Sở Nghiêu nhìn Tần Đồ đối diện mặc quân trang màu đen, trong tay cầm ly sứ trắng nhỏ, sắc mặt trầm xuống.
"Xoẹt ——"
Hắn lại kéo rèm cửa lại.
"Nghiêu ca, sao vậy?" Diêu Văn Phỉ vẻ mặt mơ hồ, nhìn Sở Nghiêu đen mặt ngồi trở lại sofa, thấp thỏm hỏi.
Sở Nghiêu nhíu mày, mở miệng nói: "Mày biết cách...... ngăn cản chức năng kéo vào danh sách đen của thông tấn khí không?"
Diêu Văn Phỉ giật mình chớp chớp mắt, lắc đầu, "Còn có chức năng này? Trâu bò như vậy sao!"
Thông tấn khí là thiết bị do Liên Bang nghiên cứu ra, sử dụng, chỉnh sửa rất nhiều năm, chưa từng có bug (1) lớn như vậy.
(1) Bug là những lỗi phần mềm hoặc hệ thống trong chương trình máy tính. Những lỗi này xảy ra sẽ gây ảnh hưởng cho phần mềm hoặc hệ thống có kết quả không chính xác hoặc hoạt động không như mong muốn.
Sở Nghiêu mím môi, không nói gì.
"Ding dong ——"
Chuông cửa phòng vang lên.
Diêu Văn Phỉ nhanh chóng đứng dậy, đặt bánh ngọt trong tay lên bàn..
"Nghiêu ca, tao đi mở cửa."
Sở Nghiêu nhẹ nhàng đáp, cúi đầu điều chỉnh thông tấn khí trên tay.
"Ai đó, đã trễ thế này —— Đậu má, sĩ quan Tần......" Diêu Văn Phỉ vừa nói vừa không kiên nhẫn mà mở cửa, hai giây sau cứng rắn nuốt những lời nói chế nhạo vào trong bụng.
Tần Đồ vẫn cầm ly sứ trắng kia, một tay tùy ý đặt lên tay nắm cửa, đầu ngón tay gõ nhẹ.
"** ai đây?"
"Tội tự ** mình" Diêu Văn Phỉ trả lời tương đương nhanh mà thẳng thắn "Sĩ quan Tần, mời vào?"
Ánh mắt Tần Đồ từ trên mặt cậu ta nhẹ nhàng chuyển qua người Sở Nghiêu, thấy người kia đang nghích thông tấn khí, không ngẩng đầu.
Anh cong cong khóe miệng, nói: "Không cần, cậu đi ra ngoài nói."
Nói xong lui ra hành lang chờ Diêu Văn Phỉ.
Diêu Văn Phỉ trong đầu một vạn câu hỏi vì sao, nhưng cậu ta không dám hỏi, chỉ đành liếc nhìn Sở Nghiêu trong phòng một cái, nhẹ tay đóng cửa phòng lại, đi tới trước mặt Tần Đồ.
"Đừng căng thăng." Tần Đồ cười cười.
"Chuyện gì vậy sĩ quan Tần?" Diêu Văn Phỉ thấp giọng nói.
Chẳng lẽ anh ta phát hiện tôi và Nghiêu ca lén lút chuồn ra ngoài? Toang rồi, sĩ quan Tần sẽ không tố cáo chứ?
Tần Đồ nghiên nhẹ đầu cắn lấy bao tay, lấy bao tay quân dụng màu đen xuống, sau đó nhìn Diêu Văn Phỉ có chút bất an trước mặt, như là nhìn thấy nội tâm của cậu ta, nói: "Các cậu đi ra như thế nào tôi không quan tâm."
Diêu Văn Phỉ mở to hai mắt mừng rỡ, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tần Đồ nói câu tiếp theo ——
"Tôi chỉ muốn biết......" Tần Đồ dừng một chút, hất nhẹ cằm về phía cửa phòng "Vị bên trong kia ngủ ở đâu?"
Diêu Văn Phỉ: "......?"
Hơn nửa đêm gọi tôi ra, tới bánh kem cũng chưa kịp ăn chỉ để hỏi tôi cái này thôi sao? Thật có lỗi với cái bánh kem của tôi.
"Nghiêu ca ngủ cùng tôi, hôm nay tới trễ, không đặt được phòng, chỉ có thể ngủ ở phòng tình nhân."
"Muốn ngủ phòng đặc biệt không?" Tần Đồ cười tủm tỉm nhìn Diêu Văn Phỉ, nói: "Ngay đối diện."
"...... Có ý gì?" Diêu Văn Phỉ có chút phản ứng không kịp.
"Tôi và cậu đổi." Tần Đồ nâng ly sứ lên uống một ngụm, nhẹ giọng nói: "Tôi ngủ ở đây, cậu ngủ ở đối diện."
"Vậy...... Nghiêu ca không đồng ý thì sao bây giờ?"
"Đây là chuyện của tôi, cậu chỉ cần đi qua kia ngủ là được." Hầu kết Tần Đồ nhẹ lăn một cái, "Thành giao?"
"Được." Diêu Văn Phỉ suy nghĩ cẩn thận về dịch vụ chất lượng cao của phòng đặc biệt, trên mặt khó khăn nhưng trong lòng không quá khó khăn gật đầu, "Vậy Nghiêu ca có hỏi tới cũng đừng nói là tôi bán hắn, tôi sợ hắn gọt tôi."
"Không thành vấn đề." Mái tóc xoăn màu vàng nhạt của Tần Đồ dưới ánh đèn mờ trên hành lang, thoạt nhìn thật mê người.
Diêu Văn Phỉ trong lòng vốn có chút do dự, nghĩ đến Tần Đồ và Sở Nghiêu đều là Alpha, hẳn là không gì đáng ngại, sau đó trong lòng liền thông suốt, yên tâm thoải mái vào thang máy xuống lầu, nhảy nhót chạy về phía phòng đặc biệt.
Tần Đồ đứng yên ở hành lang một lát, không vội vã đi vào.
Anh giơ cổ tay lên nhìn thông tấn khí, gửi tin nhắn cho Sở Nghiêu——
— Tần ca ca: Thiếu tá, cần Omega ngủ với cậu không?
Sở Nghiêu đang chỉnh thông tấn khí trong phòng, bất ngờ không kịp đề phòng nhận được một tin nhắn như vậy, thông tấn khí nhẹ nhàng rung lên một cái, tay hắn run lên ấn dấu chấm câu gửi đi
Cách một bức tường, Sở Nghiêu mặt trầm như nước (2), nheo mắt, ngón tay khẽ động ——
(2) 面沉如水: là một biểu hiện u ám có nghĩa là ai đó không hài lòng với điều gì đó hoặc ai đó rất không hài lòng.
— Sở: Anh tiếp?
— Tần ca ca: Có thể.
— Sở: Có bệnh.
Tần Đồ như không nghe thấy.
— Tần ca ca: Tôi vào nha.
"Tích ——"
Cửa bị mở ra, Sở Nghiêu giương mắt nhìn lên, người kia mặc quân phục màu đen, ngón tay kẹp một chiếc thẻ, mỉm cười với hắn.
Sở Nghiêu: "......?"
Đầu óc ngài thật không bình thường chút nào.
Tần Đồ ý cười không giảm, đối mặt với ánh mắt của Sở Nghiêu, giẫm giày quân đội chậm rãi đi về phía hắn.
"Diêu Văn Phỉ đâu?" Sở Nghiêu bình tĩnh hỏi.
"Bị tôi đưa sang đối diện rồi, bị tôi đánh."
Sở Nghiêu: "......"
Tần Đồ đi đến trước giường nước ngồi xuống, đặt ly sứ trắng lên bàn, bắt chéo chân, tay chống cằm, nhìn Sở Nghiêu nói: "Thiếu tá, không phải bây giờ cậu nên ở trường quân đội sao? Tại sao lại ở chỗ này?."
"Đừng mẹ nó biết rõ còn cố hỏi." Sở Nghiêu mặt không biểu tình, giọng nói lãnh đạm.
"À, lén chuồn ra ngoài......" Tần Đồ duỗi tay cầm một miếng bánh kem "Ăn bánh cherry?"
Sở Nghiêu không nói.
"Thiếu tá thật hào hứng." Tần Đồ ý cười càng sâu, một khuôn mặt anh tuấn tiến đến trước mặt Sở Nghiêu, âm cuối kéo dài
"Tôi cũng nếm thử, cái gì mà có thể hấp dẫn người đến vậy."
Đem người ta nửa đêm từ Đế Tinh đến Dương Tử Tinh.
"Anh chừng nào thì đi?"
"Không đi nữa, ngủ cùng."
"Đừng ép tôi ném anh ra ngoài."
"Thiếu tá, cô A quả O cậu không làm gì sao?"
"Anh mẹ nó còn biết anh là Omega?"
"Đừng nói tục với Omega nha."
Sở Nghiêu: "......"
Không khí có chút đông lại, một người lạnh mặt, một người cười tủm tỉm.
"Thời gian không còn sớm, cậu nghỉ ngơi chút đi." Tần Đồ thu ý cười, tiếng nói mang theo chút nghiêm túc.
"Anh ngủ ở đâu?" Sở Nghiêu nhìn chằm chằm vào anh.
"Nơi này không phải chỉ có một cái giường sao?" Tần Đồ vô tội nghiêng đầu, giọng nói chứa vào phần thờ ơ.
"Anh ngủ dưới đất."
"Tôi là Omega."
"Tôi ngủ dưới đất."
"Không được, tôi không nỡ."
"......"
Không khí lại lần nữa đông lại. Tần Đồ hiện tại rất vui vẻ, cảm thấy Sở Nghiêu người này cũng quá vui.
Sở Nghiêu ngồi trên sofa đơn không quá lớn, tay buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm. Hắn cảm thấy điểm mấy chốt duy trì mười chín năm lần lướt bị khiêu chiến.
"Anh ngủ trên giường, tôi nói lần cuối." Sở Nghiêu giơ tay xoa trán, khẽ thở dài một tiếng.
"Được." Lần này Tần Đồ không gây rối (3) nữa, nghiêm túc gật đầu.
(3)作妖: Làm yêu: là một phương ngữ vùng Đông Bắc, có nghĩa là gây rắc rối, gây rối vô cớ, gây rối một cách vô lý, gây chuyện không liên quan, hăng hái, dày vò v.v.. Tùy vào bối cảnh lúc đó mà có thể khen ngợi hoặc chê bai. Về sau cũng có nghĩa là con cái gây rối, không vâng lời.
...
2 giờ rưỡi sáng giờ Liên Bang
Đèn bên trong phòng tắt, đầu giường và trần nhà đều có đốm sáng màu hồng nhạt, vừa vặn thể hiện tình thú của phòng tình nhâ.
Lông mày Sở Nghiêu nhíu chặt, nằm trên sofa đơn ngủ thiếp đi.
Chỉ có nửa giờ nghỉ ngơi, 3 giờ sáng bọn họ phải ngồi tinh hạm về Đế Tinh.
Bóng đêm oi bức, mọi thứ đều yên tĩnh.
Tần Đồ nhẹ nhàng xuống giường, đứng trước sofa Sở Nghiêu đang nằm, trầm mặc không nói.
Anh im lặng quan sát khuôn mắt đang ngủ của Sở Nghiêu, nhẹ nhàng vươn tay muốn vuốt ấn đường đang nhíu chặt của người nọ.
Có một chút vị ngọt của vải gần như không thể phát hiện đọng lại trên chóp mũi.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào trán của Sở Nghiêu, người nọ hơi nghiên đầu, ấn đường càng nhíu chặt.
Không tỉnh.
Tần Đồ khẽ thở dài, hơi cúi người, vươn tay bế Sở Nghiêu lên, nhẹ nhàng đặt lên giường nước.
......
"Reng reng reng ——"
Đồng hồ báo thức 3 giờ trong thông tấn khí trên cỏ tay Sở Nghiêu bắt đầu đổ chuông.
Hắn đột nhiên mở mắt ra.
Xúc cảm cơ thể có chút không đúng, không có hạn chế và cảm giác lạnh cứng của sofa đơn, mà mềm mại giống như nước hơn......
Sở Nghiêu cụp mắt xuống nhìn, không biết từ khi nào hắn đã lên tới giường nước rồi.
Sở Nghiêu: "???"
Hắn quay đầu, nhìn thấy Tần Đồ đang ngồi trên sofa, ngủ gục trên bàn.
Đệch?
Hắn bị một Omega đưa lên giường à?
Ôm? Hay là chuyển đi?
Trong cơn kinh ngạc lớn hắn quên tắt âm thanh báo thức của thông tấn khí, Tần Đồ khẽ cau mày, khó khăn nâng mí mắt lên lầu bầu một tiếng ——
"Đừng ồn ào, ngủ tiếp đi."
Sở Nghiêu: "......" Ngủ con mẹ anh.
Hắn bước nhanh về phía trước, vươn tay vỗ nhẹ mặt Tần Đồ "Nhanh lên, không có thời gian."
Sở Nghiêu nhướng mày, người này cũng tức giận khi thức dậy?
Vậy cũng không được, có tức giận hay không thì cũng phải thức dậy, đến giờ trả phòng rồi, người này cũng nên về Đế Tinh. Không đúng, có lẽ sẽ đi hành tinh khác chấp hành nhiệm vụ......
Sở Nghiêu nhéo nhéo vành tai anh, hơi cúi người xuống, giọng nói có chút trầm thấp, "Tỉnh không?"
Tần Đồ đột nhiên mở mắt ra, nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt, yết hầu nhô lên trượt xuống, có tiếng nuốt rất nhỏ truyền đến.
Vốn dĩ âm thanh không lớn, nhưng lúc này quá mức yên tĩnh.
Cũng rất đột ngột.
Sở Nghiêu: "......"
Tần Đồ: "......"
Đệch, chuyện này là sao? Sở Nghiêu đứng thẳng dậy, coi như không nghe thấy. Cụp mắt hỏi: "Chấp hành nhiệm vụ hay là về Đế Tinh?"
Tần Đồ trầm mặc hai giây, mở miệng nói: "Tôi và các cậu cùng nhau về Đế Tinh trước đi."
Giọng nói mang theo chút lười biếng và mệt mỏi.
Sột soạt, cào vào trái tim.
Sở Nghiêu kéo khoảng cách, từ trên cao nhìn xuống người ngồi trên sofa, mím môi nói: "Là anh đưa tôi lên giường?"
Tần Đồ chớp chớp mắt, cười nói: "Trong phòng này ngoại trừ tôi còn có người khác sao?"
"Kéo?"
"Đúng vậy, kéo."
Sở Nghiêu nheo đôi mắt lại đánh giá vẻ mặt Tần Đồ, không phát hiện có gì không ổn, thu hồi ánh mắt đi nhanh ra ngoài.
Tần Đồ nhìn bóng dáng hắn, không biết nghĩ tới cái gì, khẽ nhếch khóe miệng.
...
Sở Nghiêu và Tần Đồ vào thang máy đi xuống lầu, đi đến đối diện tìm Diêu Văn Phỉ còn chưa rời giường.
"Cốc cốc cốc ——"
Diêu Văn Phỉ nghe thấy tiếng vang, đột nhiên từ trên giường bắn lên, kinh hoảng mà mang giày quân đội chạy về phía cửa
Toang rồi toang rồi, Nghiêu ca tới rồi, báo ứng tới rồi!
"Cạch cạch ——"
Diêu Văn Phỉ run rẩy mà mở khóa cửa, nhìn hai người đang chờ xuất phát trước mặt, cúi đầu chuẩn bị xử lý.
"Bị thương ở đâu?"
"Hả?" Diêu Văn Phỉ không rõ nguyên nhân mà ngẩng đầu, nghe Sở Nghiêu thăm hỏi không biết trả lời thế nào.
Cậu ta nhìn về phía Tần Đồ bên cạnh Sở Nghiêu.
Tần Đồ nháy mắt với cậu ta.
"Không phải bị anh ta đánh?" Sở Nghiêu cau mày, thanh âm lãnh lệ.
Đậu...... Má!
Diêu Văn Phỉ trong lòng khen ngợi sĩ quan Tần, cậu ta cuống quít gật đầu, vội vàng mở miệng nói ——
"Nghiêu ca, nội thương nội thương."
- -----------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT