Ta tên Lưu Tẫn Linh, phụ thân là Lưu Tân Tướng quân, trước nhờ có công phù trợ Tân đế đoạt ngôi, sau còn đích tử xông ra trận xả thân đem về thắng lợi, mà được Tân đế ban thưởng, cho phụ thân và ca ca ta được toàn quyền điều binh khiển tướng.
Mẫu thân ta đến từ Bắc Thành, một nơi xa xôi mà ta chưa từng đến, lúc còn trẻ từng đến kinh thành để học y thuật từ nội tổ phụ, sau này gả cho phụ thân.
Nay người ngoài việc quản lý trông coi Lưu phủ, rảnh rỗi còn ghé thăm mấy hàng dược liệu chữa bệnh, người đã mở chúng nằm trải dài từ kinh thành đến cố hương.
Ít ai biết được, mẫu thân ta lại còn là nghĩa muội của Hoàng hậu.
Phụ thân ta không nạp thiếp, duy nhất mẫu thân là chính thất, sinh ra ca ca lớn hơn ta có hai tuổi, nhưng càng trưởng thành ca lại càng nhìn già dặn hơn ta nhiều.
Ngay từ khi còn nhỏ, ta và ca ca đã được cho phép vào cung, làm thư đồng nên được nghe giảng cùng các hoàng tử, công chúa.
Ta nhớ mãi ngày hôm đó, lần đầu tiên được gặp Tứ Công chúa, đích công chúa đầu tiên của Tân đế và Hoàng hậu.
Trong sảnh, mấy vị công chúa trong cung chỉ là do phi tần sinh ra nhưng vừa kênh kiệu vừa xấu tính, không ai muốn chọn ta đi theo, ngược lại còn đẩy ngã ta, suýt nữa đã té nhào xuống hồ.
Tứ Công chúa đã tới đỡ ta dậy, người còn thường xuyên nói chuyện với ta nhất.
Hoàng hậu biết được, liền cho phép ta ở lại bên Tứ Công chúa.
Ca ca ta thì được phân đi theo Thái tử, vì Thái tử được dạy học riêng ở Đông Cung, nên lắm lúc hai huynh muội chúng ta cùng vào cung, nhưng chẳng thể gặp mặt.
Ngoài giờ học, ca ca còn đi theo phụ thân luyện võ trong quân doanh, thời gian không đủ để nghỉ ngơi một chút nào, nhưng thỉnh thoảng cách mấy tháng ca ca lại mua quà gửi cho ta.
Cuộc sống của ta cứ vui vẻ tươi đẹp như thế cho đến khi có một sự xuất hiện lạ lẫm trong buổi tiệc sinh thần Thái tử.
Hôm đó, đột nhiên có một người ta chưa từng thấy qua bước vào, còn điềm nhiên ngồi xuống, ta để ý thấy rõ ràng chỗ ngồi của hắn ngang hàng với các hoàng tử, còn trên cả Thất Hoàng tử một bậc, ta chắc chắn hắn không phải là thư đồng bình thường.
Gương mặt của hắn lạnh tanh, vô cùng kiệm lời, tay còn đeo một chuỗi hạt nho nhỏ, vì tò mò nên ta cứ nhìn hắn chằm chằm, hắn phát hiện ra thì liếc ta mấy cái.
Ta trong lòng có chút bực tức, rõ ràng mình chẳng làm gì sai, nếu đây là bên ngoài, ta đã cho hắn một vài cú giẫm chân.
Tẫn Linh ta trước giờ chưa bị ai nhìn kì quái như vậy cả.
Cuối buổi tiệc, Tứ Công chúa xin phép Thái tử được lui về nghỉ trước, còn nói ta về phủ cùng nàng.
Ta cùng đứng dậy hành lễ, lúc quay đầu thì không thấy tên liếc mình ban nãy đâu nữa, ta đi theo sau Tứ Công chúa.
Phủ Tứ Công chúa hôm nay rất nhộn nhịp, nàng được gửi tặng rất nhiều chiếc rương lớn, bên trong có vải vóc thượng hạng, còn có cả đồ trang sức đủ loại, nhưng công chúa có vẻ không thích chúng mấy.
Mãi đến khi đám cung nữ đi ra ngoài, nàng mới mở một cái rương con, ngắm nghía rồi đưa cho ta một dây chuỗi ngọc rất đẹp.
Ta không dám nhận, vội vàng đặt dây chuỗi ngọc lại trên tay công chúa, nàng ngẫm nghĩ một hồi, bỏ chuỗi ngọc xuống.
"Tẫn Linh, sau này ngươi muốn gả cho người như thế nào?"
Ta ngạc nhiên trước câu hỏi đường đột của công chúa, nhưng cũng theo lễ nên trả lời nàng.
"Bẩm công chúa, Tẫn Linh không biết! Phụ thân nói Tẫn Linh tuổi còn nhỏ, phải ở cùng người và mẫu thân thêm vài năm nữa!"
Năm nay ta chỉ vừa tròn mười ba, các nhà khác con gái chưa đến mười lăm mười sáu đã gả, nhưng phụ thân ta lại không muốn ta sớm chịu cực khổ, mãi vẫn chưa đồng ý bất kì nhà nào, hơn nữa ca ca ta còn chưa thành thân, muội muội như ta dĩ nhiên là không nên gả đi trước.
Vì vậy, dẫn đến bên ngoài lưu truyền là Lưu Tướng quân vẫn chưa tìm được nhà môn đăng hộ đối.
"Ý của ngươi, tốt nhất là nên nghe theo mệnh lệnh của phụ mẫu?"
Lúc thốt lên câu này, ánh mắt công chúa long lanh lạ thường, môi công chúa nhoẻn nụ cười, nhưng ta thấy mi tâm công chúa dường như có một nỗi niềm khó tả.
Ta gật gật, nhưng sau đó không nhịn được liền mạo muội hỏi.
"Công chúa, người có điều gì phiền muộn sao?"
Công chúa không nói, nàng nhẹ nhàng đứng dậy, mang một vật tới đặt trên bàn, mở ra xoay về phía ta, bên trong toàn là đồ trang sức và đá quý lấp lánh, những món đồ này ta nhìn qua đã biết tuyệt đối không thể tìm được ở bên ngoài.
"Ta sắp gả đi rồi, sau này ngươi không cần tới phủ của ta nữa!
Chiếc rương này, ngươi phải nhận lấy, xem như quà tân hôn ta tặng cho ngươi trước đi, ta sợ...!sau này không còn dịp.
Tẫn Linh, không được từ chối, cũng không còn sớm nữa, ngươi về đi!"
"Công chúa..."
"Ta mệt rồi, Tẫn Linh!"
Còn chưa đợi ta nói lời nào, công chúa liền cho ta thoái lui.
Ta hành lễ, khép lại cửa phòng cho nàng, đứng nhìn bất động một lần cuối những hình ảnh quen thuộc này, nơi mỗi ngày ta đều tới, rồi một mình ôm chiếc rương con đi bộ ra đến tận cổng thành phía Đông, leo lên xe ngựa, về nhà.
Trong đầu ta đã nghĩ, ta không định đeo lên mấy món đồ quý giá này, nên khóa lại thật kĩ, bỏ vào sâu trong tủ thật cẩn thận.
Tối đó, ta trằn trọc mãi mà không ngủ được, ta nhỏ tuổi hơn công chúa, cũng không hiểu ý câu hỏi của nàng hôm nay, chỉ biết là công chúa sắp gả đi, sau này ta không cần tới phủ của nàng nữa.
Chưa đến tháng sau, Tân đế đã ban chiếu, Tứ công chúa được gả cho Vương tôn cao quý của Thảo nguyên, nàng phải đến vùng thảo nguyên phía Bắc, hôn lễ được tổ chức rất trọng đại.
Vương tôn Thảo nguyên dáng người cao lớn, không ngại xa xôi mà đích thân tới đón công chúa, từ tận kinh thành với hai mươi vạn tùy tùng đi theo sau.
Lúc đó, ta mới biết hàng trăm chiếc rương quý giá kia là quà gửi đến để cầu hôn Tứ Công chúa.
Kiệu hoa lớn đưa công chúa về thảo nguyên được diễu hành khắp kinh thành, đúng lúc ta bị cảm không được tham dự hôn lễ, bèn lén lút bỏ chạy ra trước phủ định vẫy tay chào nàng.
Tiếng kèn trống càng lúc càng to dần, kiệu hoa của công chúa sắp đến rồi, ta đứng chờ không được mấy khắc thì kiệu cũng tới.
Công chúa mở một góc rèm che, ta liền dùng hết sức vẫy tay, sợ là nàng không thấy ta từ xa.
Vậy mà ta đổi lại được nhìn thấy, gương mặt của công chúa với nước mắt đang rơi, nàng nở một nụ cười thật khó khăn nhìn về ta, ta lẩm bẩm.
"Công chúa..."
Một cung nô lớn tuổi đi bộ phía dưới nhanh chóng kéo rèm lại.
Kiệu hoa cũng theo đó lướt đi nhanh hơn, thoáng chốc đã mất hút, công chúa, người đã rời kinh thành rồi.
Ta vẫn không hiểu, ngày thành thân hôm nay vì sao công chúa lại có vẻ mặt buồn bã hơn hôm bảo ta không cần vào phủ nữa, Vương tôn Thảo nguyên này không phải rất xem trọng nàng sao....