Anh thoạt nhìn tâm tình rất tốt, chậm rãi nói: "Vậy anh muốn khen thưởng gì?"
Trái tim mục tiêu lơ lửng giữa không trung, gã do dự mở miệng nói: "Anh... Có thể thả tôi đi không?"
"Nghĩ gì vậy?" Tần Đồ lại gạt tàn thuốc, trong không khí tràn ngập mùi thuốc bạc hà nhàn nhạt, anh giương mắt cười nói: "Không có khả năng."
Bình thản dịu dàng nhưng lại không cho chen vào.
Người đàn ông bình thường trong danh sách truy nã cấp 1 của Liên Bang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, gã cắn chặt răng, chậm rãi ngẩng đầu, gằn từng chữ nói: "Tôi biết tôi trốn không thoát, anh có thể tha cho vợ tôi không?"
Nếu như là những người chấp hành khác gã còn có cơ hội chạy trốn, nhưng... Sao người này lại đến chấp hành nhiệm vụ?
Bắt đầu từ khoảnh khắc người đàn ông trẻ tuổi tên là Bạch Chuẩn này xuất hiện, tất cả đã thành kết cục đã định.
Tần Đồ giương mắt nhìn gã, nói: "Trên danh sách nhiệm vụ của tôi chỉ có một mình anh."
Không bao gồm vợ gã.
Những lời sau Tần Đồ không nói rõ, nhưng nam nhân thoáng thở phào nhẹ nhõm, lưng cứng ngắc thả lỏng, hơi cúi xuống.
Gã dường như đã thoát ra khỏi trạng thái căng thẳng thường xuyên đề phòng bị đuổi giết cao độ, mặc dù lúc này gặp phải tình huống tuyệt vọng cuối cùng trong đời, nhưng gã lại giống như là đã trút bỏ được một gánh nặng lớn.
"Nói đi, tại sao lại làm như vậy." Tần Đồ ngồi đối diện nam nhân, không vội mở thông tấn khí ra, vừa điều khiển vừa nói.
"Cái gì?" Nam nhân có chút mơ hồ, vẻ mặt mờ mịt, gã vừa rồi nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó thất thần rất lâu, đầu óc vẫn chưa quay lại.
Tần Đồ không nói gì, tiếp tục loay hoay với thông tấn khí.
Mấy phút sau gã mới phản ứng lại câu hỏi của Tần Đồ, tay gã đặt trên đùi nắm chặt.
"Ý anh là chuyện đánh cắp khóa gen của người cầm quyền quan trọng trong Liên Bang sao?" Gã thử mở miệng nói.
"Sao vậy," Tần Đồ khàn giọng cười, "Các người còn làm chuyện khác?"
Người đàn ông: "......"
"... Không có." Gã khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm Tần Đồ nói: "Anh không phải là át chủ bài của căn cứ số 0 sao, anh đoán không ra?"
Người đàn ông trẻ tuổi đang nghịch thông tấn khí trước mặt này không biết tên thật, chỉ biết danh hiệu Bạch Chuẩn.
Anh ta ở căn cứ sô 0 được 20 năm, chỉ gặp qua anh ta hai lần, một lần không thấy mặt, một lần vội vàng thoáng nhìn, đến bây giờ vẫn như cũ nhớ rõ.
6 năm trước gã nhìn thấy Bạch Chuẩn, rõ ràng là có cùng khuôn mặt với người đàn ông trước mặt này, nhưng khí thế hoàn toàn khác nhau. Hiện tại người này thoạt nhìn dìu dàng hơn rất nhiều, lại có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, mặc dù làm cho người ta vẫn có cảm giác xa cách khách khí.
Mà khi đó Bạch Chuẩn giống như từ trong địa ngục đi tới, sát khí làm cho người ta kinh hãi, mặt không chút thay đổi, lãnh đạm đến cực hạn.
"Không đoán được." Tần Đồ nháy mắt mấy cái, không đứng đắn cười nói: "Tôi cũng không phải thần, cái gì cũng biết."
Nam nhân nhìn anh chằm chằm, tựa hồ đang suy nghĩ về những gì Tần Đồ nói.
Gã không ngờ có một ngày, gã vậy mà có thể ngồi nói chuyện cùng với Bạch Chuẩn, còn ngoài ý muốn hòa hợp đến kỳ lạ.
Cuối cùng gã thở dài, lựa chọn trả lời vấn đề của Tần Đồ: "Không phải là tôi muốn làm, tôi cũng là bất đắc dĩ, bị uy hiếp, không có cách nào khác chỉ có thể làm như vậy."
"Ai uy hiếp các người?" Tần Đồ hỏi.
Người đàn ông lắc đầu: "Không thể nói thêm nữa."
"Được." Tần Đồ gật đầu.
Hai người đều không nói gì nữa, quán cà phê rơi vào sự yên tĩnh dị thường.
"Còn muốn uống cafe không?" Tần Đồ hỏi.
"Không uống." Nam nhân cười khổ nói, "Tâm trang đâu mà uống."
"Khóa gien các người chuyển đến đâu rồi?" Tần Đồ bưng cà phê qua, tự mình nhấp một ngụm.
"Không biết, sau khi trộm xong thì giao cho lại cho người liên lạc." Nam nhân nói.
"Thú nhân?" Tần Đồ giương mắt.
"Không phải." Người đàn ông lắc đầu.
"À, xem ra là nội bộ xảy ra vấn đề." Tần Đồ buông ly cà phê, ngữ khí nhẹ nhàng bình thản, lời nói ra lại giống như một đạo sấm sét, nổ mạnh khiến nam nhân đối diện choáng váng tại chỗ.
"Sao... có thể..." Nam nhân không thể tin lẩm bẩm, nhận ra chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng của gã.
"Vậy các người nhận nhiệm vụ trộm cắp lúc nào?" Tần Đồ thần sắc không thay đổi.
Nam nhân đang muốn mở miệng lại đột nhiên phản ứng lại, thấp giọng nói: "Anh đừng lừa tôi, tôi nói không lại anh."
Tần Đồ: "......"
"Tôi biết tôi phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng, phải chết không thể nghi ngờ, tôi đây hiểu biết cũng rất có hạn, anh không chiếm được thông tin hữu ích nao đâu."
"Ừ." Tần Đồ gật đầu.
Môi người đàn ông giật giật, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng.
Gã đã phạm sai lầm không thể sửa chữa, khóa gen của người cầm quyền quan trọng của Liên bang đã bị đánh cắp, điều gây bất lợi cho toàn bộ Tinh hệ δ mà nói đều là trí mạng, nếu như không cách nào tìm về mà rơi vào trong tay thú nhân, chiến tranh tất nhiên sẽ bùng nổ. Nhẹ thì thay đổi triều đại, nặng thì...... Không còn tinh hệ δ nữa.
"Khi nào thì thực hiện?" Gã cúi đầu hỏi.
"Hả?" Tần Đồ giương mắt.
"Khi nào thì anh bắn?" Người đàn ông ngẩng đầu lên.
"Tôi đối với bạo lực không có hứng thú." Tần Đồ đứng lên, lòng bàn tay mở ra, ở giữa nằm một viên thuốc màu trắng nho nhỏ.
"Cầm lấy nó, tìm một chỗ nghỉ ngơi tốt một chút đi." Tần Đồ đưa viên thuốc cho nam nhân, nói tiếp, "Không đau đớn."
Người đàn ông run rẩy nhận lấy viên thuốc, nói tiếng cảm ơn.
"Anh có thể đáp ứng một thỉnh cầu của tôi không?" Giọng nói của người đàn ông khẽ khàng, giọng nói cũng run rẩy.
"Nói đi." Tần Đồ đứng yên, cúi đầu nhìn gã.
"Sau khi anh trở lại Đế tinh, có thể chuyển vợ tôi đến An Nam tinh đươc không, tôi sợ cô ấy sẽ gặp phải nguy hiểm."
Tần Đồ đeo thông tấn khí lên, gật đầu với nam nhân, đồng ý thỉnh cầu của gã, mở miệng nói: "Tạm biệt."
Nói xong đi về phía cửa quán cà phê.
Lúc anh sắp đi ra cửa, người đàn ông đứng bật dậy, nói với bóng lưng anh: "Cảm ơn."
Âm thanh không cao không thấp.
Tần Đồ dừng chân, lập tức tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại, đi ra cửa quán cà phê.
......
Khi trời vừa tờ mờ sáng, Dương Tử Tinh đang vào đêm.
Diêu Văn Phỉ dường như đè nén thiên tính ở trường quân đội Liên Bang quá lâu, một khi tới ngày nghỉ, chính là cả người như điên như ma.
Đã nửa đêm, hắn còn muốn lôi kéo Sở Nghiêu và Hải Kim ra ngoài, mở ra cuộc sống về đêm tốt đẹp.
"Đi thôi đi thôi, Nghiêu ca~" Diêu Văn Phỉ kéo cánh tay Sở Nghiêu, Sở Nghiêu đi hắn cũng đi, Sở Nghiêu dừng hắn liền dừng.
Chỉ có miệng hắn là không dừng.
"Muốn đi thì tự đi." Sở Nghiêu đẩy cánh tay đang nắm chăc của Diêu Văn Phỉ ra.
Ai ngờ mới vừa đẩy người này ra, da mặt lại dày lên, lấy thân hình cường tráng cao 1m9 của mình, một bên cúi đầu cọ vai Sở Nghiêu, một bên không ngừng làm nũng.
Sở Nghiêu cao 189, không thấp hơn Diêu Văn Phỉ bao nhiêu, nhưng Diêu Văn Phỉ nhìn cường tráng, ép mình ăn rất nhiều, tự anh thành một người khổng lồ cao 2m.
"Nghiêu ca, vất vả lắm mới đến một chuyến, mày theo tao đi." Diêu Văn Phỉ thấy Sở Nghiêu không đáp ứng hắn, càng càn rỡ, cả người đều treo trên người Sở Nghiêu.
Hải Kim ở một bên thấy thế khụ khụ, anh xoa xoa yết hầu, lén lút lấy thông tấn khí ra, chụp ảnh hai người.
Tất cả, gửi cho Tần Đồ.
Chậc.
Thông qua khoảng thời gian quan sát này, anh đã nhạy bén phát hiện, cái đồ Tần Đồ chó kia, đối với bọn họ thường xuyên không làm người, đối với Sở Nghiêu, vậy mà có thể trở thành vua dấm chua Liên Bang.
Hừ.
Tổng cộng có 3 tấm.
Hải Kim gửi toàn bộ cho Tần Đồ, gửi xong còn bỏ thêm hai biểu tượng cảm xúc.
Một cái nón xanh và một đĩa rau xanh.
Hết thảy đều không nói, Hải Kim gật đầu, đối với thao tác này của mình rất hài lòng.
Làm xong những thứ này, anh cất kỹ thông tấn khí rồi mới đuổi theo.
"Haiz, Sở Nghiêu cậu đi đi." Hải Kim đi lên phía trước, kéo cánh tay Diêu Văn Phỉ vòng quanh cổ Sở Nghiêu ra, dù sao đây cũng là người của anh em mình, ngoài miệng cười cười là một chuyện, hành động thì không thể để Tần Đồ thật sự mặc xanh đội xanh được.
"Đúng đấy, đi thôi đi thôi, buổi sáng chúng ta sẽ trở về." Diêu Văn Phỉ bị kéo cánh tay xuống cũng không giận, đơn giản cầm lấy tay Sở Nghiêu tiếp tục lắc lư, trong lúc bận rộn còn không quên nháy mắt biểu dương với Hải Kim.
Khóe miệng Hải Kim giật giật.
"Diêu Kiều Kiều cũng không thường xuyên đến đây, Sở Nghiêu, cậu chỉ thỏa mãn hắn một lần thôi được không?" Hải Kim cười nói.
Sở Nghiêu đứng tại chỗ nhíu mày, tựa hồ đang cân nhắc tính khả thi của lời này.
Diêu Văn Phỉ nổi giận.
"Ai mẹ nó nói cho anh biết tôi tên Diêu Kiều Kiều đấy!" Diêu Văn Phỉ cuồng nộ, cái tên ngu ngốc gì vậy.
Hải Kim chớp chớp mắt, quyết định bán anh em: "Tần Đồ."
Diêu Văn Phỉ: "......"
Hắn trong nháy mắt giống như quả bóng bị xì hơi, thành vô năng cuồng nộ.
Hải Kim sờ sờ mũi, có chút chột dạ, cái tên này anh thuận miệng gọi, chỉ cảm thấy thật sự thích hợp với Diêu Văn Phỉ. Ai bảo người này lần trước chữa gãy xương ở chỗ anh kêu giống như heo bị chọc tiết, không phù hợp với bề ngoài của hắn.
Nhưng...... Nồi phải để cho người có năng lực đội, cậu nói đúng không Tần Đồ?
Hải Kim ngẩng đầu nhìn trời, dù sao Diêu Văn Phỉ dám đánh anh chứ không dám đánh Tần Đồ.
"Đi thôi." Sở Nghiêu nhìn Diêu Văn Phỉ một cái.
Diêu Văn Phỉ kích động, trong nháy mắt thoát khỏi sự chán chường mà Tần Đồ vừa cho mình, hô to: "Oh yeah! Nghiêu ca, tao yêu mày."
Sở Nghiêu: "......"
Khóe miệng Hải Kim lại giật giật.
......
Thời điểm ba người vừa ngồi lên tinh hạm, mông còn chưa ngồi nóng, Hải Kim đã nhận được tin nhắn của Tần Đồ.
— 4781: Tôi phát hiện gần đây cậu có vẻ hơi thiếu đánh nha.
Hải Kim đen mặt đánh chữ.
— Bố của Diêu Kiều Kiều: Vớ vẩn!
— Bố của Diêu Kiều Kiều: Tôi giúp cậu như vậy, chụp ảnh nguy hiểm, vậy mà cậu nói tôi như vậy.
— 4781: Diêu Kiều Kiều?
— 4781: Bạn gái mới của cậu?
"Đậu má!" Hải Kim nghẹn họng, che miệng ho mạnh một trận.
"Bác sĩ Hải, sao vậy?" Sở Nghiêu ngồi ghế lái chính quay đầu lại.
Hải Kim vội vàng xua tay, hàm hồ nói: "Không sao không sao, bị sặc thôi."
Diêu Văn Phỉ từ trên ghế lái phụ nhô ra một cái đầu, không tiếng động cười nhạo nói: "Ngu —— Ngốc."
Hải Kim: "......"
—Bố của Tần Đồ: Bạn gái cái rắm!
— Bố của Tần Đồ: Diêu Kiều Kiều là Diêu Văn Phỉ!
Đối phương không có trả lời ngay.
Hải Kim nhìn ID của chính mình, nhất thời chột dạ, vừa rồi bị tức điên rồi, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay cũng đã sửa lại ID của thông tấn khí.
Còn thuốc hối hận không?
Tần Đồ trả lời tin nhắn.
—4781:?
— 4781: Cậu thật táo bạo!
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hải Kim: Quả hồng phải chọn quả mềm để bóp, muốn gọi Diêu Kiều Kiều thì gọi Diêu Kiều Kiều.
Tần Đồ: Ừ, cậu nói đúng, từ nay về sau tôi sẽ chọn loại mềm.
Hải Kim:... Tôi không mềm! Σ(っ°Д°;)っ
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tui trong thời gian 2020-08-1921: 25:13~2020-08-1923: 23:37~