Hải Kim nhìn hai tin nhắn Tần Đồ gửi tới, cảm giác lạnh lẽo xông thẳng lên đầu.
Anh quả thật rất lớn mật, lớn mật tới mức chính mình cũng không nhận ra.
Đột phá trên đầu Tần Đồ, trong đời hiếm khi có cơ hội xúc động như vậy.
Vẫn còn quá trẻ.
Hải Kim chột dạ trừng mắt nhìn, cuộn mình ở hàng ghế sau tinh hạm, lặng lẽ sửa lại ID thông tấn khí của mình, từ "Ba của Tần Đồ" đổi thành "Cỏ Nhỏ trong gió".
Anh đang cố gắng thu nhỏ sự tồn tại.
Mong Tần Đồ đại nhân đại lượng, tha cho anh một mạng.
Tất nhiên, điều đó là không thể.
Ví dụ như bây giờ anh đã nhận được tin nhắn của Tần Đồ.
— 4781: Cỏ Nhỏ Trong Gió?
— 4781: Thay đổi cũng vô dụng
— 4781: Chụp màn hình.
Ba tin nhắn này vừa gửi tới, ngay sau đó chính là một tấm hình.
Rõ ràng là hành vi mất não tìm đường chết của Hải Kim với một ID táo bạo và liều lĩnh nào đó.
Hải Kim: "......"
Giữa anh em thật sự phải như thế sao?
— 4781: Còn tiền không?
— Hải Tử đáng thương: Làm gì? [Khinh bỉ]
— 4781: Chuẩn bị thay thông tấn khí.
— Hải Tử đáng thương: Aaaaaaaaaaaaa cậu không phải là người!
Hải Kim gửi xong câu này, thông tấn khí trong tay anh liền chết máy, màn hình một giây trước còn sáng trong nháy mắt tắt lịm.
Khi màn hình tắt còn phát ra một tiếng bíp, kêu như lốc xoáy, kéo dài khoảng ba phút, sáng loáng, cho thấy nó đã hỏng.
Hoàn toàn hỏng rồi.
Sở Nghiêu ngồi ở hàng ghế đầu quay đầu lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn chằm chằm thông tấn khí trong tay Hải Kim, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: "Bác sĩ Hải, anh thật sự không sao chứ?"
"... Không sao." Hải Kim lắc đầu vô lực.
Diêu Văn Phỉ vui vẻ nhìn bộ dáng khổ sở ri rí của Hải Kim, nụ cười càng tươi, lộ ra hàm răng trắng noãn, quạc quạc vui vẻ: "Uầy, thông tấn khí của anh bị sao vậy? Sao không sáng?"
Hải Kim sảng khoái ném thông tấn khí vào thùng rác trong tinh hạm, lộ ra biểu cảm, đã vậy thì tâm như tro tàn (1).
(1)心如死灰: ban đầu có nghĩa là thờ ơ và vô cảm; bây giờ nó còn ám chỉ sự trầm cảm và thờ ơ tột độ
Dù sao thì anh cũng có nhiều hơn một cái thông tấn khí gặp chuyện với Tần Đồ.
Anh sửa sang lại vạt áo, lạnh nhạt mở miệng nói: "Là sĩ quan Tần của mấy người làm chuyện tốt."
Diêu Văn Phỉ sửng sốt, quay đầu nhìn Sở Nghiêu, thấy Sở Nghiêu không phân tâm khi đang điều khiển tinh hạm, hắn lại quay đầu nhìn chằm chằm Hải Kim, nói: "Đúng rồi, sĩ quan Tần không phải tới Dương Tử Tinh tìm Nghiêu ca sao, sao không thấy người."
Hải Kim liếc Diêu Văn Phỉ một cái, đáp: "Thời gian trước anh ta vẫn luôn ở đây, gần đây có chút việc."
"Chuyện gì vậy?" Diêu Văn Phỉ lại hỏi.
"Không biết," Hải Kim lắc đầu, "Anh ta nói anh ta đi kiếm của hồi môn cho mình."
Diêu Văn Phỉ trừng to mắt, đang muốn nói gì đó, lại cảm giác tinh hạm đột nhiên run lên, có chút bất ổn, nhưng chỉ tồn tại được 2 giây liền khôi phục lại bình thường.
Chuyện ngoài ý muốn này khiến Diêu Văn Phỉ thành công quên đi vấn đề hắn muốn hỏi, ngược lại vẻ mặt mơ hồ nhìn Sở Nghiêu, không thể tin lẩm bẩm nói: "Nghiêu ca, mày sao vậy? Trượt tay sao??"
"Không có." Sở Nghiêu lời ít ý nhiều, "Mày ngồi yên."
Diêu Văn Phỉ: "......"
Hải Kim ho khan ở hàng sau.
Diêu Văn Phỉ lại nghiêng đầu nhìn anh, im lặng nói: "Cổ họng anh không tốt sao?"
Hải Kim: "......"
"Cổ họng tôi không tốt, đầu óc cậu cũng không tốt."
Diêu Văn Phỉ nhìn chằm chằm Hải Kim nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra mình muốn nói gì, hắn nháy mắt với Hải Kim, nháy mắt ra hiệu nói: "Sĩ quan Tần thật sự nói như vậy?"
Hải Kim tuy rằng lừa gạt Diêu Văn Phỉ, nhưng việc này đúng là sự thật. Là anh nhờ William hỏi thăm Tần Đồ, nguyên văn Tần Đồ nói là đi kiếm của hồi môn cho mình.
Vì thế anh cũng trịnh trọng gật đầu: "Nửa điểm không giả."
Nói xong anh quay đầu lặng lẽ liếc Sở Nghiêu phía trước, chỉ nhìn thấy quai hàm và sống mũi cao của Sở Nghiêu.
Diêu Văn Phỉ sờ sờ cằm, nói ra: "Sĩ quan Tần thích Omega từ khi nào? Việc này tôi thế mà lại không biết, chúng tôi trước kia đã từng nói qua, chúng tôi đều là châu chấu trên dây thừng, vì việc này còn gạt một con châu chấu khác, sĩ quan Tần thật không phúc hậu."
Hải Kim mặt không chút thay đổi mà nghe hắn một câu Omega, một câu châu chấu. Chỉ cảm thấy giữa người với người quả nhiên là có chênh lệch, có vài người sinh ra đã thông minh, ví dụ như mình, có vài người sinh ra chính là đầu óc trâu bò, ví dụ như Diêu Văn Phỉ.
"Câm miệng đi." Hải Kim nhìn Diêu Văn Phỉ, thở dài.
Diêu Văn Phỉ có chút nghi hoặc, "Việc này không phải anh còn chưa nói rõ sao? Anh cũng không nói sĩ quan Tần là đi đâu để kiếm của hồi môn cho Omega bé nhỏ của mình."
Hải Kim nghe thấy "Omega bé nhỏ" này, mí mắt lại giật giật, nghiêng đầu liếc Sở Nghiêu một cái, thấy Sở Nghiêu mặt vẫn không chút thay đổi, mới giật giật khóe môi nói với Diêu Văn Phỉ: "Miệng của cậu sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ ngậm lại, theo phương thức mà cậu không ngờ tới."
Diêu Văn Phỉ nghe vẫn không hiểu, cả người đều xoay qua, đối mặt với Hải Kim, đang chuẩn bị hỏi kỹ lưỡng.
"Đến rồi."
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Nghiêu vang lên. Hắn quay đầu, vươn tay kéo Diêu Văn Phỉ nửa thân thể đã bò về phía Hải Kim.
"Các người đi xuống đi." Sở Nghiêu nói.
Động tác bám cửa tinh hạm của Diêu Văn Phỉ dừng lại, hắn say phi hạm, lần này chỉ lo cằn nhằn với Hải Kim, tình huống ngược lại khá hơn không ít, nhưng vẫn có chút choáng váng.
Hắn mê mang nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, nói: "Nghiêu ca, mày không xuống sao?"
Sở Nghiêu giương mắt nhìn hắn: "Các người xuống trước đi."
Diêu Văn Phỉ: "Vậy mày làm gì?"
Sở Nghiêu: "Sửa tinh hạm."
Diêu Văn Phỉ: "Sửa tinh hạm làm gì, tinh hạm hỏng rồi?"
Sở Nghiêu dời ánh mắt khỏi mặt hắn, cằm giật giật: "Mày nói nhiều quá, bị mày làm hỏng rồi."
Diêu Văn Phỉ: "...???"
Tại sao người bị tổn thương luôn là hắn?
Dường như tất cả mọi người đều coi hắn là kẻ ngốc.
Tuyệt vọng.
Diêu Văn Phỉ bĩu môi, quyết định câm miệng để bảo đảm chỉ số thông minh.
Sở Nghiêu ngồi ở ghế lái chính, mặt không chút thay đổi nhìn bàn điều khiển trước mặt.
Phi hạm chắc chắn không bị hỏng.
Về phần ngồi ở chỗ này là vì cái gì, Sở Nghiêu suy nghĩ một chút, có thể là bởi vì ngày hôm qua Tần Đồ nói câu kia "Ngày mai còn có sao?"
Cũng có thể là vì câu nói "kiếm của hồi môn" của Hải Kim.
Của hồi môn gì? Kiếm cho ai?
Lấy mạng mấy tên tội phạm bị truy nã làm của hồi môn?
Đây là mạch não gì.
Tần Đồ có bệnh.
Sở Nghiêu mặt không chút thay đổi lấy thông tấn khí ra.
Âm thanh vang lên, lần này vang lên không quá mấy giây, đối phương đã bắt máy.
"Alo."
"Thiếu tá."
"Không nghĩ tới, ngày mai thật đúng là có nha."
Tần Đồ mang theo tiếng cười khàn khàn từ trong thông tấn khí, nghe tâm tình dường như vô cùng tốt.
Sở Nghiêu ngồi ở vị trí lái chính, quay đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ tinh hạm.
Dương Tử Tinh đang là đêm khuya, có chút ánh sao lấp lánh trong màn đen.
Ở Hôi Tinh xa xôi, tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu lên bầu trời Lam Thành.
Sở Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt phóng ra xa, yết hầu khẽ lăn, giọng nói không cao không thấp.
"Chào buổi sáng."