Trong giới nhà giàu tại thành phố Bắc, gần đây truyền ra một tin nóng hổi.
Nhà họ Quý giàu có nhiều đời nay[1] cùng với họ Niên nhà giàu mới nổi tuyên bố liên hôn, cùng đạt được hợp tác thương mại mười năm tiếp theo đó.
[1] Nguyên bản là Tầng lớp tiền cũ (old money): Thuật ngữ này miêu tả tầng lớp nhà giàu, những người đã giữ gìn được vị thế giàu có của mình qua nhiều thế hệ.
Xét về lâu dài, chỉ cần kế hoạch này tiến triển thuận lợi, nhà họ Niên cùng với nhà họ Quý có thể cùng bắt tay nhau, mở rộng công việc kinh doanh của hai gia đình phát triển lên ít nhất cũng phải gấp ba lần, trăm lợi mà không một hại.
Biệt thự Hoành Sơn, nhà tổ của họ Niên.
“A!”
Một tiếng la kinh hoảng vang lên, trong nháy mắt Niên Trĩ từ cơn mộng bừng tỉnh giấc. Gương mặt cô tái mét, đôi môi hồng hào không còn một chút máu, cánh môi bị cô cắn chặt hằn lên dấu răng, xem kỹ còn rướm ra chút máu nhạt, trông rất thảm thương.
Máy xông hương trên đầu giường liên tục tỏa ra hương thơm an thần, giúp xoa dịu tâm trạng hốt hoảng ưu phiền của cô, Niên Trĩ thở phào một hơi, thật may chỉ là giấc mơ.
Đồng hồ treo tường chạy đến sáu giờ tối, trước giờ Niên Trĩ ngủ không sâu giấc, vừa có thói xấu mất ngủ vừa nhạy cảm với ánh sáng, không biết hôm nay gặp phải chuyện may mắn gì, vừa nằm xuống giường thì ngủ thiếp đi.
Còn ba tiếng nữa tiệc đính hôn mới chính thức bắt đầu, Niên Trĩ xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, ngơ ngẩn thẩn thờ tựa vào đầu giường.
Cũng hơn ba năm rồi, đây là lần đầu tiên cô nằm mơ thấy người đó, ngay lúc cô sắp đính hôn với một người đàn ông xa lạ, tên bạn trai cũ vô tình vô nghĩa, lặng lẽ tiến vào giấc mơ của cô. Mãi mãi Niên Trĩ sẽ không bao giờ quên được, năm đó dáng vẻ người đó đứng dưới ánh trăng gương mặt lạnh lùng, những chuyện trong quá khứ giống như một cái gai đâm vào ngón tay, dù vết thương không nguy hiểm chết người, nhưng lại đau đớn không thể nào chịu nỗi.
“Cô chủ à, cô dậy rồi sao?”
Là quản gia Lâm, Niên Trĩ vội vàng xoay người bước xuống giường, một tay vuốt vuốt tóc một tay dùng sức vỗ mặt, xua đi tâm trạng sa sút bởi cơn ác mộng ban nãy, mới cao giọng trả lời. “Dậy rồi dậy rồi, quản gia Lâm vào đi.”
Cô gái xõa tóc tựa lưng bên cửa sổ, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống phủ lên người, ánh sáng nhu hòa càng tô điểm thêm vẻ đẹp mềm mại xinh xắn của cô. Gương mặt nửa sáng nửa tối không chút phấn son vẫn xinh đẹp cực kỳ, tựa như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ trên tay nghệ nhân.
Quản gia Lâm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng như này. Mặc dù nhiều năm liền bà đi theo ông Niên đã nhìn quen đủ kiểu nét đẹp khác nhau, nhưng nhìn gương mặt của Niên Trĩ đây cũng không thể nhịn được mà cảm thán một phen.
“Cô chủ, bên phía ông Niên có dặn dò, nói ông Quý và bà Quý sẽ đến buổi tiệc lúc bảy giờ rưỡi, dặn cô tranh thủ đến đó trước giờ hẹn.”
“Sao chú và dì đến sớm vậy chứ?” Niên Trĩ có hơi khó hiểu, dù sao cũng chỉ là một buổi lễ đính hôn tượng trưng cho có thôi, công ty chuẩn bị tiệc cưới sẽ lo liệu mọi chuyện lớn nhỏ ổn thỏa hết không phải sao?
Căn bản thì chỉ cần hai người cô và cậu Quý kia xuất hiện mà thôi, nhà họ Quý đâu cần phải tích cực như vậy chứ.
Gương mặt quản gia Lâm hiện lên một nụ cười vui vẻ, không nhanh không chậm trả lời. “Theo ý của ông chủ thì, cha mẹ hai bên nhà hy vọng cô cùng cậu Quý trước mắt có thể bồi dưỡng tăng tình cảm.”
. . . . . .
Chỉ là một lễ đính hôn thương mại mà thôi, người lớn còn làm đúng nghi thức thật.
Một mặt Niên Trĩ oán thầm trong lòng, một mặt đi theo quản gia Lâm đến phòng trang điểm.
Chuyên viên trang điểm Lucas của cô đã đến đây ngồi chờ từ sớm, thấy Niên Trĩ xuất hiện, vội vàng lấy mặt nạ ra đắp cho cô.
“Tôi đã dặn cô hai ngày này phải chăm sóc da cho thật kỹ mà, sao cô không chịu nghe lời gì hết vậy! Nhìn cái quầng thâm mắt to đùng kìa, sắp sà xuống tới mặt đất rồi.”
Là một người luôn luôn chỉnh chu từ đầu tóc đến móng chân, Lucas đối với hành động thường xuyên tàn phá bản thân của Niên Trĩ cực kỳ giận dữ.
Oán trách thì oán trách, tác phong làm việc của Lucas vẫn rất chuyên nghiệp. Mỗi tạo hình mà Niên Trĩ xuất hiện trên thảm đỏ, đều từ bàn tay của anh ta mà ra.
Hơn nữa hai người hợp tác đã lâu, Lucas rất biết cách làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp mĩ miều của Niên Trĩ.
Trang điểm xong rồi thì đến bước chọn lễ phục phù hợp để phối.
Để phù hợp với bầu không khí của bữa tiệc, Lucas chọn một bộ lễ phục là váy dài màu xanh cổ khoét chữ V. Làn da Niên Trĩ vốn trắng nõn, chiếc váy lụa satin màu xanh mặc lên người, càng khiến cô trông giống như búp bê sứ làm từ ngọc bích.
Đường cong tinh tế khắc họa vòng eo mảnh mai, uyển chuyển không thể rời mắt. Mái tóc đen mượt mà như lụa lòa xòa trên vai, từng lọn tóc cong mềm uốn lượn dập dờn như những gợn sóng, nhảy múa trên tấm lưng trần.
Chỉ cần đứng gần đó thôi, cũng có thể tạo nên những cơn sóng gợn lòng người bên cạnh.
Anh ta đứng ở đó nhìn Niên Trĩ với vẻ mặt hài lòng. “Ôi nữ minh tinh của tôi, đúng thật là cô gái xinh đẹp nhất trần đời mà.”
Niềm vui của Niên Trĩ rất đơn giản, đơn giản là có thật là nhiều thức ăn và rượu ngon, cùng tất cả trang sức lấp lánh. Tất nhiên, không thứ gì có thể khiến cô vui vẻ hơn việc tự ngắm nhìn vẻ xinh đẹp tuyệt vời của mình trong gương.
Vì vậy, sau khi trang điểm xong, tại khoảnh khắc nhìn thấy mình trong gương, Niên Trĩ liền đem cơn ác mộng buổi chiều và tên đàn ông xui xẻo kia quăng khỏi đầu mình.
Cô xỏ đôi giày cao gót phiên bản mới nhất của Warren vào, khẽ ngâm nga ca hát rồi duyên dáng bước vào chiếc xe đang đợi trước nhà.
Nhưng tâm trạng vui vẻ của Niên Trĩ không kéo dài được lâu, bởi vì vào trong khách sạn to lớn như mê cung này cô, lạc! đường rồi!
Lúc này Niên Trĩ cực kỳ hối hận vì mình không thích mấy tên vệ sĩ quê mùa cục mịch to khỏe như vâm, nên đã từ chối để bọn họ dẫn đường cho mình.
Vốn nghĩ chỉ là khách sạn công thôi mà, lúc còn nhỏ cô đã từng đến rồi.
Ai ngờ bên trong bày trí chỗ nào cũng giống hệt như nhau, không có chút khác biệt.
Nói cách khác, chuyện lạc đường này không thể nào trách cô được.
“Cô này, xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?”
Ngay lúc Niên Trĩ đang tựa vào vách tường buồn bã trước số phận bi thảm của mình, một giọng nói dịu dàng trong trẻo vang lên bên tai cô.
Cuối cùng cũng có người xuất hiện!
Niên Trĩ nước mắt lưng tròng quay đầu lại, vừa thoáng nhìn thấy ánh mắt của người đó, trong nháy mắt động tác của cô cứng đờ tại chỗ.
“Sao lại là anh? ? ? ?”
Giọng Niên Trĩ đột nhiên ré lên khiến Thẩm Sơ ngạc nhiên nhướng mày. Anh cong môi cười thành đường cung vô cùng đẹp mắt, cả người đàng hoàng cao ngạo, như ly rượu Rum đậm đà làm người ta say đắm.
Anh nho nhã lịch sự chìa tay về phía Niên Trĩ. “Đã lâu không gặp.”
Niên Trĩ không muốn thừa nhận rằng ngay khoảnh khắc mình nhìn thấy tên đàn ông chó má này, một lần nữa cô lại bị vẻ đẹp trai của anh ta mê hoặc.
Nhưng mà, đẹp trai thì đẹp trai, với kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm của Niên Trĩ, việc gặp lại bạn trai cũ trong tiệc đính hôn chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.
Đều nói làm một người yêu cũ tốt bụng là phải âm thầm lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của người kia, rốt cuộc chia tay lâu như vậy rồi bạn trai cũ còn cố tìm đến đây chọc cho cô bực bội. Trong lòng Niên Trĩ không nén được giận dữ, tức tới ruột gan sôi sục, cộp cộp cộp bước lên trước ba bước, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương bắt đầu xuất khẩu.
“Nè anh bớt theo tôi lôi kéo làm quen đi, mặc kệ hôm nay anh xuất hiện ở nơi này vì mục đích gì, tôi không quan tâm cũng không có hứng thú được biết. Nhưng mà có một chuyện, chồng của tôi bây giờ tuổi trẻ tài cao, chúng tôi chính là một đôi trai tài gái sắc trời sinh một cặp yêu nhau thắm thiết, anh ấy còn cao hơn anh đẹp trai hơn anh sống tốt hơn anh, một lòng một dạ yêu thương tôi, nếu mà đem so sánh với anh thì, thật đúng là khác nhau một trời một vực đó. Cho nên, tiệc đính hôn của tôi không muốn nhìn thấy bản mặt anh, tốt nhất anh nên ngay lập tức biến mất khỏi mắt tôi giùm một cái.”
Nói liền một tràng, ngay cả hơi thở cũng không lệch nhịp, có thể thấy được sự oán hận mà cô tích tụ trong lòng mình nhiều năm nay cực kỳ sâu đậm.
Trong mắt Thẩm Sơ hiện lên ý cười nghiền ngẫm, cúi đầu tiến sát lại gần Niên Trĩ một chút. “Nói vậy thì, có phải em rất vừa ý chồng tương lai của mình không?”
Niên Trĩ nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng to trước mắt, cảm thấy có chút áp lực không rõ lý do.
Sao tên này nắm bắt trọng điểm hay như vậy chứ?
Bị anh nhìn như vậy khiến Niên Trĩ có hơi thiếu tự tin, vươn cổ né tránh ánh mắt trả lời. “Tất nhiên rồi, tôi yêu ảnh muốn chết!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Niên Trĩ cảm thấy sau khi mình nói xong, ý cười nghiền ngẫm trong mắt Thẩm Sơ tự nhiên biến đâu mất, thay vào đó là một nụ cười kỳ quái.
Nhưng cô không có hứng thú ở đây nhìn sắc mặt của Thẩm Sơ, nói xong câu cuối rồi tay cầm túi xách, dáng vẻ oai phong bước ngang qua người Thẩm Sơ.
Lập lời thề sâu sắc không bao giờ ngoảnh lại.
Mặc kệ Thẩm Sơ nghĩ gì, ba năm trước tại thời khắc anh nói chia tay, hai người họ đã trở thành người xa lạ. Bây giờ cô cũng sắp trở thành vợ người ta rồi, cô và anh không cần và cũng không thể nào đứng cạnh nhau nữa.
Niên Trĩ lén lau đi những giọt nước mắt khóc thầm cho mối tình đầu không mấy tốt đẹp ấy, sau này cô sẽ không bao giờ vì tình mà đau khổ nữa.
“Này cô chủ Niên, em muốn đi đâu?”
Hắn ta gọi mình lại?
Gọi mình lại làm gì chứ?
Chẳng lẽ thấy hối hận muốn giữ mình lại sao?
Giọng nói trong trẻo dịu dàng lại vang lên đằng sau Niên Trĩ, nháy mắt trong đầu Niên Trĩ diễn tấu một vở tuồng bạn trai cũ cuồng dại cầu xin cô quay lại đầm đìa máu chó.
Cô không quay đầu lại. “Hôm nay là tiệc đính hôn của tôi, tôi đến bữa tiệc của mình tìm chồng để âu yếm, không được sao?”
Niên Trĩ đứng yên một chỗ, dáng người trông thanh nhã đa tình, cô thầm hạ quyết tâm để lại cho Thẩm Sơ bóng lưng kiêu hãnh nhất, để anh vĩnh viễn không bao giờ quên được cô bạn gái cũ của mình.
Tuy nhiên, trên đời có rất nhiều chuyện trớ trêu, khiến bạn lệch khỏi dự tính ban đầu của mình.
Thí dụ như lời nói từ miệng Thẩm Sơ vang lên ngay giây tiếp theo đó.
“Đằng đó là hướng đi ra cửa khách sạn.”
. . . . . .
Mù đường hại người hại mình.
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh lạ thường, bóng lưng của Niên Trĩ cứng đờ trong chốc lát, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. “Không hiểu sao khách sạn lại để cho người như vậy có mặt tại đây làm mình cảm thấy không được an toàn, phải ra cửa gọi vệ sĩ của mình vào đi cùng mới được.”
Ném lại những lời đấy, Niên Trĩ một mặt tán thưởng sự thông minh của mình, một mặt vội vội vàng vàng rời khỏi nơi này, chớp mắt liền biến mất chỗ lối rẽ.
*
Mù đường hại người hại mình.
Lòng Niên Trĩ thầm lặp lại những lời này.
Bên ngoài phòng chờ tiệc tùng linh đình, tiếng cười nói không ngớt. Bên trong cánh cửa, Niên Trĩ cô đây, trên lý thuyết là nhân vật chính của bữa tiệc này, bây giờ lại chỉ có thể đứng đây cúi đầu nghe giáo huấn.
“Niên Niên, ba vẫn luôn nghĩ con là đứa trẻ ngoan, sẽ không để ba lo lắng quá nhiều. Thế mà hôm nay con lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, con thật sự khiến ba rất thất vọng.”
Niên Trĩ không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Niên Hoành, từ xưa tới giờ ông luôn vui giận thất thường, lời nói chuyện càng bình tĩnh, càng báo hiệu sắp có cuồng phong bão táp xảy ra.
“Ba, con xin lỗi.”
Niên Hoành từ sô pha đứng lên, vỗ vai Niên Trĩ. “Con để vợ chồng nhà họ Quý đợi hơn hai mươi phút, làm tổn hại nghiêm trọng tới mặt mũi của họ Niên chúng ta. Con nói xem, ba nên phạt con như thế nào đây?”
Bàn tay Niên Hoành thô ráp lạnh lẽo như băng, chạm vào da liền có cảm giác hệt như con rắn độc nhớp nháp, trong bóng đêm hướng về phía Niên Trĩ “khè khè” phun ra nọc đọc, Niên Trĩ co rúm người, cảm giác da gà nổi lên khắp người mình.
Niên Hoàng rất hài lòng với phản ứng này của con gái mình, ông nhìn vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người của Niên Trĩ, thoáng chốc đôi mắt tối sầm lại. “Đừng nghĩ rằng gả con đến nhà họ Quý rồi con có thể sinh lòng khác. Tiểu Trĩ mãi mãi là con gái của ba, hiểu không?”
Niên Trĩ cố gắng kìm chế sự kích động muốn trốn chạy khỏi đây của mình, gật gật đầu.
Ngay lúc Niên Hoành bước tới muốn nói thêm điều gì đó, cánh cửa phòng chờ bị gõ vang.
Niên Hoành nén giận không hài lòng hỏi. “Không phải tôi đã dặn trước là không được làm phiền sao?”
“Ông chủ, vừa rồi phía cậu Quý cho người đến hỏi, bây giờ có thể gặp mặt cô chủ được không?”
Giọng từ ngoài cửa truyền vào không được rõ lắm, nhưng mấy chữ cậu Quý này lọt vào tai Niên Trĩ cực kỳ rõ ràng.
Cô ngay lập tức cảm thấy rằng người chồng tiện lợi này dù đẹp hay xấu gì đi nữa, anh ta cũng chính là ân nhân lớn nhất cuộc đời cô.
Vừa nghe nói có liên quan đến nhà họ Quý, ngay lập tức Niên Hoành không thể không nén giận, cười thật khù khờ chất phác chạy ra mở cửa.
Mặc dù nhà họ Quý và nhà họ Niên đều là gia đình giàu có tiếng tăm ở thành phố Bắc, nhưng nói cho cùng nhà họ Quý là có nền móng vững chắc, danh tiếng và các mối quan hệ đem ra so sánh thì nhà họ Niên bọn họ còn kém rất xa.
Đây cũng là lý do vì sao Niên Hoành đối với mối quan hệ thông gia thương mại này rất là thiết tha.
Vừa mở của ra, Niên Hoành nói thầm vài câu với quản gia Lâm đứng ở ngoài, rồi vội vàng rời khỏi. Để Niên Trĩ lại cho quản gia Lâm dẫn cô đi gặp chồng sắp cưới của mình, cậu con trai một trong truyền thuyết của nhà họ Quý —— Quý Sơ.
Niên Hoành đi rồi, ngay lập tức bầu không khí xung quanh trở nên thoải mái hơn nhiều. Niên Trĩ lại quay trở về dáng vẻ được nuông chiều, cổ ngẩng thật cao đi bên cạnh quản gia Lâm, kiêu hãnh như một con thiên nga trắng.
Trên đường đi, có rất nhiều người ăn vận sang trọng mỉm cười chúc mừng Niên Trĩ, Niên Trĩ cũng mỉm cười đáp lễ từng người một, tao nhã đúng mực, khiến người ta không thể nào tìm ra sai sót.
Quản gia Lâm đi bên cạnh âm thầm gật đầu, lặng lẽ gửi tin nhắn báo cáo cho Niên Hoành.
Lên tới tầng ba, có một bóng người cao gầy đứng ở góc tường. Cho dù chỉ có mỗi bóng lưng, cũng không khó để nhìn ra phong thái bất phàm của người đó.
Niên Trĩ cẩn thận quan sát phản ứng của quản gia Lâm đứng bên cạnh mình, nghĩ chắc người đàn ông này chính là chồng tương lai của cô, người đàn ông tên Quý Sơ đó.
“Cậu Quý, giới thiệu với cậu một chút, đây là cô chủ nhà tôi, cô Niên Trĩ.”
Người đàn ông nghe thấy giọng nói của quản gia Lâm, mỉm cười xoay người lại. Người này có tướng mạo hơn người, mặt mày sắc nét, đôi mắt sáng hệt như sao trời trong đêm tối. Ánh sáng sau lưng tạo thành một vầng hào quang màu trắng bạc bao phủ người anh.
“Xin chào.”
Theo lý thuyết Niên Trĩ nên cảm thấy vui mừng mới đúng, dù sao mình sắp cùng anh chàng siêu đẹp trai này ở chung cả đời, đây hẳn là chuyện tốt đáng được ăn mừng mới phải lẽ.
Nhưng lúc này đây Niên Trĩ, không hiểu sao đứng chết trân một chỗ đôi mắt trừng to kinh hãi, hệt như một con rối người bị rỉ sắt cứng ngắc.
! ! !
“Anh anh anh. . . . . .”
Não của cô bị rỉ sắt kẹt cứng đờ, chỉ vào Quý Sơ hồi lâu không nói nên lời.
Ai đó có thể đến đây nói cho cô, tại sao người đàn ông trước mặt tên Quý Sơ này, là chồng tương lai của cô, vậy mà lại giống y như đúc gã bạn trai cũ lòng lang dạ sói của cô?
Không đúng, giọng nói giống nhau cả nét mặt cũng giống nhau, đây là cùng một người, phải không phải không.
Quý Sơ bị vẻ mặt kia của Niên Trĩ chọc cho bật cười, anh đang định bước đến chào hỏi cô, thì đã thấy bóng dáng nhỏ gầy này động tác nhanh như chớp, lôi kéo quản gia Lâm vào trong một căn phòng ở cạnh đó.
Hành động nhanh nhạy khiến người ta không kịp mở lời.
Từ trước đến nay cô chủ lớn nhà họ Niên, Niên Trĩ đây luôn tự xưng là không sợ trời không sợ đất, vậy mà vừa rồi lại xấu hổ tới nỗi chạy mất dép.
Dù sao hôm nay cũng có quá nhiều chuyện xấu hổ rồi, Niên Trĩ dứt khoát làm ‘vò mẻ chẳng sợ nứt’[2], nhìn quản gia Lâm mở lời. “Quản gia Lâm, vừa nãy. . . . . . Người đó thật sự là cậu chủ nhà họ Quý, Quý Sơ?”
[2] Vò mẻ chẳng sợ nứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa.
Dù quản gia Lâm không hiểu được ý tứ của cô chủ nhà mình cho lắm, nhưng bà vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp như thường. “Đúng vậy, cô chủ.”
“Liệu có thể nào là người khác giả mạo không?”
“Cô chủ cô nói đùa rồi.”
“Vậy, cái tên Quý Sơ đó có anh chị em gì không vậy?”
“Cô chủ, nhà họ Quý chỉ có một cậu con trai độc nhất là cậu Quý, điều này lúc bàn bạc chuyện kết hôn cô cũng đã được biết.” Nét mặt của quản gia Lâm vẫn y như cũ, không vì thái độ hơi quá này của Niên Trĩ mà dao động. “Cô chủ, cô có vấn đề gì với cậu Quý đấy sao?”
Có vấn đề! Vấn đề lớn đó!
Trên mặt của Niên Trĩ lúc này hoàn toàn gió yên biển lặng, nhưng trong lòng đã bắt đầu cuồn cuộn sóng ngầm. Cuộc gặp gỡ tình cờ ở hành lang lúc nãy giống như đoàn quân kéo nhau diễu hành trong đầu cô.
“Chồng tôi một lòng một dạ yêu thương tôi.”
“Cao hơn anh đẹp trai hơn anh còn sống tốt hơn anh.”
“Tôi yêu ảnh muốn chết!”
Cuối cùng Niên Trĩ cũng hiểu được, lúc cô ở trước mặt Thẩm Sơ gào thét những lời này, cũng như nụ cười tinh quái trong mắt Quý Sơ có ý nghĩa gì.
Rõ ràng đang cố tình giễu cợt người không biết gì cả như cô đây.
Hay thật đó, bây giờ đi di cư sang một hành tinh khác sống còn kịp chứ?
Niên Trĩ lặng lẽ móc điện thoại di động ra, nhấn mở khung chat cùng Tống Ninh.
—— Niên Niên Niên Niên Trĩ: Nhóc Ninh à, theo cậu thấy với kinh nghiệm diễn xuất bao năm qua của mình, diễn té xỉu có sức thuyết phục hơn hay là diễn mất trí nhớ đáng tin hơn vậy?
Sau một lúc lâu, tin nhắn trả lời cô cũng đến.
—— Mộc Đinh: ? ? ? ?
HẾT CHƯƠNG 01