Tiểu Kiều phát hiện hai tuần lễ gần đây cảm xúc của ông chủ mình cực kỳ nắng mưa thất thường, biểu hiện điển hình của hội chứng yêu đương. Vì thế Tiểu Kiều cảm thấy có hơi đau lòng, nhưng cũng còn may là ông chủ không hỏi cô về vấn đề khiến người ta khó nghĩ như nên tặng quà gì cho bạn gái giống như lần trước.
Giang Triết không tìm Tiểu Kiều hỏi chuyện đương nhiên không phải bởi vì phát hiện tâm tư nhỏ của cô nương này. Lần trước nghe lời của Tiểu Kiều mua hoa hồng, ngay cả anh cũng cảm thấy cửa hàng gói hoa rất đẹp, kết quả là Trần Niệm không thèm nhìn đã thẳng thừng ném qua một bên, có thể thấy được sở thích của Trần Niệm không dễ phỏng đoán như thế.
Có điều chuyện khiến Giang Triết nhức đầu nhất không phải quà tặng, mà là Trần Niệm hoàn toàn không có sự tự giác nói chuyện yêu đương. Điện thoại di động sơ hở một chút là tắt máy hai ngày, gọi điện cũng thường xuyên không nghe máy. Một người đàn ông cao to như anh cũng không thể ngày ngày đuổi theo sau lưng cô, tuy rằng anh rất muốn làm như thế, nhưng dù sao vẫn phải chừa chút mặt mũi cho đấng nam nhi. Sau này có cả đống thời gian để mất mặt, hiện tại tước vũ khí đầu hàng sớm như thế không phải là quá xấu hổ sao? Ngay lập tức anh quyết tâm phải nói rõ ràng vấn đề này với Trần Niệm.
Trần Niệm bắt đầu nếp sống một mình lẻ loi, thậm chí có thể dùng cụm từ đến không thấy tiếng đi không thấy dấu vết để hình dung từ khi cô lên đại học. Năm đó em gái của Lê Hiểu Văn là Lê Hiểu Tiếu kéo lấy cô và Tô Đồng chuyển đến phòng trọ ở cùng. Ở không tới mấy tuần Trần Niệm đã bị Lê Hiểu Tiếu trách cứ, nói thời gian cô ở phòng trọ một tuần lễ tổng cộng không vượt quá ba ngày, thật không có tinh thần tập thể. Ký túc xá ở trường học tốt như vậy nên Trần Niệm cảm thấy không cần phải ngốc nghếch chuyển ra ngoài như thế, cô làm theo ý mình như cũ. Nữ vương Lê cảm thấy quyền uy của mình bị coi thường nên sử dụng đủ các loại thủ đoạn bức bách Trần Niệm trở về phòng trọ. Sau đó, Tô Đồng ở giữa hoà giải hai người, Trần Niệm đồng ý một tuần sẽ lộ mặt ở phòng trọ ít nhất sáu ngày để nữ vương Lê nhìn thấy. Nói đến thì Trần Niệm rất hưởng thụ thời gian ở một mình, nhưng mà cô rất nhớ tháng ngày đã qua của ba người bọn họ.
Thời điểm Giang Triết đưa ra ý kiến với cô, Trần Niệm liền nhớ lại cuộc sống khi đó. Cô uống một hớp trà xanh, nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện: "Em sẽ cố gắng hết sức, nhưng thời gian riêng tư đối với em mà nói rất quan trọng."
"Đương nhiên anh không bảo em từ bỏ thời gian riêng tư của mình. Chỉ là em đừng tắt điện thoại di động thường xuyên như vậy nữa. Anh gọi điện thoại cho em nếu em có việc không nghe được thì khi thấy cuộc gọi nhỡ cũng nên gọi lại cho anh. Em có biết rằng nếu như em đột nhiên mất liên lạc thì người khác mà cụ thể là anh sẽ rất lo lắng cho em không?"
"24h đều bị điện thoại trói buộc, bất cứ lúc nào người khác cũng có thể tìm được anh, như vậy rất không có tự do, cũng rất khiến người ta phân tâm."
"Vậy nên em cảm thấy anh đang đưa ra yêu cầu vô lý sao?" Giang Triết giận dỗi hỏi cô.
"Anh đưa ra một lời góp ý với em, việc đầu tiên tất nhiên là em sẽ ghi nhận, tiếp theo thì sẽ biểu đạt cái nhìn của em đối với ý kiến đó, em không hề có ý rằng yêu cầu của anh là vô lý, vậy nên sao anh lại giận?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play