"Này, qua đây đi!"
Ta bị Thanh Tề gọi làm giật mình, liền vội vàng qua chỗ nàng.
Thanh Tề ném cho ta một cái quạt, bảo.
"Quạt lửa vừa thôi!"
Ta gật đầu, cầm cái quạt bằng lá dày cui và cứng ngắc, khó khăn lật qua lật lại phẩy phẩy, Thanh Tề tặc lưỡi giật lấy cái quạt, làm mẫu vài lần.
"Đã nhớ chưa?"
"Vâng!"
Ta cầm quạt, cố bắt chước cách quạt của Thanh Tề, nhưng trời khiến thế nào lại làm ngọn lửa tắt ngóm đi, thổi tàn tro bay ra làm ta hắt xì liên tục.
Thanh Tề lấy quạt che mấy siêu thuốc gần đó, mắng.
"Bịt mũi lại!"
Ta liền làm theo, lấy mu bàn tay chắn kín trước mũi, quả thật là không còn muốn hắt xì nữa, Thanh Tề cầm một bện lá khô nhóm lại lửa, hai tay hai cái quạt, đều đều cùng một lúc nấu tới năm cái siêu thuốc.
Thanh Tề nhìn ta chằm chằm, ta lại cầm quạt lên quạt tiếp.
Thanh Tề nhìn cái siêu, nhắc.
"Mạnh một chút, lửa nhỏ quá!"
Ta gật đầu, hai tay quạt mạnh hơn, ngọn lửa đột nhiên bùng lên cao khỏi nắp siêu làm ta hết hồn rơi quạt.
Thanh Tề và mấy người xung quanh liền nhìn ta bật cười.
"Từ từ thôi, sang kia mang cái bát lại đây!"
Lại không được việc rồi, ta bỏ cái quạt xuống, đi lại bàn, cầm một cái bát tới, Thanh Tề đưa một cái đồ nhấc siêu thuốc bằng vải thô dày cộp cho ta, bảo ta đổ thuốc ra bát.
Ta cầm cái quai siêu lên: "Nặng nhỉ?"
Thanh Tề nhắc lần nữa: "Ai làm rơi phải tự nấu lại đấy nhé!"
Ta cẩn thận nhấc siêu thuốc lên, đổ ra bát, lúc dốc cái siêu xuống, quên giữ nắp làm nó rơi luôn xuống đất.
"Lát nữa cũng tự đi rửa lại! Giờ mang thuốc tới đưa cho người lúc nãy đi! Dặn hắn uống nóng!"
"Muội sao?"
"Chứ còn ai nữa, mọi người ở đây đều bận canh lửa mà!"
Ta nghe xong, cầm bát thuốc nóng hổi bỏ vào khay, lấy thêm một cái muỗng, rón rén từng bước bưng cái khay từ ngôi nhà lá bên này đến gian nhà ngói bên kia, thấp thỏm cứ sợ thuốc bị đổ.
Khi quay trở lại giường bệnh của người bị trâu húc ban nãy, sư phụ và Thanh Tiêm đã rời đi, dưới chân giường là một đứa trẻ, nó là con gái của người bệnh.
Ta chầm chậm đi tới, khuỵu xuống đặt khay thuốc trên bàn.
"Tỷ tỷ, phụ thân muội sẽ không sao đúng không ạ?"
Ta bị tiểu cô nương kéo lấy vạt váy, mặt mày đầy nước mắt nước mũi thút thít hỏi, bệnh nhân mở mắt nhìn con mình thở từng đợt khó nhọc.
Sau đó ta rút ra một cái khăn, đưa cho tiểu cô nương lau mặt, trấn an.
"Không sao, sư phụ ta đã chữa, nhất định sẽ khỏi mà!"
"Thật không ạ?"
"Dĩ nhiên là thật, chỉ cần uống hết bát thuốc, chắc chắn sớm khỏe lại, có thể về nhà!"
Tiểu cô nương nghe ta nói thế thì rất vui mừng, lau nước mắt xong, tự dưng cầm cái khăn chạm vào đầu và mặt ta, bàn tay nhỏ nhắn còn xoa lấy xoa để.
Ta giật lùi lại phía sau, muội ấy hít hít mũi nói.
"Trên tóc tỷ tỷ có bụi!"
Ta nhăn mặt liền giữ cái khăn lại, nó vừa mới lau nước mũi tèm lem của muội ấy chưa bao lâu, giờ đã nằm trên đầu ta, tuy biết là muội ấy có ý tốt, nhưng thật sự bẩn quá rồi đi.
"Không cần, muội nên cho phụ thân uống thuốc đi thì hơn, phải uống lúc còn nóng."
Tiểu cô nương gật đầu, trả cái khăn tay, chạy lại leo lên giường, không cần ta giúp đã cầm lấy bát thuốc, chu môi thổi nguội từng muỗng, đút cho phụ thân mình uống.
Ta nhìn bọn họ một lúc rồi đi, vì chợt nhớ ra Thanh Tề nói mình quay về còn rửa siêu thuốc.
Cầm cái siêu ngồi xuống nhìn vào cái vại đã cạn, rồi ngây ra, ta không biết cách lấy nước từ giếng lên, phải làm sao bây giờ.
Lúc này mới nhớ, Cẩn Y và Cận An sáng giờ không có đi theo ta.
Ta nhìn xuống giếng, nhìn cái thùng bên cạnh, rồi chật vật cầm một đầu dây trèo lên cái ghế con cột nó lên phía trên.
"Sao mà khó cột vậy chứ?"
Miễn cưỡng cột đến đỏ cả tay, thấy cũng không tới nỗi nào, ta bắt đầu ném cái thùng gỗ xuống giếng, nào ngờ cái thùng gỗ này nó nặng một cách dữ dội, ta loay hoay phối hợp dùng cả chân và tay đỡ một buổi mới lên tới thành giếng.
Ta đặt nó ở đó, dừng lại thở.
"Trời ơi! Chưa có nước đã nặng như vậy, lát nữa sao mình kéo nó lên được đây?"
"Cột không chắc là mất luôn cái thùng đấy!"
Ta quay lại, có người giúp mình rồi sao?
Một người bước tới, tháo ra, sửa lại dây cột của cái thùng, thả nó xuống giếng, đợi một lúc thì hai tay nắm lấy dây, kéo cái thùng gỗ trông nhẹ bẫng như kéo không khí.
Sau đó nhấc cái thùng vài lần đổ đến đầy vại nước, rồi lại xách thêm một thùng nữa đặt bên cạnh.
"Đủ dùng rồi đó!"
Ta ngẩng lên, gật đầu: "Cảm ơn!"
Sau đó ngồi xuống, xắn áo, hì hục cọ rửa cái siêu thật sạch, trong lúc đó người kia vẫn chưa đi, hắn còn hỏi ta.
"Tiểu cô nương, Thanh Tề có ở đây không?"
Nam tử trước mặt hình như quen biết với Thanh Tề, ta bèn chỉ về phía ngôi nhà lá nơi nấu thuốc.
Người đó nhìn theo hướng ta chỉ, rồi quay lại gật đầu.
"Cảm ơn tiểu cô nương!"
Nói xong, hắn ta đi về hướng ngôi nhà lá.
Ta ngôi rửa cái siêu thuốc xong, hai tay cầm cái siêu trở về đưa cho Thanh Tề, tự hào nói.
"Nhị tỷ, muội rửa xong rồi!"
Vào cửa thì ập vào mắt ta là hình ảnh nam tử vừa hỏi ta về Thanh Tề, đang ôm nàng, hai cái quạt trong tay Thanh Tề còn chưa kịp bỏ xuống.
Ta đơ ra, ngây người đứng luôn tại chỗ.
"Huynh buông ra mau, đằng sau còn có trẻ nhỏ đấy!"
"Không muốn buông!"
"Huynh!"
Thanh Tề vội đẩy người trước mặt, ngại ngùng bảo ta: "Thêm thuốc trong rổ vào rồi nấu đi!"
"Vâng!".
Ta vờ như không nhìn thấy gì, lia mắt sang chỗ khác.
Sau đó bước tới chỗ cái bàn để thuốc, cho thuốc vào siêu, đổ thêm ít nước sạch.
Một tỷ tỷ ngoắc ta lại, đã chừa sẵn một cái bếp lò trống.
Ta ngồi xuống cái ghế con cạnh mấy người bọn họ, thành thục quạt lửa, tỷ ấy nói nhỏ.
"Từ từ rồi cũng quen!"
Mọi người khúc khích cười, ta gật gật, thật ra cũng chưa rõ từ quen mà tỷ ấy nói ở đây là quen cách nấu thuốc, hay là quen việc ăn cẩu lương từ Thanh Tề nữa.
Sau lưng không ngừng nghe tiếng Thanh Tề trách mắng, rồi còn mấy câu nhớ nhung gì đó, ta chỉ nghe có mấy chữ mà cũng thấy hơi ghê ghê.
Thanh Tề ngày thường cục tính quá chừng, hôm nay ta đúng là được mở mang tầm mắt.
Một lúc sau thì hai người bọn họ định ra ngoài, ta nghĩ chắc cũng chỉ là thay đổi chỗ bán thức ăn cho chó thôi.
"Tẫn Linh, qua đây!"
Thanh Tề gọi ta đến trông mấy cái siêu thuốc nàng đang nấu, dặn dò ta phải nhớ siêu nào mang đến cho người nào.
"Đây là tiểu muội mới đến hả?"
Người nọ nhìn ta hỏi, ta xem phản ứng của Thanh Tề không quá xấu mới gật đầu.
"Muội gọi Thanh Tề là gì?"
"Nhị tỷ."
"Ồ, vậy cứ gọi ta là Nhị huynh, ý quên mất, phải gọi là Nhị ca mới đúng chứ!"
"...".
Ta không nói được câu nào, Thanh Tề đã nắm lấy gáy của người mà ta phải gọi là Nhị ca, lôi thẳng ra ngoài.
"Không biết xấu hổ!"
"Nhớ nhé...!Nhị ca...!gọi là...!Nhị...!ca!"
Người kia bị Thanh Tề xách tai và nắm...!hình như là chuyển sang nắm đầu, vẫn ngoan cố hét lớn về phía ta.
Mấy người đang quạt lửa xuýt xoa thầm thì.
"Thanh Tề lại nổi nóng rồi! Chung tiền đi!"
"Hừ, cứ tưởng có người mới tới thì Thanh Tề sẽ giữ thể diện cho Cố Tướng quân một chút, này cầm đi!".