Dọc đường, ta bắt gặp Quân Nhu và Tử Ưu cũng đang bên ngoài Túy Tiên Lâu, liền cầm ô đi thật nhanh tới tóm lấy cánh tay Quân Nhu, gầm gừ.
"Ngươi vui quá nhỉ? Sau hôm nay thì đừng hòng đến nhà ta chơi nữa!"
Quân Nhu cười méo xệch: "Các ngươi không vui hả?"
"Vui cái con khỉ, ta và Hựu Thạc chẳng biết nói gì cả, còn suýt lạc nhau luôn, giữa đường còn gặp mấy kẻ đi theo lảm nhảm!"
"Gì mà nghiêm trọng thế, kể cho ta nghe từ đầu xem?"
"Kể kể cái gì, ta đói rồi, ngươi phải ngồi với ta!"
Ta kéo tay Quân Nhu không chịu buông, mặc kệ Tử Ưu đi bên kia cũng muốn giằng lấy người, cũng tại tên này mà ta phải tách ra đi một mình, nghĩ thôi đã không vui.
Giờ thì nhìn Quân Nhu như người mẹ một nách hai con, không đứa nào chịu nhường đứa nào.
Đồ ăn dọn lên cũng là lúc Thanh Phi và Khúc Phong tới, trên tay Thanh Phi còn cầm một cái đèn lồng hình thỏ, vui vẻ ngồi xuống.
"Tẫn Linh tỷ tỷ, muội tự vẽ con thỏ này đó, có đẹp không?"
Thanh Phi khéo tay vẽ trên đèn lồng mà vẫn rõ ràng từng nét, ta gật đầu khen nàng một câu.
"Đẹp lắm!"
Thanh Phi háo hức xoay cái đèn, rồi đưa cho Khúc Phong đặt nó trên một bàn khác.
Bữa tối hôm nay chúng ta đến Túy Tiên Lâu, nơi bán nhiều món ngon nhất kinh thành.
Sáu người ngồi chung trên một bàn tròn, ta ngồi giữa Quân Nhu và Thanh Phi, cạnh Thanh Phi là Khúc Phong, bên kia của Quân Nhu dĩ nhiên là Vu Tử Ưu, còn Khương Hựu Thạc ngồi giữa hai người kia.
Túy Tiên Lâu còn là nơi ủ rượu nổi tiếng, bọn họ gọi mấy vò ra, nhưng ta tuyệt nhiên không đụng đến, Quân Nhu cũng biết rõ tửu lượng ta không tốt nên cũng không ép.
Ăn uống chưa được bao nhiêu, trên bàn bắt đầu ồn ào.
Vu Tử Ưu và Thanh Phi ngà ngà say, liên tục đòi chơi nối chữ cùng Quân Nhu, ba người họ ngồi hò reo rần rần như có pháo hoa đang bắn ngay trên bàn vậy.
Khúc Phong không ngừng sẵn tay đỡ Thanh Phi, sợ nàng mải đùa mà té ngã.
"Kinh thành!"
"Thành trì!"
"Trì...!trì...!trì gì nhỉ?"
"Một, hai, ba, Tử Ưu huynh thua rồi, uống, uống cạn vò này đi!"
"Thanh Phi, hơi nhiều rồi đó!".
Quân Nhu thấy hai người họ hăng quá nên can ngăn, chỉ có mỗi nàng là uống rượu nhưng còn tỉnh táo.
Ta ngồi yên một chỗ ăn bánh nhìn bọn họ chơi.
Tử Ưu nốc thêm một vò, nắm chặt tay giơ lên quyết chiến.
"Không sao, ta còn uống được, lần sau sẽ thắng! Tiếp, tiếp đi!"
"Muội bắt đầu nhé...!Ừm...!Cổ cầm!"
"Dễ như uống rượu, Cầm nắm!"
"Nắm tay!"
"Tay...!tay...!tay đúng rồi, Tẫn Linh tỷ, tay tỷ tỷ còn đau không, mau nói đi!"
Khục
Khi không đang chơi, các ngươi kêu ta vào làm chi nữa.
Thanh Phi nheo nheo mắt, ngả nghiêng nhìn ta làm Khúc Phong phải giương tay ra đỡ nàng mới ngồi vững.
"Tử Ưu đại ca có biết không, có một con nhỏ điên, làm Tẫn Linh tỷ tỷ bị thương, nặng dữ lắm!"
Trời đất!
Ta chỉ bị thương có chút, mà Thanh Phi nói nặng làm mọi người hoảng hồn nhìn ta, dù cả Khương Hựu Thạc ngày hôm đó cũng thấy vết thương rồi.
Tử Ưu đột nhiên đập bàn, hét lớn: "Đứa nào, con nhỏ nào, động đến bằng hữu của Quân Nhu, là động đến ta, nói đi, ta cho người xử nó!"
Quân Nhu ngồi bên cạnh Tử Ưu còn giật nảy mình, nói chi là ta.
Bây giờ ta mới thấy, hai người họ quả là trời sinh một đôi, cái nết hung dữ này nhiều gấp hai lần người bình thường.
Thanh Phi lại ngất ngư, năng nặc thêm rượu mặc cho Khúc Phong ngăn cản.
"Vu Đại ca biết không, con nhỏ đó dám giẫm chân lên tay Tẫn Linh tỷ tỷ, chảy nhiều máu lắm, nhiều chừng này này!".
Thanh Phi lấy ngón tay nguệch ngoạc mô tả.
Tử Ưu bên kia lại nổi trận lôi đình, đứng dậy lảo đảo chỉ bừa vào mặt Khúc Phong vừa chửi vừa khóc.
"Muội nói đi, nó là ai, dám làm Tẫn Linh bị thương, hu...!hu...!Tiểu Thạc nhà ta còn chưa kịp...!nắm...!hu...!hu...!tay...!cái nào hu...!hu...!Che cái mẹ gì, để ta nói..."
Khương Hựu Thạc nghe tới khúc khóc lóc đã giương tay bịt miệng Vu Tử Ưu lại, ấn hắn ngồi xuống, bắt uống mấy cốc nước vào cho tỉnh.
Ta nghe chữ được chữ mất, nhưng lỡ hiểu hết mới ác.
Rượu vào lời ra, rượu vào lời raaaaaaa!
Sau khi nghe thì ta cứ cúi đầu ăn bánh, không tự nhiên được nữa, Quân Nhu mải lo cho Vu Tử Ưu nên không chú ý gì mấy, còn Thanh Phi và Tử Ưu thì tiếp tục khóc lóc thương thay cho cái tay của ta.
Nó đã khỏi rồi, xin hai người đừng làm như ta bị phế tới nơi như vậy!
Ta gằn lấy từng chữ trong thâm tâm, mong rằng cái tiệc này kết thúc sớm, ta muốn trở về nhà.
"Ta xin phép về trước, Thanh Phi say quá rồi!"
Khúc Phong lấy vò rượu trong tay Thanh Phi, mặc cho nàng dùng tay đánh người tới tấp, đứng dậy bế nàng ra ngoài.
Vu Tử Ưu í ới gọi theo.
"Tên kia, ngươi đem muội muội của ta đi đâu đó, ta cho phép ngươi chưa hả, tên kia!"
"Ta đưa huynh về, nhanh!"
Khương Hựu Thạc cuối cùng đứng dậy, bị Vu Tử Ưu từ chối, nắm lấy tay Quân Nhu.
"Không, ta không đi đâu hết, ta ở lại với nàng!"
Sợ Quân Nhu mềm lòng, ta dứt khoát kéo Quân Nhu lại: "Ngươi đừng có mơ mà theo hắn, mau đi về với ta!"
"Quân...!Nhu...!ta muốn nàng đưa ta về, ta chỉ muốn nàng thôi!"
Quân Nhu nửa nhìn ta nửa nhìn Vu Tử Ưu, ánh mắt trọng tình bỏ bạn xuất hiện, ta lập tức đe dọa.
"Ngươi còn cố tình dây dưa nữa, ta sẽ tới phủ nói với Thẩm bá phụ, Thẩm bá mẫu, nói với Từ Khiêm huynh, ta không đùa nữa đâu!"
"Vậy...!ta đưa huynh ấy xuống dưới đã, huynh ấy không chịu để Hựu Thạc đến gần!"
"Vậy còn được!"
Thương lượng thành công, ta đắc ý.
Quân Nhu dìu Vu Tử Ưu say mèm đi trước, ta và Khương Hựu Thạc theo sau.
Xuống tới sảnh, Quân Nhu nói.
"Tìm xe cho hai người về trước, ta và Tẫn Linh đón sau không muộn!"
"Tốt nhất là vậy!".
Ta ngán ngẩm che mũi khỏi mùi rượu.
Khương Hựu Thạc gật đầu, tay kéo Vu Tử Ưu qua nhưng tên kia không chịu, nhất nhất bám chặt lấy Quân Nhu.
Hết cách, Quân Nhu đành giả lả.
"Lát nữa ta dìu người lên xe, huynh ấy hết biết gì rồi!"
Chờ một lát thì có xe ngựa tới, Quân Nhu dìu Vu Tử Ưu lên xe như đã định, Khương Hựu Thạc đi theo sau thì ta thấy hộp bút bị rơi, ta vội chạy tới nhặt lên, gọi Khương Hựu Thạc trả lại.
"Cũng may là chỗ này khô, nếu không làm trầy hộp bút rồi, cầm cho chắc!"
Khương Hựu Thạc cầm lấy hộp bút, mỉm cười: "Cảm ơn!"
Tức khắc trao trả đồ trôi qua siêu nhanh, chỉ nói có hai câu, nhưng khi nhìn lên thì hai vị kia đã đi đâu mất tiêu, xe ngựa cũng không cánh mà bay.
Ta và Khương Hựu Thạc đứng chết trân tại chỗ.
"Con nhỏ lừa đảo này!"
Nó cố ý bỏ lại ta và Khương Hựu Thạc nữa đây mà, ta tự trách, đáng lẽ mình phải đi theo sát bọn họ.
Trong màn kịch vừa diễn ra trước cửa Túy Tiên Lâu, chỉ có ta và Khương Hựu Thạc là hai trò cười.
"Ta gọi xe cho Lưu cô nương về." Khương Hựu Thạc chủ động nói, ta chỉ có thể gật đầu.
Đứng một lúc rồi cũng không có xe trống nào dừng lại, ta bắt đầu nản chí, bực mình vô cùng, cả Cẩn Y và Cận An nữa, đi đâu rồi không đi tìm mình.
"Hai vị, hôm nay khó tìm xe lắm, chỗ chúng tôi còn một chiếc, không biết hai vị có muốn cùng về không, trời cũng sắp mưa rồi?"
Một tiểu nhị trong Túy Tiên Lâu bước ra, đầy thành ý nhắc nhở.
Sau đó...
...
...
...
...
...
...
...
Mưa tới!.