Thật khó để một người đàn ông không suy nghĩ lệch lạc, cho dù là Tạ Tịch Trạch còn là xử nam ngây thơ trong sáng, cậu nghĩ lung tung một hồi, ngón tay cậu cũng không ngắn, rất thon và dài, vậy mà Tống Liệt có thể thản nhiên ngậm ngón tay cậu, xem ra cổ họng của hắn rất sâu nha…
Càng nghĩ càng lệch, dừng lại không nghĩ nữa. Hiển nhiên Tống Liệt không cảm thấy hành vi của mình buồn nôn biết bao, hắn lấy ra một chiếc nhẫn khác đưa cho Tạ Tịch Trạch, trong ánh mắt có chứa ý cười và chờ đợi, nhẹ giọng nói: 
“Tiểu Trạch.”
Cậu không nhận, nói: "Tôi đeo một mình không được sao?”
Cử chỉ của Tống Liệt không thay đổi “Chỉ là hình thức, không có ý gì khác.”
Chỉ là hình thức thôi sao? Tạ Tịch Trạch bĩu môi, từ khi nào Tống Liệt là loại người coi trọng hình thức, có ai đơn giản chỉ đeo nhẫn mà còn dùng miệng đeo cho người khác? Đeo xong thì thôi đi, đằng này lại còn liếm! Cũng không biết trên tay cậu có bao nhiêu vi khuẩn.
Xúc cảm trên ngón tay ươn ướt vẫn còn đó, Tạ Tịch Trạch ngượng ngùng quay mặt đi, không muốn nhận lấy chiếc nhẫn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play