Sáng hôm sau.

Quản gia Lâm đang chuẩn bị gọi cô chủ thân yêu nhà mình dậy, thì cánh cửa quý giá kia đã tự mở ra.

Niên Trĩ bước ra với đôi mắt vô hồn, gương mặt bơ phờ, tóc tai cũng rối bời.

Quản gia Lâm vội vàng lo lắng hỏi. “Cô chủ, cô sao vậy? Cảm thấy không khoẻ chỗ nào sao?”

“Quản gia Lâm, bác nói thật cho cháu biết đi, tối hôm qua cháu về nhà như thế nào vậy?”

Giờ phút này Niên Trĩ cảm thấy vô cùng hối hận vì hôm qua mình lỡ uống say như chết, tốt thật đó, vốn định mượn rượu giải sầu, kết quả bây giờ sầu càng thêm sầu.

Tuy rằng cô không nhớ rõ sau khi ra khỏi quán bar đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại chút ký ức nho nhỏ, bao gồm ở trong xe cáu gắt, ôm lấy Quý Sơ khóc lóc kể lể đòi đi tìm nhẫn, toàn những hình ảnh xấu hổ.

Niên Trĩ rầu rĩ chán nản day day trán, thầm lập lời thề trong vòng một tháng này cô sẽ không đụng tới một giọt rượu nào nữa.

Quản gia Lâm hiểu ra. “Cô chủ, là tài xế lái xe của nhà họ Quý đưa cô về.”

Sao? Cô vui mừng khôn xiết. “Không có Quý Sơ?”

Quản gia Lâm tưởng Niên Trĩ đang so đo việc chồng sắp cưới của cô không đưa cô về nhà, vội vàng giải thích. “Lái xe nói, tối hôm qua cậu Quý có việc gấp phải giải quyết, sau khi đưa cô ra khỏi quán bar thì vội đi ngay.”

Nghe quản gia Lâm khẳng định như vậy, tâm trạng thấp thỏm của Niên Trĩ cũng dần bình thường trở lại. Hơn nữa quản gia Lâm, là người thứ 3 mà cô hỏi rồi, người làm của nhà họ Niên dù có ra sao, cũng sẽ không phối hợp với người ngoài lừa cô đâu.

Niên Trĩ xoè tay ra, cẩn thận nhìn ngắm chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út, viên kim cương được mài dũa kỹ càng tinh xảo, chất lượng hẳn là hạng nhất.

Cô mỉm cười tự giễu, chắc cô bị mấy chuyện điên rồ xảy ra hai ngày nay làm cho ngốc rồi, nên mới có giấc mơ chân thật tới vậy.

Nhưng mà, là mơ thì tốt rồi, là mơ thì tốt.

Thấy Niên Trĩ đã bình tĩnh trở lại, quản gia Lâm vẫn giữ lấy tác phong chuyên nghiệp thường ngày, nhắc nhở đúng thời. “Cô chủ, nên xuống nhà dùng bữa rồi, ông chủ đang chờ cô ở dưới.”

“Biết rồi, tôi sẽ xuống liền.”

Nói chưa dứt lời, Niên Trĩ mang dép lê hấp tấp chạy về phòng ngủ, rửa mặt thay quần áo.

Chưa đến mười phút sau, cô đã xuất hiện ở đầu cầu thang, khôi phục lại hình tượng quyến rũ sáng chói thường ngày của một cô chủ lớn.

Từ trang điểm đến đầu tóc, không có chỗ nào là không xinh đẹp tươm tất.

Cô cười hề hề chào hỏi nhóm người làm ở dưới lầu, rồi hỏi thăm Niên Hoành, sau đó mới ngồi xuống ghế quản gia Lâm chuẩn bị sẵn cho mình, ăn sáng cùng với Niên Hoành.

“Tiểu Trĩ, hôm nay con có phải đi làm không?”

Ở trước mặt người ngoài, trước giờ Niên Hoành luôn thể hiện rất tốt hình ảnh người cha hiền từ của mình.

Niên Trĩ suy nghĩ ngẩng đầu. “Hôm nay con vẫn còn nghỉ phép, tạm thời không phải đi làm.”

Niên Hoành gật gật đầu, cầm lấy một miếng bánh mì ở trên bàn, phết sốt bơ rồi đưa cho Niên Trĩ. “Vậy thì được rồi, chiều hôm nay công ty chuyển nhà sẽ đến đây, con có nhiệm vụ đón tiếp bọn họ, công việc cụ thể gì thì quản gia Lâm sẽ giúp con.”

Niên Trĩ bị ánh mắt đong đầy yêu thương của Niên Hoành doạ sợ, cảm giác như mình bị một con rắn độc kiểm soát, khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cô há miệng uống một ngụm sữa to, vờ như lơ đãng hỏi. “Ba à, nhà chúng ta có cái gì cần chuyển đi sao?”

“Con cũng đã đính hôn cùng Quý Sơ rồi, không có lý gì không chuyển đến sống cùng với nó. Nơi ở nhà họ Quý đã chuẩn bị ổn thoả cho hai đứa rồi, ở ngay Thiên Hoa Lãng Uyển. Bên kia vị trí địa lý rất tốt, xung quanh cây xanh bao phủ, là một nơi đáng sống.”

“Khụ khụ khụ. . . . . .”

Niên Trĩ đang uống sữa bất ngờ không kịp đề phòng nên bị sặc, ho lên dữ dội.

“Ba à, chuyện này ba đã hỏi ý kiến Quý Sơ chưa? Anh ta đồng ý ở chung với con sao?” Thật vất vả mới bình tĩnh lại, Niên Trĩ sặc tới đỏ mặt, mắt long lanh nước hỏi Niên Hoành.

“Tất nhiên rồi, chuyện trang bày phòng ở trước đó đều do một tay nó làm mà.”

Niên Trĩ cắn cắn chiếc đũa âm thầm ôm hận, xem ra họ đã lén cô lên kế hoạch trước cả rồi, thế mà mãi cho tới giờ, cũng không có ai thèm hỏi qua ý của cô một tiếng. Cho dù mình chỉ là công cụ của nhà giàu, cũng nên có quyền cơ bản của một con người chứ.

Dùng bữa xong, Niên Trĩ ủ rũ quay trở về phòng.

Cô lấy điện thoại di động gửi tin nhắn oán giận với Tống Ninh.

—— Niên Niên Niên Niên Trĩ: Nhóc Ninh, có bận gì không?

—— Mộc Đinh: Đang đi theo sư phụ giải quyết vụ án lớn, chi tiết cụ thể tạm thời giữ bí mật.

—— Niên Niên Niên Niên Trĩ: Được rồi, mình biết đại cảnh sát Tống làm việc rất chuyên nghiệp.

—— Niên Niên Niên Niên Trĩ: Mình báo cho cậu biết một tin rất đáng sợ. Ba mình bắt mình phải dọn đến ở cùng Quý Sơ! ! !

—— Mộc Đinh: Cái gì vậy? Hai người còn chưa đăng ký kết hôn nữa mà không phải sao? Lúc bọn họ ra quyết định không hỏi qua ý kiến của cậu sao hả?

—— Niên Niên Niên Niên Trĩ: Làm gì có chuyện đó, mình đã nói từ lâu, cuộc hôn nhân thương mại này, căn bản mình chẳng quan trọng chút nào cả.

Gia đình Tống Ninh làm cảnh sát, tinh thần trượng nghĩa thấm sâu vào xương tuỷ, khiến cô cảm thấy bất bình thay cho Niên Trĩ.

Đứng ở hành lang ngáp một cái, cô căng não trả lời:

—— Mộc Đinh: Nếu không, cậu chạy đi! Tìm một lý do nào đó không thể không chạy cũng không bị người nhà lên án.

—— Niên Niên Niên Niên Trĩ: Có lý lắm!

*

“Tinh ——”

Đang ôm di động ngẩn người, không biết mình nên dùng lý do gì để chạy trốn đây, thì một cuộc gọi video gọi đến điện thoại cô.

Niên Trĩ cầm lên thì thấy, là Lương Hà người đại diện của mình.

“Này, tiểu Trĩ, anh đã bảo trợ lý gửi mail kịch bản phim và show truyền hình qua cho em rồi đấy, đều đã bị đoàn đội từ chối hết, em kiểm tra rồi xác nhận lại một chút, chắc chắn không có vấn đề gì thì bọn anh sẽ trả lời với bên kia.”

“Là những loại hình gì vậy?”

Bên phía Lương Hà truyền đến tiếng gõ bàn phím cạch cạch, hình như đang tra dữ liệu từ máy tính. “Một cái là lời mời tham gia show nhảy múa trên không, một cái là show nấu ăn, còn có một cái kịch bản phim cận đại phải ra ngoài đảo phong bế[1] quay phim.”

[1] Phong bế (Ít dùng): bao vây chặt, làm cắt đứt mọi sự liên hệ, tiếp xúc với bên ngoài.

Thân là người đại diện của Niên Trĩ, anh vô cùng hiểu rõ tình hình thực tế nghệ sĩ nhà mình, bởi vậy mới gạt nước mắt bỏ qua hết mấy show này, không thèm màng tới cái gọi là lợi ích.

Ai ngờ, ở đầu dây bên kia Niên Trĩ vừa nghe được bốn chữ ‘phong bế quay phim’ này, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Phong bế quay phim sao? ! Cụ thể là như thế nào vậy?”

Lương Hà mới vừa họp xong, đầu óc vẫn còn hỗn độn lắm, vì vậy cũng không chú ý tới sự hưng phấn cùng sốt ruột trong lời nói của Niên Trĩ.

Anh hạ tầm mắt, tùy ý trả lời. “Hình như là bởi vì bộ phim này đạo diễn yêu cầu tương đối cao với các diễn viên, cũng không thích lộ liễu quá, cho nên bắt buộc nhân viên trong đoàn phải ký thoả thuận tuyệt đối giữ bí mật, phải ăn ngủ luôn trên đảo. Diễn viên chỉ được đi cùng trợ lý, ngay cả người đại diện cũng không được đi theo.”

“Nói cách khác, thì phải ra nước ngoài sao?”

“Đúng rồi, đoàn làm phim thống nhất xin visa rồi, với lại cần xa nhà hơn hai tháng.”

“Anh Lương à, dạo này em rất có hứng thú với những loại kịch bản thế này đó, hay là chúng ta trải nghiệm thử một lần đi.”

Mặc dù dùng giọng điệu thăm dò, nhưng thái độ kiên định của Niên Trĩ chính xác là không cho Lương Hà có quyền từ chối.

Cảm xúc trên gương mặt của Lương Hà bằng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng suy sụp. “Em nói lại lần nữa xem, em có hứng thú với cái gì hả?”

Kích động đến nỗi ba âm cuối cùng cũng đứt quãng.

Không phải là anh không tin tưởng năng lực của Niên Trĩ, mà là anh đã hiểu cô quá rõ rồi.

Lần trước lúc Niên Trĩ vỗ ngực bảo muốn thử show truyền hình thực tế, nên mới sắp xếp để cô tham gia show cuộc sống nông thôn thử.

Ngay từ đầu mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình thường, Niên Trĩ đi theo khách mời cùng nhau trồng lúa cấy mạ, chăn thả dê, xử sự rất theo khuôn phép.

Mãi đến khâu chuẩn bị cơm trưa, Niên Trĩ được giao công việc phụ trách tại phòng bếp, ôm một thùng nước lạnh với ý định làm giảm nhiệt độ chảo dầu đang sôi.

Nếu không phải lúc đó đạo diễn đi theo cô nhanh tay lẹ mắt, ngay lúc nguy cấp đạp đổ xô nước xuống đất, thì toàn bộ người trong phòng, sẽ bị cái sáng kiến kỳ diệu này của Niên Trĩ, tiễn thẳng về Tây Thiên hưởng phước rồi.

Sau khi tiết mục phát sóng, Niên Trĩ vì sự cố ngoài ý muốn này mà bị loại khỏi chương trình, nguyên nhân là bị fans của các vị khách mời khác xúm lại chửi bới đuổi cổ khỏi chương trình luôn.

Tới tận bây giờ, trên mạng vẫn còn nhiều nội dung chế gương mặt Niên Trĩ lúc đang ôm thùng nước, với lời đề: Sứ giả thần の chết ^ đến đây!

Niên Trĩ nhớ lại sự việc ngoài ý muốn đó, ngượng ngùng rụt rụt cổ. “Anh Lương à anh yên tâm đi, lần này em chắc chắn sẽ tránh xa phòng bếp, tránh xa tất cả mọi thứ liên quan tới lửa, không có sự cho phép của đạo diễn, em tuyệt đối sẽ không tự ý hành động.”

“Lần trước em cũng hứa với anh y chang vậy đó!”

“Anh Lương à, đời này của em chắc chỉ có duy nhất cơ hội lần này được làm những gì em thích, anh nỡ lòng nào để tình cảm chân thành này của em mới thoáng gặp mà đã vội vàng vụt mất sao?”

Hai mắt Niên Trĩ đỏ hoe rồi rơi vài giọt nước mắt cá sấu, long lanh ngấn nước nhìn về Lương Hà.

Nhìn cô trông thật nhỏ bé mong manh dễ vỡ, giống như loài hoa tầm gửi dù phải hứng chịu mưa to gió lớn, vẫn cứ kiên cường chống chọi không chịu khuất phục.

Lương · cuồng phong mưa bão · mụ già khó tính · Hà bất đắc dĩ đỡ trán. “Được rồi được rồi, nhận nhận nhận, chúng ta nhận việc này. Có điều phải nói trước thế này nhé, sau khi em đến đảo, không được tuỳ tiện hành động, không được tự ý làm việc, có vấn đề gì phải thương lượng với anh trước, gọi điện thoại báo cho anh một tiếng, nếu không sau này em đừng mơ nhận việc gì có yêu cầu phải tự thân vận động nữa.”

“Chao ôi! Em biết anh là người tốt nhất mà. Bây giờ em sẽ đến công ty tìm anh ký hợp đồng ngay.”

Cúp điện thoại, Niên Trĩ kích động nhảy dựng trên giường, đúng thật là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh[3]. Cô đang lo lắng không biết nên chạy trốn như thế nào đây, đúng lúc này lại có được một lý do cực kỳ chính đáng.

[3] Nghĩa là đúng dịp gặp được những điều đang cần, đang mong đợi.

Niên Trĩ vui vẻ gọi điện cho luật sư của mình, thông báo cho đối phương là có việc phải làm, sau đó ngâm nga ca hát rồi cùng luật sư của mình chạy thật nhanh đến Công ty giải trí Cường Thịnh.

Lương Hà đã chờ từ sớm tại sảnh tầng trệt, nhìn thấy Niên Trĩ ngay lập tức oán trách cô. “Bình thường lúc nhận kịch bản cũng đâu thấy em xông xáo như vậy đâu.”

Niên Trĩ không phục mà phản bác lại. “Anh có thể nghi ngờ năng lực diễn xuất của em, chứ không được nghi ngờ tác phong làm việc chuyên nghiệp của em à nha. Mỗi lần em nhận công việc gì, chẳng phải đều rất cẩn thận, cần cù và chăm chỉ sao?”

“Sao vậy, dạo này vừa học được mấy câu châm ngôn mới à?”

Niên Trĩ bị anh nhìn thấu âm thầm lè lưỡi. “Lời thoại trong kịch bản phim gần đây nhất của em đó, thế nào, có phải rất hợp với em không hả?”

Lương Hà sớm đã quen với việc cô thích pha trò, đi theo phía sau phụ họa. “Phải phải phải.”

“Ây, tiểu Trĩ à, không phải hôm nay cô đang nghỉ phép sao, sao lại đến công ty?”

Thang máy đi thẳng đến lầu bốn, lại có một vị khách không mời mà đến bước vào —— Ôn Yến siêu sao nổi tiếng được săn đón dạo gần đây.

Anh và Niên Trĩ ra mắt cùng một năm, hai người đóng cặp với nhau trong một bộ phim cổ trang kinh phí thấp, sau khi phim phát sóng còn được chọn là cặp đôi được yêu thích nhất năm đó, cho tới giờ fan của cặp đôi vẫn bàn luận rất sôi nổi trên siêu thoại[5].

Rõ ràng có một lượng fan vô cùng đông đảo.

[5] Siêu thoại: Chức năng này cho phép người dùng Weibo tạo ra hoặc tham gia các trang cộng đồng người dung có chung sở thích/ mối quan tâm. Siêu thoại là các nhóm trực tuyến tách biệt với không gian Weibo chính, ở đây người dung có thể cùng xây dựng nội dung cho Siêu thoại bằng video, hình ảnh, bài viết,…

Nhưng mà, thực tế thì hai người ngược lại giống như là nước với lửa, gặp mặt nói được đôi ba câu liền móc mỉa nhau, tối ngày cứ lấy chuyện chọc tức đối phương làm niềm vui.

Lương Hà sợ Niên Trĩ nói thêm gì nữa, hai người lại bắt đầu gây nhau, vội vàng trả lời. “Hôm nay tiểu Trĩ có công việc cần phải thu xếp, mới đến công ty một chuyến để giải quyết.”

Tay Ôn Yến nâng cằm nhìn quanh một vòng. “Ừm —— hôm nay tâm trạng của tiểu Trĩ không được vui à, sao ra khỏi nhà lại mặc lại váy của năm trước vậy?”

Niên Trĩ vốn không muốn để ý đến anh ta, nhưng mà tên chó má này ngàn vạn lần không nên buông lời gièm pha tới cái váy mà cô yêu thích chứ. “Yến già à, tâm trạng của bổn tiểu thư đây vốn cực kỳ tốt đó, nếu anh có thể cút khỏi mắt tôi ngay lập tức, thì càng tốt hơn nữa.”

Ôn Yến nhướng mày. “Tôi xếp thứ 3 trong bảng xếp hạng 100 gương mặt đẹp trai nhất châu Á đấy, vậy mà cô lại nói tôi già?”

Niên Trĩ  bước tới cẩn thận quan sát anh trong chốc lát. “Đúng là già thật mà, khóe mắt cũng đã xuất hiện nếp nhăn rồi.”

Vừa nói xong, lập tức dẫn theo luật sư và Lương Hà, bước nhanh ra khỏi thang máy.

Bỏ lại một mình Ôn Yến đứng ở đó, anh ta hít sâu một hơi. “Đồ đàn bà không có mắt nhìn.”

Về phần thành công khiến Ôn Yến khó chịu, Niên Trĩ chỉ cảm thấy sảng khoái cả người, chuyện tốt cứ đến liên tục, hôm nay chắc hẳn là một ngày đầy may mắn của cô.

Tới phòng họp rồi, luật sư cẩn thận kiểm tra nội dung bản hợp đồng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Niên Trĩ tự động bỏ qua gương mặt sầu thảm của bà mẹ già Lương Hà kia, ký tên mình vào bản hợp đồng.

“Ôi trời, má Lương à, em chỉ đi đóng phim thôi mà, đâu phải tham gia vào đội cảm tử đâu, anh đừng bày ra vẻ mặt này chứ.”

“Thật ra xét về mặt lợi ích kinh tế thì, em nhận kịch bản này cũng tốt. Những bộ phim trước đây của đạo diễn này đều có rating[6] rất cao, ông ấy cũng rất thích lăng xê người mới, đội ngũ sản xuất cũng ở tầm cỡ quốc tế.”

[6] Lượt xem.

Niên Trĩ gật đầu. “Đúng đó đúng đó.”

Kết quả Lương Hà lại chuyển đề tài. “Nhưng mà cô công chúa nhỏ mảnh mai như em đây, vai không thể mang tay không thể xách, lên trên cái đảo hoang đó làm sao anh yên tâm cho được. Nhỡ đâu gặp phải bất trắc gì, fans của em phải làm sao, anh phải làm sao đây?”

Khoé môi Niên Trĩ không nhịn được giật giật, sao tự nhiên anh lại giống như oán phụ vậy hả?

“Má Lương à, anh yên tâm đi, em đảm bảo với anh nhất định sẽ chăm sóc bản thân cho thật tốt, quyết không để anh và fans lo lắng.”

Cuối cùng cũng trấn an người đại diện xong, bước ra khỏi tòa nhà của công ty, nhìn đồng hồ vẫn chưa đến mười hai giờ.

Bây giờ chạy về nhà dọn dẹp đồ đạc để chuyển nhà, vừa kịp lúc.

Gọi điện thoại nói địa chỉ của mình cho tài xế lái xe xong, Niên Trĩ buồn chán đứng ở ven đường chờ xe đến.

Bên trong tòa nhà phía sau cô, một người phụ nữ mặc chiếc váy đen sang trọng từ bộ sưu tập mới nhất của thương hiệu P, đôi mắt ảm đạm đứng ngây ra nhìn chằm chằm vào Niên Trĩ.

Cô ta trang điểm nhã nhặn thanh lịch, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, đứng đó thoạt nhìn như một bức tranh thuỷ mặc ‘thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức’[7].

Khoé môi cô ta khẽ mỉm cười. “Lâm Đạt, người đó là ai vậy, là người của công ty chúng ta sao?”

[7] Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công. Trích từ tập thơ “Kinh loan ly hâu thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vi thái thú Lương Tể” – Lý Bạch.

Tác giả có lời:

Chương này Sở Sở không có lên sân khấu, vậy hãy để anh ấy thực hiện một buổi phổ cập kiến thức khoa học trực tuyến cho mọi người qua bài phát biểu của mình đi.

Cậu nhóc Quý Sơ tám tuổi: Vì dầu có nhiệt độ sôi cao hơn nước nên sau khi đổ nước vào chảo dầu nóng, nước sẽ ngay lập tức sôi lên rồi bốc hơi thành hơi nước và bay lên không trung. Lúc này, các giọt dầu nhỏ sẽ bám trên bề mặt của hơi nước, các giọt dầu sau khi hòa vào không khí, gặp lửa nữa sẽ bắt đầu cháy phừng lên.

Nó cũng gây ra một cú nổ mạnh kèm với một ngọn lửa lớn.

Nhóc Quý Sơ: Kiến thức này mới tám tuổi tôi đã biết rồi.

Tác giả: Nhưng mà vợ tương lai của cậu không biết điều đó.

Nhóc Quý Sơ: Không sao hết, sau này tôi sẽ không cho cô ấy có cơ hội vào phòng bếp đâu.

HẾT CHƯƠNG 03

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play