triều ở bên ngoài chép sách đổi lấy tiền, nàng bảo mặt mũi ta để đâu nữa?”

Hai mắt Thẩm Dao kinh hãi trợn to, Thủ phụ đương triều?

Nàng quan sát Tạ Khâm từ trên xuống dưới, giống như là lần đầu tiên quen biết chàng, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Từ trước đến nay ai ai ở Tạ gia cũng gọi chàng một câu lục gia hoặc lục lão gia, nàng chỉ biết Tạ Khâm làm quan trong triều, không hề biết chàng làm quan gì, trời xui đất khiến thế nào mà không có ai nhắc đến chuyện này, vừa gặp là Tạ Khâm đã quy định ba điều với nàng, nàng càng không có tâm tư hỏi thăm, không ngờ chàng lại là Thủ phụ dưới một người trên vạn người.

Thẩm Dao ngã ngồi xuống ghế bành, khuôn mặt xinh đẹp như ngâm trong nước, lẩm bẩm không nói ra lời.

Nàng cảm thấy rất áp lực.

Tạ gia nhiều con cháu như vậy, cũng không ít người vừa độ tuổi, vì sao lão thái gia cứ phải hứa hôn cho Tạ Khâm? Tìm đại một người dịu dàng cẩn thận không được sao?

Tạ Khâm không hề biết Thẩm Dao muốn đổi trượng phu, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cơn giận đột nhiên tiêu tan hơn nửa.

“Nàng không biết thân phận của ta?”

Thẩm Dao lẩm bẩm trả lời: “Ngài lại chưa từng nói.”

Tạ Khâm cạn lời, trước kia chàng không thể không nghĩ tới, chắc là Thẩm Dao nhằm vào thân phận địa vị của chàng mà đến. Từ phản ứng hôm nay của nàng, chàng nhìn ra được là nàng không biết rõ tình hình, kéo theo sự bất mãn đối với hôn sự này cũng giảm đi chút ít.

Suy nghĩ lời của Thẩm Dao một phen, chàng cũng có thể hiểu được: “Ngày mai mời đệ đệ nàng đến phủ.” Chàng đè ấn đường tính toán một chút: “Giờ Thân buổi chiều, ta về đích thân dạy bảo nó.”

Chàng có nhiều cách để trị những thiếu niên phản nghịch này.

Thẩm Dao lấy lại tinh thần lộ ra nụ cười khổ, vốn muốn nói không cần, lại nghĩ đến Tạ Khâm và Thẩm Triển chưa từng gặp mặt, chi bằng dứt khoát làm theo cách vò đã mẻ không sợ vỡ, nhỡ đâu Tạ Khâm thật sự có cách thì sao.

Hôm sau Thẩm Dao đi tìm Thẩm Triển, nào biết được Thẩm Triển cao ngạo lắm, miệng suýt nữa kéo lên tận mang tai, hắn tức giận nói:

“Nhà mẹ đẻ lớn nhất, đệ là tiểu cữu tử (em vợ) của hắn, chỉ cần hắn không phải là ông trời thì nên đến đây gặp đệ.”

“Hôn ước là do Tạ gia bọn họ làm chủ quyết định, đâu phải do Thẩm gia chúng ta trèo cao, để tỷ bỏ lỡ tám năm không nói, còn ỷ vào quyền cao chức trọng mà nhìn người khác bằng lỗ mũi, Tạ Khâm muốn gặp đệ thì bảo hắn tự đến!”

Nói xong, hắn dúi mấy tờ ngân phiếu dúm dó cho Thẩm Dao, hung dữ nói:

“Tỷ tỷ, sau này tỷ không cần kiếm tiền cho đệ nữa, đệ có thể tự nuôi sống bản thân mà.”

Thẩm Dao sợ hãi đến mức nhảy dựng lên: “Đệ lấy ngân phiếu đâu ra?” Nàng lo lắng đệ đệ sẽ học thói xấu.

Thẩm Triển lau mồ hôi trên thái dương, quay mặt đi: “Tỷ đừng quan tâm, nói chung lai lịch của số tiền đó là chính đáng.” Sau đó rời đi mà không quay đầu lại.

Thẩm Dao cuống đến mức đầu đầy mồ hôi, Thẩm Triển lập tức lao ra cửa, nàng không dám đuổi theo, lo lắng quay về Tạ phủ, gần đến giờ Thân buổi chiều, Tạ Khâm quay về như đã hẹn, nhìn thấy thê tử ủ rũ thì nhíu mày hỏi:

“Thế nào? Nó không chịu đến à?”

Đây vẫn là lần đầu tiên có người tùy tiện như thế trước mặt chàng, tính khí của cậu em vợ này cũng ác liệt lắm.

Thẩm Dao nhìn thoáng qua trượng phu với khí phách uy nghiêm, lại nhớ đến dáng vẻ hùng hồn của Thẩm Triển, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.

Nhà người ta thì anh em vợ với anh em rể vô cùng hợp nhau, sao đến lượt nàng lại giống như oan gia vậy.

Tạ Khâm không có thời gian so đo với tiểu thiếu gia nhỏ tuổi: “Ta sai người đến Quốc Tử Giám một chuyến, chuyện của nó nàng không cần phí sức nữa, ta sẽ lo liệu.”

Chàng đã không cho phép Thẩm Dao ra ngoài kiếm tiền nữa, vậy thì chàng nhất định sẽ giải quyết chuyện của Thẩm Triển, không thể để thê tử có nỗi lo về sau được.

Thẩm Dao vốn chỉ lo lắng Thẩm Triển học theo thói hư tật xấu, muốn tìm người theo dõi hắn, nào ngờ Tạ Khâm chủ động ôm việc này, buồn ngủ gặp chiếu manh, lần đầu tiên Thẩm Dao cảm nhận được sự ăn ý từ Tạ Khâm.

Nàng nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

Tạ Khâm lại đặt trước mặt Thẩm Dao một chồng ngân phiếu vừa lấy từ tay quản gia:

“Số tiền này nàng cầm lấy mà tiêu.”

Đêm qua cũng trách chàng nổi nóng, vừa về đã trách cứ Thẩm Dao, sau đó nghĩ lại, là chàng không xứng làm trượng phu, biết rõ Thẩm gia không có gì mà lại không đưa tiền cho thê tử dùng, hại nàng xuất đầu lộ diện đi chép sách, đêm động phòng chàng lại nói không cho phép nàng quấn lấy, Thẩm Dao không có mặt mũi tìm chàng xin tiền cũng là lẽ phải.

Tạ Khâm càng nghĩ, trong lòng càng áy náy.

Thẩm Dao nhìn chằm chằm vào ngân phiếu mà ngẩn người, xấp ngân phiếu đó có mệnh giá một ngàn lượng, tổng cộng mười cái thì chính là mười ngàn lượng.

Trượng phu đang móc hết vốn liếng cho nàng à?

Bây giờ mới giống như đang sống này.

Thẩm Dao xếp ngân phiếu lại: “Ngài yên tâm, ta không phải là thứ phụ nữ vung tay quá trán, ta sẽ ghi chép lại toàn bộ số ngân phiếu này, nếu như ngoại viện cần gì thì ngài cứ dặn dò ta.” Đoán chừng Tạ Khâm sẽ không hao tổn tâm trí vào việc nhỏ, nàng lập tức sửa lời: “Không đúng, ta sẽ chủ động đối chứng sổ sách với quản gia ngoại viện.”

Chi sáu ít người, cho dù Tạ Khâm xã giao nhiều thì mười ngàn lượng cũng đủ để tiêu rất nhiều năm.

Thẩm Dao nghĩ như vậy.

Tạ Khâm một lời khó nói hết mà nhìn nàng: “Đây là tiền cho nàng tiêu vặt.”

Chàng vẫn chưa giác ngộ việc giao gia sản cho Thẩm Dao.

“A…” Thẩm Dao nhìn xấp ngân phiếu đó mà chỉ cảm thấy phỏng tay.

Vừa sợ hãi thán phục tài sản của trượng phu nhiều, vừa có chút thất vọng.

Cũng đúng, nàng và Tạ Khâm mới quen biết được bao lâu, Tạ Khâm không thể nào yên tâm giao sổ sách phòng kho cho nàng được.

Cũng là vì chưa có con.

Thẩm Dao thẹn thùng nhìn chàng.

“Đêm nay lục gia có ngủ lại không?”

Tạ Khâm sửng sốt, ánh mắt rơi bên tai đỏ bừng của nàng, chàng đáp một tiếng được.

Đêm nay, Tạ Khâm làm việc ở thư phòng xong thì quay về hậu viện sớm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play