Thẩm Quân Nhu và Vu Tử Ưu rời đi nhanh như hai cơn gió, để mỗi ta và Khương Hựu Thạc đứng đối diện.
Khương Hựu Thạc bước từng bước qua trước, rồi dừng lại ở một khoảng vừa phải.
Trên người hắn mặc một bộ khuyết khoa bào màu xanh lục đậm, rất đỗi bình thường.
Khương Hựu Thạc lên tiếng hỏi trước.
"Lưu cô nương, vết thương trên tay còn đau không?"
"Lời đầu tiên hắn chỉ hỏi về tay của ta ư?".
Ta nhìn hắn thầm nghĩ, để tránh thất lễ bèn gật đầu.
"Cảm ơn Khương...!Tướng quân, ta đỡ hơn nhiều rồi!"
Khương Hựu Thạc nói xong quay người qua hướng bờ sông, ta cũng hướng mắt trông theo người ta thả đèn, tự nhiên thấy hơi lạnh lẽo.
Mãi một lúc sau hắn mới nói.
"Cô nương gọi ta là Hựu Thạc như Tử Ưu và Quân Nhu cô nương đi, gọi Tướng quân...!ừm...!ta cảm thấy có chút phô trương!"
"À..."
Nói xong một câu, cả hai tiếp tục chăm chăm nhìn dòng sông với những cái đèn được thả ngày một nhiều.
Cứ đứng bất động ở đó thêm một hồi nữa, thì xuất hiện một đôi nam nữ đi ngang, dừng lại nhìn chúng ta bằng cặp mắt phán xét.
"Chàng nhìn xem, hai người họ đứng đây cả buổi rồi, không thả đèn thì cũng nên biết điều mà tránh ra cho người khác đi chứ!"
Ta liếc qua, nam tử kia hơi ngại nhưng cũng đàng hoàng tiến tới, nắm tay nữ tử bên cạnh nói với Khương Hựu Thạc.
"Công tử, thứ lỗi có thể cho ta mượn chỗ không, ta cùng hôn thê cần thả đèn.
Nếu hai người chưa mua được đèn thì bên kia có bán, đi lựa một cái cho nương tử của huynh đi!"
Khương Hựu Thạc cười gượng, nhìn ta gật đầu, rồi đi về phía ta khẽ nói.
"Chúng ta đi dạo một vòng đi!"
Ta nhíu mày một cái rồi rời đi theo sau Khương Hựu Thạc, đột nhiên sau lưng nghe rõ mồn một giọng của người nữ tử.
"Chắc là đang giận nhau rồi! Phu quân, ta không muốn sau này chúng ta giống vậy chút nào!"
"Dĩ nhiên là không rồi, nếu nàng giận, ta sẽ chủ động xin lỗi nàng, sẽ không màn đến thể diện như vị công tử để nương tử nhà mình phải chịu ấm ức!"
Khương Hựu Thạc và ta cùng nghe đến lùng bùng lỗ tai, cái gì mà giận nhau, cái gì mà để ý thể diện, còn cái gì là nương tử nhà mình?
Ta quay ngoắt lại, khinh bỉ nhìn bọn họ đang bày ra ân ái không biết ngượng, chẳng tin nổi nam tử kia còn ngẩng đầu lên nói lớn.
"Công tử, mau xin lỗi nương tử nhà ngài đi, đừng để buổi đi chơi mất vui!"
Hết thảy mọi người xung quanh đều nghe thấy, họ bắt đầu nhìn về phía ta và Khương Hựu Thạc chăm chăm.
"Ngươi?"
Ta tức tối xách váy đi vượt lên phía trước, không muốn đứng ở đây thêm một phút nào nữa, vừa đi vừa hậm hực.
"Thêu dệt hoang đường!"
Đi được một lúc, suýt ta quên mất mình đang đi cùng Khương Hựu Thạc, khi dừng lại tìm thì không thấy người đâu nữa.
"Quân Nhu còn gửi gắm mình cho một người chậm chạp."
Đảo một vòng cũng không thấy Cẩn Y và Cận An đâu, ta thì làm gì đi nhanh hơn bọn họ được, không lẽ lại bị lạc nhau rồi.
Đúng lúc đó, trước mắt có một cỗ xe ngựa đang chạy rất nhanh về phía ta, ngồi bên ngoài cùng phu xe là một cô nương ăn mặc như cung nữ.
"Tránh đường, xe của Thập công chúa mà các ngươi dám chắn sao, tránh ra hết cho ta!"
"Thập công chúa? Uyển Tâm cũng đến Hội hoa đăng?"
Ta nép người vào bên đường, tránh người đi.
Uyển Tâm thân là công chúa, xuất cung ban đêm còn huênh hoang như vậy để làm gì chứ?
Còn đang nhìn theo xe ngựa khuất xa, thì dưới chân có cái gì đó ngọ nguậy.
Ta nhìn xuống, là một con chó, ta bèn bỏ đi qua một bên khác, nó cũng đi theo.
"Ngươi..."
Con chó này thật kì lạ, toàn thân trắng muốt như bông, lông vừa dày lại mượt, đôi mắt đen lúng láy nhìn ta, rồi ngồi bệt bên vệ đường.
Thấy nó không sợ người lạ, ta ngồi xuống, tiện thể nhìn vào sợi dây trên cổ nó, có mảnh gỗ nhỏ.
"Bấc! Là ngươi...!đúng không?"
Dây đeo cổ có một mảnh gỗ, khắc chữ "Bấc", giống hệt con chó ở nhà hát kịch mà ta đã đến cùng Quân Nhu và Từ Khiêm.
Bấc ngồi một chỗ, khịt khịt mũi, chúi đầu vào tay ta, cọ cái mũi vào tay áo bên phải.
Ta giơ tay phải lên.
"Muốn xoa đầu hả?"
Nhưng Bấc rụt đầu lại, chớp chớp mắt, tay ta sắp đụng tới là đầu nó né đi, ta mới sựt nhớ là bàn tay đang bị thương, chắc nó không thích mùi thuốc, ta rút tay về, nói nhỏ.
"Không xoa nữa! Không xoa nữa!"
Đột nhiên, Bấc đứng dậy chạy ùa vào đám đông, cả cục bông trắng dần dần mất hút.
Nó khá ngoan và dễ thương, nhưng chủ thì lại vô trách nhiệm, để nó đi lang thang như thế này nhỡ bị bắt thì sao.
Gặp nó đã hai lần, tận từ Giang Tịnh đến đây, ta nghĩ chủ của nó có vẻ rất thích đi chơi.
Ta nhìn quanh, đợi một lúc cũng không thấy nó quay trở lại, hy vọng là được chủ nhân đón đi rồi.
"Lưu cô nương, nhìn gì chăm chú vậy?"
Ta giật mình quay qua: "Khương Hựu Thạc!"
Khương Hựu Thạc đưa cho ta một cái kẹo que, bối rối nói.
"Xin lỗi, ban nãy ta dừng lại chọn xem cái nào đẹp nhất, nên để Lưu cô nương đi một mình!"
Ta nhận cái kẹo, thắc mắc vì sao hắn lại dễ dàng nói lời xin lỗi: "Chỉ có vậy?"
Khương Hựu Thạc gật đầu, khuôn mặt bắt đầu có chút căng thẳng.
Ta mới nói: "Không phải xin lỗi đâu, là ta đi hơi vội."
Rồi ta mỉm cười với hắn một cái, Khương Hựu Thạc cũng phì cười theo.
Nụ cười của ta là do nhìn thấy dưới cổ tay hắn còn một mảnh kẹo vụn, chắc là lúc ăn rơi ra chăng?
Sau đó Khương Hựu Thạc vậy mà dường như hiểu, để tay ra sau lưng, từ tốn hỏi ta.
"Chúng ta đến chỗ này đi, ta hỏi người bán kẹo ông ấy nói hạt dẻ cuối con phố này ngon lắm, Lưu cô nương muốn đi thử không?"
"Hòa nhau rồi!"
Trong lúc Khương Hựu Thạc nói, ta lại nghe thấy hai giọng nói ám theo bên tai.
"Nàng thấy không, bọn họ vừa làm hòa rồi kìa!"
"Phu quân thật là giỏi, còn giúp người khác học cách tôn trọng đối phương!"
Lại là hai kẻ nhiều chuyện kia, các ngươi định đi theo ta tới bao giờ hả.
Khương Hựu Thạc nhìn ta trân trân, thấp giọng nói: "Chúng ta nên đi tới chỗ bán hạt dẻ đi thì hơn!"
Nhưng ta đã giận tới đen mặt, đưa cây kẹo cho Khương Hựu Thạc cầm, bước tới chỉ thẳng vào mặt hai người bọn họ.
"Ngậm miệng lại, hai người các ngươi bớt dựng chuyện đi!"
Bọn họ há hốc mồm, chắc không nghĩ rằng ta nhớ rất rõ hai bản mặt này, nam tử kia nhìn thấy mảnh ngọc bội ta đeo thì hoảng lên, miệng giật giật nắm lấy tay nương tử vội vàng quay gót.
"Đi thôi, là Lưu gia!"
"Các ngươi..."
Lúc này không thấy một tên thị vệ nào ở đây, ta đang rất muốn tóm hai người bọn họ lại bắt xin lỗi cho bằng được, vả luôn vào hai cái mồm nói nhảm kia.
Khương Hựu Thạc cũng chạy theo sau.
"Bình tĩnh đã!"
Đến nước này ta không chịu nổi nữa, dù gì ngươi và ta cũng có thân thiết lắm đâu, bị người ta chỉ trỏ cũng chẳng biết ngại, còn để cho ta phải lên tiếng.
Ta thở hắt ra, nói thẳng.
"Hai người đó đi theo chúng ta nói nhảm liên tục ba lần rồi, Khương Hựu Thạc, ngài không thấy phiền nhưng ta đang rất phiền! Ta cũng không muốn ăn hạt dẻ, tay như vầy làm sao mà bóc vỏ hả?"
Khương Hựu Thạc nhìn ta đang bốc khói nghi ngút, hắn tiến tới nhét cái kẹo vào tay kia, rồi cột lại mảnh vải bị lỏng trên tay phải ta, nghiêm túc nói.
"Xin lỗi nhé!".