-Ngoài muội và bát đệ bị hành quyết, thập quỷ chúng ta còn ai bị giết nữa không?
Lưu Ly trầm ngâm:
-Lúc bị phục kích, muội cùng bát đệ và thập đệ đang đi chung trên một chiếc thuyền.
Ngọc Phương nghe tới đó liền thở dài:
-Trên mặt sông chính là tử địa của thập đệ, kẻ đã phục kích ba người đúng là đã nghiên cứu rất kĩ chúng ta hoặc ...
-Muội nghĩ có kẻ phản bội.
- Lưu Ly quả quyết tiếp lời.
Ngọc Phương im lặng, suy nghĩ một chút, quả quyết trả lời:
-Chắc chắn trong chúng ta không có ai phản bội.
-Sao đại tỷ có thể chắc chắn được chuyện đó.
- Lưu Ly ngạc nhiên.
Ngọc Phương mỉm cười:
-Muội thử suy nghĩ xem, trong chúng ta có ai cần tiền không?
-Không? - Lưu Ly đáp ngay.
-Thế thì danh lợi?
-Cũng không.
Ngọc Phương cười xoà:
-Vậy thì chỉ còn lại một thứ chính là địa vị, nhưng lúc đó tỷ được mọi người xem là đã chết, nên có thể loại trừ động cơ đó của nhị muội và tam đệ.
Lưu Ly cúi mặt trầm ngâm một lúc, ngẩng lên đáp:
-Đại tỷ nói đúng, đúng là không ai trong chúng ta có động cơ.
Nhưng hành tung của Thập Quỷ chỉ có mỗi đại nhân biết, ngoài ra không có người thứ hai.
-Ta sẽ điều tra chuyện này.
Lưu Ly thốt lên đầy ngạc nhiên:
-Tại sao đại tỷ phải mất công như thế? Chuyện này xem ra cũng đâu còn quan trọng.
-Muội và ta xuất hiện ở thời đại này, tuy cách thức có khác nhau, nhưng chung quy đều có mối liên hệ, hôm trước tỷ thấy nghĩa phụ xuất hiện trên ti vi.
- Ngọc Phương mỉm cười.
Lưu Ly rùng mình sởn cả gai ốc.
Đối với Trương Phúc Loan, cô tuyệt đối kính sợ và phục tùng.
Thủ đoạn và đầu óc của ông ta quá sức tưởng tượng của người bình thường.
Như không tin được thông tin mình vừa nghe, Lưu Ly hỏi lại cho chắc:
-Đại tỷ có chắc là ông ấy không?
Ngọc Phương khẽ chau mày:
-Khả năng rất cao là ông ta, mới đầu ta cũng hi vọng là người giống người.
Nhưng hôm nay gặp ngũ muội ở đây, ta có thể khẳng định đó chính là ông ta.
Thậm chí cả thập quỷ chúng ta và ngay cả đối thủ trong quá khứ cũng có thể đã đến đây.
Lưu Ly cụp mắt, nỗi sợ hiện lên gương mặt:
-Muội không muốn quay về với đại nhân, muội đang có gia đình hạnh phúc, êm ấm bên anh Hoa.
Ngọc Phương nắm tay Lưu Ly làm cô ta giật thót.
Ngọc Phương ôn tồn trấn an cô ta:
-Muội không cần lo lắng, tỷ cũng như muội.
Chúng ta phải sống một cuộc sống khác với trước kia.
Nhất quyết không được để cho nghĩa phụ thao túng như trước.
-Đại tỷ muốn đối đầu với đại nhân? - Lưu Ly mím môi.
Ngọc Phương gật đầu:
-Đâu còn đường khác, nếu không ông ta sẽ hủy hoại tất cả.
Cho nên chúng ta phải hợp sức với nhau.
-Chỉ với hai người chúng ta, muội sợ không nổi.
Nhìn gương mặt u sầu của cô em gái biế.n thái này, Ngọc Phương bật cười:
-Muội đã tin tưởng tỷ từ nhỏ tới lớn, thì kiếp này phải duy trì niềm tin đó.
Diêm Vương Thủ có bao giờ làm muội thất vọng chưa?
Lưu Ly lắc đầu, gương mặt bừng sáng.
Trong quá khứ, Ngọc Phương chính là người chỉ huy, sắp xếp kế hoạch cho cả bọn.
Mọi tính toán của cô đều chuẩn chỉ đến từng ly từng tí.
Điểm quan trọng này của cô chỉ lộ rõ khi Ngọc Phương mất đi.
Giai đoạn đó Lưu Ly là người chứng kiến rõ nhất.
Thập Quỷ không còn hiệu quả như xưa, mặc dù Âm Binh Đệ Nhị Quỷ Tảo Trửu Tinh Hạ Tiêu Dao cũng là người đa mưu túc trí.
Ngọc Phương nói tiếp:
-Tỷ sẽ tìm kiếm những người còn lại, đồng thời xây dựng thế lực riêng của chính mình.
Vả lại chúng ta đang có một đồng minh rất mạnh bên cạnh.
-Là ai? - Lưu Ly rụt rè hỏi.
-Người mà nghĩa phụ của ta sợ nhất là ai muội nhớ không?
-Vinh Lộc Đại Phu Nguyễn Cư Trinh.
- Lưu Ly mắt như sáng lên đáp.
Ngọc Phương gật đầu cười:
-Đặng Gia là hậu duệ của học trò giỏi nhất mà Vinh Lộc Đại Phu từng hết lòng dạy dỗ.
Còn Đặng Phục Thăng chính là con trai trưởng của gia tộc đó.
Gia tộc này hiện nay rất có thế lực.
Lưu Ly thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng trong lòng mình, thông tin này quả thật rất quý giá.
Còn Ngọc Phương vốn đã hiểu cô em thứ năm này của mình như lòng bàn tay, nên không ngại nói rõ với cô ta.
Lưu Ly dù có sở thích biế.n thái và bệ.nh hoạn, nhưng lại là một người rất đáng để tin cậy.
Hai chị em cứ thế nằm trò chuyện trong phòng, ngủ say lúc nào không hay.
Mãi đến khi nghe tiếng bước chân đi lên lầu, cả hai liền giật mình tỉnh như sáo.
Thói quen cẩn trọng đã in sâu vào tâm trí muốn quên cũng không được.
Tiếng bước chân đến ngay trước cửa rồi dừng lại, tiếng của Phục Thăng từ ngoài cửa cất lên với âm lượng vừa đủ nghe:
-Phương, em ngủ hay thức?
Ngọc Phương tinh nghịch đáp:
-Ngủ rồi.
Phục Thăng cười lớn:
-"Ngủ rồi" thì đi về thôi, không làm phiền anh chị Hoa nữa.
Ngọc Phương khẽ "Dạ" một tiếng, ngồi dậy chỉnh trang lại áo xống và đầu tóc.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lưu Ly không khỏi ngẩn ngơ.
Đại tỷ của ả ta vốn đường đường là cánh tay phải của Diêm Vương, thấy mặt Ngọc Phương cũng giống như sắp bước chân vào cổng địa ngục.
Ngay cả Trương Phúc Loan nói chuyện với cô cũng có đến năm phần kiêng nể.
Thế mà đối với chàng trai ngoài kia thì lại biến thành con mèo ngoan ngoãn.
Lưu Ly không kềm chế được, khiến cho tiếng cười bật ra khỏi môi Chợt bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Ngọc Phương, cô liền mím môi nín cười, tạo thành tiếng khục khục trong cổ họng.
Lưu Ly chồm lên nói nhỏ:
-Đại tỷ cho muội xin số điện thoại...
Dứt lời liền đưa điện thoại của mình cho Ngọc Phương.
Chẳng nói chẳng rằng, Ngọc Phương nhanh tay bấm số của mình cho Lưu Ly rồi nhẹ nhàng dặn dò:
-Những việc quan trọng tuyệt đối không nói qua điện thoại.
Lưu Ly gật đầu đáp:
-Đại tỷ đừng lo, muội biết chuyện này.
Ngọc Phương đi vội ra mở hé cửa, thò đầu ra ngoài, nhìn thấy Phục Thăng liền giục:
-Mình về thôi.
Nói xong, mở cửa, dứt khoát đi thẳng xuống lầu.
Phục Thăng chỉ kịp nói với vào trong lời từ biệt Lưu Ly:
-Xin phép chị Quỳnh Như tụi em về trước, ở dưới phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Chị cứ an tâm nghỉ ngơi.
-Cô chú về cẩn thận, cứ để xe ở đây, bắt taxi mà về.
- Lưu Ly nói vọng ra.
-Dạ, em sẽ gọi taxi, chị Như cứ nghỉ ngơi, không cần tiễn tụi em đâu ạ.
Phục Thăng khép cửa lại rồi đi xuống lầu.