Giọng nói nhẹ nhàng của người dẫn chương trình đài phát thanh hòa cùng tiếng nhạc trong xe, tay Trần Niệm nắm vô lăng, vô thức lắng nghe nội dung người đó đang nói.
Người dẫn chương trình phát thanh nói: Trên thế gian sẽ luôn có một người như vậy, một người khiến cho bạn được trở thành chính mình khi ở bên cạnh họ. Đó là định mệnh, nhưng không phải ai cũng có được may mắn tìm ra một người như vậy. Mọi người chỉ có thể làm một việc duy nhất là mỗi ngày không ngừng cố gắng hơn, để bản thân trở nên tốt hơn, để không bỏ lỡ khi người đó đến.
Những lời này như một bát canh gà đặc cho tâm hồn, cho những ai muốn uống nó. Trần Niệm liếc nhìn đồng hồ, Trì An An đã đi lên phía trên tòa nhà được một giờ rồi, bản thân cô cũng đã bất động ngồi trong xe nghe radio như vậy một giờ, nhưng sự khó chịu không hề có sự giảm bớt, ngược lại càng lúc càng tăng lên, bao phủ lấy trái tim cô.
Trên radio bắt đầu phát bài hát của Lương Tĩnh Như, nhẹ nhàng chậm rãi như một lời thủ thỉ: Trong đêm khuya thì thào tự nói không ai giống anh / Câu nói đầu tiên có thể mang đến thiên đường hoặc địa ngục / Anh hiểu được em đã động lòng / Muốn tổn thương em rất dễ dàng...
Trần Niệm lấy tay tắt nhạc, tựa cơ thể vào ghế dựa phía sau. Nếu tình cảm chân thật khiến cho người ta không nhịn được mà sinh ra sự ngờ vực vô căn cứ, ghen tuông, bất an, thì tại sao vẫn có nhiều người theo đuổi để có được nó tới như vậy? Nghi vấn trong lòng Trần Niệm lớn hơn, trong đầu hiện ra nụ cười và sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh.
Cô sẽ luôn vô thức nhớ đến anh mỗi lúc rảnh rỗi, mỗi lần nghĩ về anh xong tâm tình cô đều trở nên vui vẻ hơn. Chuyện trên đời chính là như vậy, tốt và không tốt vĩnh viễn cùng tồn tại, tình yêu cũng giống vậy. Vừa hưởng thụ ngọt ngào, vừa phải gánh vác đau khổ. Nửa ngày đầu cô tràn đầy hạnh phúc, nửa ngày sau phải nếm cảm giác bồn chồn không yên, thật sự quá công bằng.
Đợi đến lần tiếp theo Trì An An xuất hiện, suy nghĩ của Trần Niệm ở trong đầu đã vòng đi vòng lại mấy lần. Cô điều chỉnh gương, nhìn thấy bản thân lôi thôi lếch thếch trong gương, chán nản cào cào tóc, lấy khóe mắt liếc hướng người phụ nữ đang cúi người ngồi vào xe. Biết rõ không nên so sánh, ý nghĩ khó chịu vẫn lan tràn trong đầu: Tại sao cô ấy lại xinh đẹp như vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT