Xe đậu bên cạnh khu căn hộ, Giang Triết bật đài để câu giờ. Trần Niệm nói đi lấy một chút đồ, rồi bảo anh ở dưới lầu đời. Radio đã phát hết bài này đến bài hát khác rồi, Giang Triết không nhịn nổi giơ đồng hồ lên nhìn, đã mười lăm phút trôi qua rồi. Túi của Trần Niệm để trên ghế phụ, điện thoại cũng không mang theo, giang Triết có chút không yên tâm, quyết định đi lên lầu.
Nhìn thấy cửa căn hộ đang được mở ở phía xa, Giang Triết bước nhanh hơn đến trước cửam chỉ thấy chất lỏng màu đỏ như máu đang uốn khúc từ trong phòng ra ngoài cửa. Trái tim Giang Triết đập mạnh, anh hét lên: “Trần Niệm! Trần Niệm!”
Xung quanh rất hỗn loạn, kính trong phòng phơi đồ cũng vỡ tung tóe trên sàn, khăn trải bàn và đồ đạc đều bị hất tung cả lên, thiết bị nghe nhìn trong phòng khách cũng bị phá vỡ, may mắn thay nguồn gốc của chất lỏng màu đỏ trên sàn không phải là máu mà một chất lỏng giống như sơn tường. Anh tìm thấy Trần Niệm trong phòng làm việc, cô đang ngồi trên ghế, xung quanh là một bãi hỗn độn, cô đang cúi xuống để tìm thứ gì đó.
“Em không sao chứ? Sao không trả lời anh?” Giang Triết chạy nhanh tới ôm lấy bả vai cô, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt cô.
Trần Niệm rút tay ra khỏi đống giấy, cánh tay cô run run đặt lên tay anh: “Anh có mang theo điện thoại không?”
“Em có bị thương ở đâu không?” Anh phớt lờ câu hỏi của cô rồi nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới.
“Anh có mang theo điện thoại không? Điện thoại thông minh đó.” Tràn Niệm nắm chặt cánh tay anh, nhìn anh bằng đôi mắt u ám.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT