"Sao phải chuẩn bị làm gì, ta mua cho!"
"Muội đến chỗ Nhị tỷ, phải mang theo ít quà chứ!"
"Đến chỗ???"
Thanh Tề lặp lại hai chữ, rồi tròn mắt nhìn ta: "Ai nói là đến chỗ của ta?"
"Không phải...!tối nay, bày đồ nướng ở chỗ của Nhị tỷ sao?"
"Ta bảo thế lúc nào?"
"..."
Ta ngẫm lại thấy cũng đúng, nãy giờ đã qua khỏi hướng rẽ tới viện của Thanh Tề rồi, nếu không bày tiệc nướng ở đó, thì chúng ta đang đi đâu đây?
Thanh Tề giục ta đi nhanh hơn, cuối cùng ở điểm dừng là cổng chính.
"Nhị tỷ, đây là đường đi tới cổng chính!"
"Ta biết mà!"
Ta còn chưa hỏi gì thì đã có tiếng của một chiếc xe ngựa từ bên ngoài, Thanh Tề ung dung nói nhỏ gì đó với bốn thị vệ giữ cổng, sau đó cửa cổng mở ra đủ rộng cho hai người chúng ta bước ra.
Thanh Tề kéo ta ra khỏi cửa, leo lên xe, cửa đóng lại cũng là lúc xe bắt đầu chạy.
Ta lấm lét nhìn Thanh Tề, sợ rằng sẽ bị người khác phát hiện nửa đêm nửa hôm hai chúng ta còn trốn ra ngoài thế này.
"Nhị tỷ, sao lại lên xe rồi? Chúng ta đi đâu vậy?"
"Chúng ta...!tối nay...!đi...!chợ đêm!!!".
Thanh Tề nói chậm từng chữ, ra chiều bí mật, ta thì lại không tin vào mấy chữ mình vừa nghe được, hỏi lần nữa.
"Chợ đêm?"
"Đúng, chợ đêm buổi tối có bán đồ nướng rất ngon, lát nữa cho muội thử.
Từ ngày muội đến đây ta quên mãi chưa kịp giới thiệu!"
"Nhị tỷ, sư phụ..."
"Đây không phải lần đầu ta trốn ra ngoài, đã có sắp xếp chu đáo!"
"..."
Thanh Tề vỗ ngực tự hào, ta lập tức nghĩ ngay, xem ra Thẩm Quân Nhu đã có đối thủ lớn hơn rồi.
Ta tiếp sau đó không thắc mắc gì nữa, mặc cho Thanh Tề lấy hoa quả ra vừa ăn vừa kể trong chợ đêm có gì hay ho.
Thì ra đồ nướng mà Thanh Tề nói lúc chiều là đồ nướng trong chợ đêm, ta lại tưởng là sẽ bày tiệc nướng trong phủ chứ.
Phủ Viễn Huân nằm cách chợ chỉ nửa canh giờ đi xe, rất nhanh đã tới, Thanh Tề bước xuống, dặn dò phu xe.
"Ngươi đợi xe ở đây nhé!"
"Vâng, Tiểu thư!"
Ta bước xuống, không khỏi bị choáng ngợp.
Chợ đêm thành Chiêu Châu còn náo nhiệt hơn cả buổi sáng, buổi tối cũng bán rất nhiều đồ ăn, có đủ các loại mùi thơm.
Nói là chợ đêm nhưng nơi này trông giống khu chợ ăn đêm thì đúng hơn, đi qua bao nhiêu hàng đồ ăn rồi mà vẫn chưa thấy điểm cuối.
Thanh Tề đi cùng ta trên đường không ngừng ngó nghiêng, rồi dừng lại trước một hàng xiên nướng.
"Ông chủ, một phần như cũ!"
"Thanh Tề cô nương! Ngồi đi, có ngay!"
Gọi món xong, Thanh Tề quay sang hỏi ta: "Ăn ớt được không?"
Ta lắc đầu, Thanh Tề lại dặn chủ quán.
"Một phần sốt không cay nữa nhé!"
"Có ngay!"
Đây chính là hàng nướng Thanh Tề muốn mời ta, vì hai chúng ta chỉ vừa đứng lại ông chủ đã nhận ra nàng, có vẻ Thanh Tề là khách quen.
Nơi ta đang ngồi là một hàng xiên nướng nho nhỏ, không đông lắm, chỉ có một chủ quán làm hết tất cả mọi việc.
Đặc biệt đây là một bếp nướng dạng mở, khách bên ngoài cũng có thể thấy ông chủ rửa sạch, dùng xiên tre xiên từng loại đồ ăn vào, ướp và nướng một cách trực tiếp, khá thú vị.
Trong lúc chúng ta ngồi chờ, Thanh Tề gọi hàng kế bên thêm hai cốc nước có vị chua chua ngọt ngọt, uống không tệ.
"Chỗ này ta thường đến lắm, cực kỳ ngon, hôm nay hân hạnh giới thiệu với muội!"
"Cảm ơn Nhị tỷ!"
"Không cần cảm ơn, lần sau tới lượt muội trả tiền là được!"
"Lần sau? Còn có..."
"Thanh Tề cô nương! Có rồi đây!"
Chủ quán cắt ngang câu chuyện, tay mang ra một đĩa xiên nướng cực lớn vừa làm xong thơm phức, có hai bát nước sốt chấm, một bát màu cam nhạt không có ớt, và một bát màu đỏ đượm nồng mùi cay của Thanh Tề.
Trong đĩa xiên đồ ăn đếm được tới năm sáu loại khác nhau, ta nhìn qua thì thấy có râu mực nướng, xiên thịt cừu kèm với rau củ, sụn gà ít cay được xiên thành que, có thịt sườn ướp mật ong, xiên lưỡi vịt được cắt nhỏ, cả mấy xiên tôm nướng tỏi.
Chủ quán đi vào trong, lại đem ra bàn chúng ta hai củ khoai lang mật nướng nữa.
Ngoài ra còn có thêm một số loại ăn kèm khác như canh nấm, rau hẹ, và cả chén ớt bột Thanh Tề vừa cho vào bát nước chấm của mình.
"Đều là mỹ vị đấy, nếm thử đi!"
Thanh Tề đặt trước mặt ta bát sốt không cay, được làm từ bột đậu phộng và rất ít ớt, vừa béo vừa thơm, cũng là lần đầu tiên ta biết được bột đậu phộng có thể chế biến thành nước sốt chấm cho món nướng.
Người ngồi bên cạnh ta từ khi đồ ăn mang ra, Thanh Tề đã không còn nói nữa, tập trung ăn rất là ngon miệng, về điểm này thì ta công nhận nàng tốt hơn Thẩm Quân Nhu nhiều.
Ăn xong đĩa đồ nướng, Thanh Tề bảo ta cùng đi dạo một vòng cho tiêu hóa thức ăn, trên gương mặt tràn đầy thỏa mãn, làm ta suýt nữa thì quên Thanh Tề mới ăn bữa tối xong không lâu.
"Hai vị tỷ tỷ, mua giúp cho muội cây kẹo được không, muội chỉ còn có năm cây thôi, không bán hết không được về nhà!"
Đang đi trên đường, chúng ta bị một tiểu muội chừng năm sáu tuổi, cầm giỏ đựng kẹo, quần áo không được sạch sẽ.
Thanh Tề không hỏi giá, chỉ rút túi tiền ra đưa cho tiểu muội kia.
"Ta lấy hết cho!"
"Đa tạ tỷ tỷ! Có thể về nhà rồi!".
Tiểu muội hai tay đưa hết kẹo cho Thanh Tề, reo lên vui mừng, rồi chạy vụt đi.
"Lạ nhỉ, ta chưa từng thấy tiểu muội này trước đây?"
"Nhị tỷ, sao lại là trước đây?"
"Cả cái chợ này, ta đều mua bánh kẹo cho đám trẻ con có thêm tiền tiêu vặt.
Như Tiểu Mãn bán kẹo mạch nha, nhóc Tiểu Sâm thì bán kẹo hoa hồng, Tiểu Khứu ở nhà có phụ thân làm kẹo hồ lô, tỷ tỷ Tiểu Nhuệ làm kẹo trái cây phủ đường cũng ngon lắm, còn Tiểu Kiều, Tiểu Thanh..."
Thanh Tề xòe hai bàn tay ra vừa nói vừa đếm, ta nghĩ nếu để nàng kể hết những loại kẹo từng ăn chắc phải mất rất lâu, mới chen vào.
"Nhị tỷ, có khi gia đình muội ấy mới đến đây, nên dĩ nhiên là tỷ không quen rồi!"
"Chắc là vậy!"
Thanh Tề đưa cho ta một cây, ta lắc đầu: "Muội không ăn nổi nữa!"
"Vậy ta cất đi, để cho mấy thị nữ trong viện!"
Đã hơn nửa đêm, ngoài chợ vẫn còn người qua lại, người người đang đánh hàng cho buổi sáng.
Thanh Tề nhận ra cũng đã trễ, bèn cùng ta quay về xe.
Xe dừng lại ở cổng chính, hai chúng ta vừa bước vào thì một bóng người nữa từ đằng sau cũng chạy vụt lên trước, hình như không để ý tới chúng ta.
Nhưng người phía trước đang hướng về viện của sư phụ.
"Nhị tỷ, đó là người nào vậy? Muộn rồi còn đi vội thế này?"
Thanh Tề lúc này đã ngáp ngắn ngáp dài, trả lời.
"Chắc là người trong phủ, qua mặt được bốn thị vệ đứng ở kia thì là người mình cả thôi!"
"Người trong phủ sao?"
Ta lẩm bẩm trong miệng, Thanh Tề không chú ý, mải miết vươn hai cánh tay, gió lạnh thổi qua nên miệng thở ra cả làn khói nhỏ.
"Ta buồn ngủ rồi, đi nhanh lên, ngoài này lạnh quá đi mất!"
Ta cũng buồn ngủ, hai người vội cắm cúi khoanh tay đi thật nhanh về viện, tới ngã rẽ thì chia ra ai về chỗ nấy.
Khi tới viện, ta liền ngồi xuống sưởi ấm một chút, rồi rửa mặt và lau người lần nữa mới thay y phục đi ngủ.
Buổi tối ta ở ngoài đường khá lâu, sợ bị cảm lạnh nên Cẩn Y đã đặt lò than lại gần giường hơn, nàng còn thêm vào ít than nữa rồi mới đi ra ngoài..