*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bài kiểm tra hôm nay kết lúc 8 giờ tối, đặc liên tập hợp một lần nữa—— bọn họ còn muốn huấn luyện đến 11 giờ.

"Hazz, sĩ quan Mục, sao lại là anh?"

"Đúng vậy, sĩ quan Tần đâu?."

......

Đại đội ồn ào nửa ngày vẫn không thể yên tĩnh lại.

Mục Thanh có chút bất đắc dĩ mà giật giật khóe miệng, thở dài nói: "Sĩ quan Tần của mấy cậu rất bận, lại phải đi chấp hành nhiệm vụ rồi."

Sở Nghiêu đứng trong đại đội, pheromone của người kia dường như vẫn còn quanh quẩn trên chóp mũi, hương vị thuốc nhàn nhạt...... Không giống như những Omega khác, pheramone của Tần Đồ dường như thiếu một số "thuộc tính vạn người mê" mà Omega nên có, lực mê hoặc đối với Alpha không qua mạnh, ngược lại có một ít tác dụng áp chế đối với Alpha......

Nhưng mà một thiếu tướng Omega, cần phải chấp hành nhiệm vụ thương xuyên như vậy sao?

Sở Nghiêu nhíu mày, trầm mặc không nói.

Omega xưa nay chính là đối tượng được bảo hộ, đa số bọn họ đều mỏng manh yếu đuối, năng lực tổng hợp đều thua kém hơn Alpha, cho nên những lãnh đạo cấp cao của Liên Bang đều là Omega, cao nhất là Alpha. Hiếm khi có Omega bị điều đi làm nhiệm vụ.

Tần Đồ đây là...... Ngoại lệ?

"Nghiêu ca, nghĩ gì vậy?" Diêu Văn Phỉ gập khuỷu tay chạm vào cánh tay Sở Nghiêu, hỏi: "Ăn khuya không?"

"Ăn cái gì?"

Diêu Văn Phỉ thấy hắn hỏi, bỉ ổi mà kê sát vào Sở Nghiêu, đưa tay lên sát khóe miệng, cúi người về phía trước thấp giọng nói: "Đi ra ngoài ăn, được không?"

Sở Nghiêu ấn đầu cậu ta đẩy ra ngoài, nhướng mày nói: "Ra ngoài kiểu gì?"

Nội quy của trường quân đội Liên Bang rất nghiêm khắc, hiện tại đang là ngày huấn luyện, dưới tình huống bình thường không làm nhiệm vụ thì không được ra khỏi cổng trường, hơn nữa trường quân đội canh gác rất nghiêm ngặt, muốn một mình ra ngoài cũng không dễ dàng.

Sở Nghiêu nhìn Diêu Văn Phỉ, chuẩn bị nghe một chút tình huống không bình thường của cậu ta.

"Ngày hôm qua...... Không phải Lâm Luyến cho tao một cái thẻ sao, cái thẻ thông hành kia là thẻ đen." Âm thanh Diêu Văn Phỉ có chút thấp thỏm, vừa gãi đầu vừa nói nhỏ.

Thẻ đen thông hành chỉ có hiệu trưởng mới có, có thẻ này sẽ được tự do ra vào trường quân đội Liên Bang mà không bị hạn chế. Lâm Luyến từng nói cậu ta là họ hàng của hiệu trưởng, được tặng một cái thẻ đen thông hành cũng không có gì lạ, nhưng mà ——

"Tại sao cậu ta lại đưa thứ quan trọng như vậy cho mày?"

Diêu Văn Phỉ nghe Sở Nghiêu đặt câu hỏi, âm thanh càng thấp, kiên trì nói: "Tao nói với cậu ta là Nghiêu ca mày muốn đi ăn bánh kem (1) mà mày nhớ mãi không quên ở Dương Tử Tinh, cậu ta liền đưa cho tao tấm thẻ này......"

(1)甜奶蛋糕: (cream cake) Món tráng miệng làm từ bột mì và kem có hàm lượng gluten thấp, được làm từ kem New Zealand cao cấp, Cointreau của Pháp, socola trắng Thụy Sĩ và trứng... trộn với nhau tạo nên món bánh thơm ngon. (Cre:Baidu)



Sở Nghiêu: "......" Con mẹ nó ai thích ăn bánh kem.

Bánh kem là một trong những món bánh ngọt kinh điển nhất của Thịnh Bảo Cake, thịnh hành khắp tinh tế, mà Thịnh Bảo Cake chỉ có một nhà mở ở Dương Tử Tinh. Muốn ăn thì phải tự ngồi tinh hạm đi, tuy hơi phiền toái nhưng vẫn có vô số người nghe danh mà đến.

"Nghiêu ca đừng nóng giận, đợi một lát nữa kết thúc huấn luyện chúng ta liền đi ra ngoài, sau đó sáng sớm ngày mai liền trở về, người khác không phát hiện đâu."

Diêu Văn Phỉ lắc lắc cánh tay hắn, bắt đầu cưỡng chế làm nũng.

Sở Nghiêu có chút bất đắc dĩ, ra khỏi trường trái phép không bị phát hiện còn tốt, một khi bị phát hiện thì chỉ có chịu khổ. Nhưng hắn không chịu nổi Diêu Văn Phỉ đau khổ cầu xin, đành phải gật đầu đồng ý.

Diêu Văn Phỉ vui sướng không thôi, giống như một đứa nhỏ mắc chứng tăng động (2) ở trong đại đội, kiên trì tới 11h đêm đại đội giải tán.

(2) Tăng động giảm chú ý (ADHD) là một hội chứng về thần kinh có thể xảy ra ở cả người lớn và trẻ em, bao gồm các hành vi thái quá, bốc đồng, hấp tấp và không thể tập trung vào một vấn đề hay ngồi yên trong một thời gian dài.

Chờ đến khi sĩ quan Mục ra lệnh "giải tán", cậu ta tóm được Sở Nghiêu liền lao về phía cổng trường, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Đêm xuân ngắn ngủi (3), Nghiêu ca, tốc độ!"

(3)春宵苦短: mô tả những người đang vui vẻ và cảm thấy thời gian trôi qua nhanh chóng

Sở Nghiêu: "......"

"Thẻ đen thông hành?" Giám sát viên ở cổng trường giơ hai ngón tay kẹp tấm thẻ mỏng manh có ánh sáng sắc bén, nhìn Diêu Văn Phỉ, giọng điệu có chút nghi hoặc "Cậu lấy ở đâu ra?"

"Tôi —— cháu trai của hiệu trưởng, người anh em, cậu nói xem thẻ này còn có thể lấy ở đâu ra." Diêu Văn Phỉ hất cằm về phía giám sát viên, chớp chớp mắt.

"Hiệu trưởng trẻ tuổi như vậy mà có cháu trai lớn như cậu?" Giám sát viên đen mặt.

Diêu Văn Phỉ: "......"

Con mẹ nó tôi chưa gặp qua hiệu trưởng, ai biết ông ta còn trẻ hay không?!

Sở Nghiêu đưa tay nắm thành quyền nhẹ nhàng đặt ở khóe môi, mở miệng nói: "Chúng ta ——"

"Làm gì vậy?"

Sở Nghiêu đang muốn mở miệng giải thích, đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang.

Ba người ở hiện trường quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra —— Mục Thanh mặc quân phục màu đen ưu nhã đứng ở cửa phòng giám sát bên cạnh cổng trường, rất có hứng thú mà nhìn bọn họ.

"Mục thiếu tướng!" Giám sát viên cao giọng chào Mục Thanh.

Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ cũng đồng loạt gọi sĩ quan Mục.

Mục Thanh gật đầu với bọn họ, bước đến gần một chút, nhẹ nhàng lấy tấm thẻ đen thông hành từ tay giám sát viêm, cong cong khóe miệng

"Cái này...... Của ai?"

"Của tôi." Sở Nghiêu cụp mắt, giọng nói trầm xuống.

Diêu Văn Phỉ lúc này đứng sau Sở Nghiêu hoảng hốt, trong lòng thầm nghĩ xuất sư bất lợi(4).

(4)出师不利: Khởi đầu không tốt, thất bại ngay từ đầu.

Ý cười bên môi Mục Thanh phóng đại, giương mắt nhìn Sở Nghiêu, vài giây sau, nhẹ nhàng bỏ tấm thẻ đen vào túi quân phục của Sở Nghiêu

"Cất kỹ, thứ này rất quan trọng."

Sau đó quay đầu nói với vị giám sát viên không rõ nguyên do kia: "Để bọn họ ra ngoài đi."

Sở Nghiêu im lặng vài giây, khẽ nhíu mày, không nói gì.

"Vậy các cậu đi ra ngoài đi, nhớ kỹ ngày mai về sớm một chút, không phải các cậu còn phải kiểm tra sao." Giám sát viên cằn nhằn bọn họ vài câu, ấn nút mở cửa thả bọn họ đi.

Diêu Văn Phỉ hưng phấn đáp lại, kéo tay Sở Nghiêu định đi ra ngoài.

Sở Nghiêu đứng bất động, hắn nhìn chằm chằm Mục Thanh một lúc lâu, mím môi nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

"Không có gì, đều là người một nhà." Mục Thanh cười rất có phong độ, chậm rãi lấy ra một tấm thẻ đen từ trong túi.

"Tôi cũng có."

Sở Nghiêu: "......"

"Nghiêu ca, nhanh lên!" Diêu Văn Phỉ vôi vàng lôi kéo Sở Nghiêu đi về phía tinh hạm đã đợi lâu ngoài cổng trường, đi được một nửa quay đầu chào hỏi Mục Thanh.

"Sĩ quan Mục, ngày mai gặp."

Mục Thanh mặt mày cong cong vẫy tay với bọn họ.

"Vù ——"

Tinh hạm màu bạc vang lên một tiếng trầm thấp, Sở Nghiêu khởi động tinh hạm, vẻ mặt chết lặng hiện lên trên mặt Diêu Văn Phỉ, bị say tàu.

Từ Đế Tinh đến Dương Tử Tinh phải mất 2 giờ lái tinh hạm, Sở Nghiêu vượt tốc độ, sau 1 tiếng rưỡi, hai người bọn họ đã đến Thịnh Bảo Cake.

"Đậu má, nhiều người vậy."

Diêu Văn Phỉ vươn cổ nhìn xung quanh cửa tiệm, người người chen chúc xô đẩy trước cửa, cửa hàng bánh ngọt này làm ăn quá thịnh vượng.

"Con mẹ nó nửa đêm rồi mà vẫn còn nhiều người như vậy......" Diêu Văn Phỉ chen vào trong đám người, một tay lấy số, một tay chỉ chỉ ghế trên tầng hai.

"Nghiêu ca, tới chỗ đó chờ tao, tao mua rồi mang lên!"

Sở Nghiêu ngẩng đầu nhìn, trên tầng hai có hai cánh cửa sổ sát sàn (5) trong suốt, một bộ rèm cửa màu sâm banh có thể che đi một phần khung cảnh bên trong phòng, càng thêm hấp dẫn, trong phòng có thể nhìn thấy thấp thoáng những bông hồng đỏ rực đặt trên bàn, rất có hương vị kiều diễm (6).

(5)



(6) vẻ đẹp lộng lẫy, khiến người ta phải trầm trồ, thán phục.

Là phòng đứng đắn sao? Sở Nghiêu nhướng mày, nhấc chân đi lên lầu hai.

"Tinh ——"

Sở Nghiêu nhẹ nhàng xoay tấm thẻ phòng trong tay, nhìn cánh cửa mở rộng trước mặt.

Đây là căn phòng Diêu Văn Phỉ đặt khi ở trên tinh hạm, rất rộng rãi, màu chủ đạo là hồng nhạt, trên giường có rải cánh hoa hồng, thảm được dệt bằng chỉ vàng, giẫm lên có cảm giác mềm mại và êm ái.

Sở Nghiêu đứng ở cửa chính, dừng hai giây, nhấc chân đi vào, vừa đi vừa xem bố trí trong phòng, sắc mặt trầm xuống ——

Cả gian phòng chỉ có một cái giường, còn là một cái giường đôi cực lớn, con mẹ nó còn là giường nước(7). Có phòng tắm, nhưng là cửa trong suốt, bên trái phòng tắm còn có một cái gương treo tường lớn, Sở Nghiêu nghĩ tới trước kia Diêu Văn Phỉ từng nói loại gương này, lúc tắm xong đi ra không mặc quần áo soi mới đẹp trai nhất.

(7) Giường nước là một chiếc giường chứa đầy nước, thường bao gồm một túi nước polyme bên trong và một lớp vải bên ngoài. Khi mọi người ngủ trên đệm nước, nó thực sự rất thoải mái.



Không thể không nói, tương đối có tình thú.

Nhưng Sở Nghiêu không thích.

Hắn nhìn quanh một vòng, đi đến chiếc ghế sofa đơn đặt trước cửa sổ sát sàn ngồi xuống, lấy bông hoa hồng trên bàn xuống, quan sát một chút rồi cắm trở về.

Sau một lúc im lặng, hắn kéo rèm cửa lại, nếu không sẽ luôn có cảm giác bị nhìn trộm, dù là cửa sổ sát sàn trong suốt hay phòng tắm trong suốt.

Hắn buồn chán chờ một lát, Diêu Văn Phỉ mới thong dong đến.

"Nghiêu ca, này là bánh cherry mày thích nhất, là cái cuối cùng đấy, phù!" Diêu Văn Phỉ thở hồng hộc, đặt mông ngồi xuống giường nước, để mấy món bánh ngọt trong tay đặt lên bàn.

"Giấc mơ thành sự thật rồi!" Cậu ta nằm trên giường nước lăn qua lăn lại, cảm giác được gợn sóng bao bọc khiến cho cậu ta thoải mái đến mức muốn chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Sở Nghiêu nâng cổ tay lên liếc mắt một cái, thông tấn khí hiển thị thời gian là 2 giờ sáng.

"Ngủ đi, một tiếng nữa rồi dậy." Sở Nghiêu mở miệng nói, 5 giờ trường quân đội tập hợp, từ Dương Tử Tinh đến Đế Tinh còn cần một đoạn thời gian.

"Tao muốn ăn trước khi đi ngủ, thức khuya một tý cũng được, thức trắng đêm cũng được luôn!" Diêu Văn Phỉ bật tôm (8) từ giường nước lên, lanh lẹ mà dịch đến bên người Sở Nghiêu, lấy một miếng bánh kem đưa vào trong miệng.

(8)



"Tao ngủ ở đâu?"

Diêu Văn Phỉ ngừng đưa đồ ăn vào miệng, cứng đờ mà quay đầu lại

"Đệch! Tao quên mất chuyện này, lúc đó tiền đặt phòng không đủ, chỉ có thể đặt một phòng, chỉ còn có một phòng tình nhân."

Sở Nghiêu: "......?"

"Nghiêu ca, mối quan hệ giữa hai chúng ta không có gì để nói, yên tâm, tao không giật chăn khi ngủ chung giường đâu." Diêu Văn Phỉ tùy tiện khoác vai Sở Nghiêu, trong miệng toàn là bánh kem, lẩm bẩm.

Sở Nghiêu đang muốn mở miệng, đột nhiên, thông tấn khí vang lên âm thanh có tinh nhắn ——

"Tinh."

Sở Nghiêu cúi đầu xuống nhìn một cái, sắc mặt càng đen hơn.

— Tần ca ca: Thiếu tá.

Người này con mẹ nó lấy ID từ đâu ra? Không phải lần trước kéo vào danh sách đen rồi sao??

Sở Nghiêu còn chưa trả lời, một cái tin nhắn khác lại tới ——

— Tần ca ca: Câu đang ở đâu?

Sở Nghiêu rũ mắt, ngón tay khẽ động ——

— Sở: Anh sao lại thế này?

— Tần ca ca: Chuyện về thông tấn khí sao?

— Sở: Ừ

— Tần ca ca: Không biết, có lẽ thông tấn khí của hai ta nhìn vừa mắt nhau.

Sở Nghiêu không nói gì, vươn tay muốn kéo cái ID "Tần ca ca" này vào dánh sách đen một lần nữa.

— Tần ca ca: Thiếu tá, cậu không được đưa tôi vào danh sách đen nha.

Quả nhiên —— thông tấn khí hiện lên một dòng chữ: 【 Xảy ra những thay đổi không xác định, không thể đưa vào danh sách đen】

— Sở: Con mẹ nó anh có bệnh?

— Tần ca ca: Sở thiếu tá, phải tôn trọng trưởng quan.

— Sở: Cút.

— Tần ca ca: Cậu đang ở đâu?

— Sở: Liên quan đến anh?

— Tần ca ca: Tôi là sĩ quan của cậu nha, có quyền hỏi hành tung hiện tại của cậu.

Đầu lưỡi Sở Nghiêu chạm vào má.

— Sở: Ký túc xá.

— Tần ca ca: Thật vậy sao?

— Sở: Tin hay không thì tùy.

— Tần ca ca: Thì ra ký túc xá cũng có bánh kem, không biết còn tưởng thiếu tá đang ở Dương Tử Tinh chứ.

Sở Nghiêu bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn rèm cửa sổ sát sàn đóng kín, bước nhanh về phía trước, đưa tay kéo ——

"Hi~." Tần ca ca đứng ở phòng đối diện, cười híp mắt vẫy vẫy tay chào hắn.

Đệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play