Từ Khiêm thấy vẻ mặt ta không tốt, tiến lại hỏi.
"Quân Nhu làm muội tức giận à?"
Ta gật đầu, bày ra uất ức quay về chỗ ngồi, Từ Khiêm cầm cái quạt ra đứng chặn ở cửa, véo tai Quân Nhu làm nàng ta la oai oái.
Trong phòng ta và Khương Hựu Thạc nghe rõ tiếng cả hai cùng đánh nhau ở bên ngoài một trận, Khương Hựu Thạc nhìn ta có điều muốn hỏi.
"Cô nương bên ngoài...!sẽ ổn chứ?"
Ta gật đầu, hai huynh muội Quân Nhu cãi nhau đâu phải lần đầu, hôm nay ở đây còn có khách họ sẽ không làm gì tự ảnh hưởng mình.
Mặc dù trận đánh khá hoành tráng, nhưng khi trở vào thì hai người họ vẫn nghiêm chỉnh như thường.
Quân Nhu tỏ thái độ ngay khi ngồi xuống, trừng trừng nhìn ta thì thầm: "Đồ mặt đỏ, sao ngươi hay mách lẻo vậy?"
"Ta thích đấy!".
Ta nhỏ tiếng đáp lại, đủ hai người chúng ta biết.
Quân Nhu bị ta làm tức lắm rồi, cô ta định nhéo ta thì Từ Khiêm ngồi cạnh vỗ một cái vào lưng Quân Nhu đánh bốp.
"Có muỗi nè, trời ơi! Sao tự nhiên có con muỗi to ghê ha!"
Tay Quân Nhu nắm lại, mặt hầm hầm quay qua lườm Từ Khiêm, không có Khương Hựu Thạc ở đây, huynh muội họ chắc có thể thêm một trận nữa.
Ta cầm một tách trà lên vui vẻ uống, hí khúc dưới Vũ đài cũng ngừng, rèm kéo lại, một người của nhà hát bước lên đài.
"Quý vị quan khách, sau đây là phiên bản giới hạn của vở kịch Bạch Ngữ Thư Sinh, do các vị khách tại gian phòng thượng hạng chấp bút, mời quý quan khách cùng thưởng thức!!!"
Bên dưới vỗ tay kịch liệt, ai ai cũng hào hứng, chỉ có ba người đưa ra ý kiến cho kịch bản như ba chúng ta là không cảm thấy mong chờ đứa con tinh thần này.
Mở màn vẫn là khung cảnh thi đỗ thám hoa của Bạch Ngữ, được ban chức quan ở vùng hẻo lánh như cũ.
Bạch Ngữ tiếp tục bày mưu, cứu mạng Hoàng đế, được đưa về kinh thành.
Sau đó hắn dâng lên trưởng nữ Bạch Thanh Tú của mình, thay thế công chúa gả cho kẻ địch để giữ thành, thuận lợi được ban cho một chức lớn hơn.
Đồng thời lựa thời cơ đưa nhi nữ thứ hai Bạch Giai Ly vào cung hòng tranh đấu, hắn bỏ hết của cải và sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu để Bạch Giai Ly bước lên vị trí sủng phi, hắn được ưu ái phong Tể tướng.
Còn Bạch Thành từ khi mới sinh đã bị tráo đổi với đứa con chết yểu của Bạch Giai Ly, khiến phu nhân Bạch Ngữ mất con trở nên điên điên dại dại nhảy sông mất xác.
Quân Nhu coi đến đây đã thốt lên: "Tình tiết gì mà máu chó thế!".
Nói xong thì vội bụm miệng, may là Khương Hựu Thạc ngồi bên kia không chú ý mấy.
Sau khi thành công che giấu thân phận, Bạch Thành nghiễm nhiên trở thành hoàng tử, Bạch Giai Ly tìm ra sơ hở gài bẫy Hoàng hậu rồi bức đến chết, dọn đường tiến thêm một bước nữa, ngồi vào ngôi vị Hoàng quý phi.
Địa vị Bạch Ngữ càng ngày càng vững chắc, không một ai dám động đến hắn.
Lúc này Bạch Thành đem lòng yêu một cô nương nhà nông bình thường, Bạch Ngữ phát hiện ra rất tức giận, định cho sát thủ xử lý, nào ngờ Bạch Giai Ly can ngăn, Bạch Ngữ bèn sắp xếp cô nương kia gả cho một hoàng tử đối địch với Bạch Thành, hòng nung luyện ý chí để thôi thúc Bạch Thành chiếm ngôi Thái tử.
Cho tới một hôm, trên bầu trời đột nhiên rực đỏ như máu xuất hiện ba ngày liền, điềm báo ngai vàng có thể đổi chủ, cùng lúc đó Hoàng đế đã mắc phải bệnh lạ chưa từng có.
Bạch Ngữ không muốn bỏ lỡ cơ hội, nhiều lần khuyên khéo Hoàng thượng lập Bạch Thành làm Thái tử.
Không ngờ tới trưởng nữ của Bạch Ngữ, Bạch Thanh Tú cùng phu quân thừa nước đục quay đầu làm phản muốn mở rộng lãnh thổ.
Không còn kịp, Bạch Ngữ đưa thuốc cho Bạch Giai Ly hạ độc Hoàng thượng, để chủ nhân ngai vàng ra đi yên bình không một vết máu, làm giả di chiếu đưa Bạch Thành lên ngôi, chuẩn bị cho cuộc chiến.
Nào ngờ Bạch Thanh Tú cho người điều tra, lén lút tiếp cận Bạch Thành nói tất cả sự thật.
Sau cuộc chiến, Bạch Thanh Tú đưa ra chiêu bài vờ như mình và phu quân bị bắt sống, và áp giải lên trước điện.
Hôm đó, Bạch Thành trên ngai vàng cười đến rơi huyết lệ, nhập ma thản nhiên hạ độc Bạch Ngữ và Bạch Giai Ly thông qua ly rượu mừng.
Cuối cùng còn treo phu thê Bạch Thanh Tú lên trước cửa thành, để họ giãy giụa dưới ánh nắng mà chết khô.
Kết thúc ngày dài, khi đêm tối đến, những âm thanh oán trách vọng về xung quanh làm Bạch Thành không được ngủ yên, hắn thức trắng, vận nguyên long bào ngồi trên ngai vàng, rồi quỳ thụp xuống khóc không ra tiếng.
Lát sau, thuộc hạ của hắn đến, thông báo rằng vài vị hoàng tử đang có những ý nghĩ không an phận.
Bạch Thành cười khanh khách, nếm huyết lệ, đứng dậy quyết định trở thành Bạch Ngữ thứ hai...
Quan khách bên dưới ai nấy há hốc mồm, tấm tắc khen hay, vỗ tay, nhưng bên trên lầu thì khác.
Không chỉ Quân Nhu hay ta và Từ Khiêm, mà ngay cả Khương Hựu Thạc cũng nhận ra.
"Vu Tử Ưu viết đâu có giống như thỏa thuận ban đầu."
"Đúng đó, bằng hữu của ngươi là kẻ nói dối!".
Quân Nhu khẳng định chắc nịch.
Nào ngờ, Vu Tử Ưu bên ngoài đã đẩy cửa bước vào, cáu gắt: "Nói dối chỗ nào?"
Quân Nhu thấy Vu Tử Ưu, liền xông tới mắng mỏ.
"Huynh trưởng của ta nói không được đổ máu, ta vẫn thấy có huyết lệ, đúng không?"
"Đúng vậy, tuy...!cũng không nhiều mấy!".
Từ Khiêm lấy gáy quạt khẽ nhẹ vào mũi trả lời, khi nãy ta thấy huynh ấy cũng không sợ lắm.
Bên kia, Vu Tử Ưu ngồi nheo mắt hỏi: "Còn gì nữa?"
Quân Nhu được đà nói tiếp: "Ta đã nói không để bọn họ chết mà, theo kịch bản ngươi đã viết, ngoài Bạch Thành ra thì ai còn toàn thây?"
"Tiếp đi!"
"Tẫn Linh nữa, cô ấy nói để Bạch Thành nếm trải cảm giác hối hận tột cùng, nhưng cuối cùng Bạch Thành đâu có hối hận, hắn tiếp tục làm kẻ ác mà!"
Ánh mắt đổ dồn về phía ta, sau đó Vu Tử Ưu nhìn Quân Nhu nhếch mép, nói chầm chậm như nắm chắc phần thắng về mình.
"Huynh trưởng cô không muốn thấy máu, ta đã để huyết lệ, là sai sao?"
Trời ạ, tên lươn lẹo, hắn dùng huyết lệ đổi máu.
"Cô không muốn họ chết sớm như ban đầu vậy có để ý khi nói tới cái chết của bọn họ đều là phần gần cuối vở kịch không?"
Vu Tử Ưu không sai, Bạch Thành chỉ biết về cái chết của mẫu thân hắn khi Bạch Thanh Tú đến.
Về phần ta, cũng đã có phân cảnh Bạch Thành hối hận.
"Còn cô nương kia muốn Bạch Thành hối hận, ta nghĩ cô ấy đã nhìn được rồi!
Vấn đề ở đây là các ý kiến của các ngươi, không phải là kết cục cho vở kịch của ta, mà chúng đều đã xuất hiện xuyên suốt vở kịch,
Ngươi nhớ lại xem, ta có nói sẽ đem ý kiến của các ngươi làm cái kết không?"
Quân Nhu nốc một vò rượu, người ỉu xìu không nói nên lời, bởi vì những gì Vu Tử Ưu nói đều là sự thật, Từ Khiêm nghiêng đầu sang ta, nói nhỏ: "Về thôi!"
Sau đó huynh ấy nói lời cảm ơn và cả xin lỗi với Vu Tử Ưu, rồi xin phép đi trước vì đã muộn.
Khương Hựu Thạc chu đáo hỏi chúng ta đã có xe chưa, muốn đưa về nhà, nhưng Từ Khiêm đã từ chối.
Rời khỏi nhà hát, Quân Nhu say rượu túm lấy ta không buông, lên xe thì ôm tay áo ta mà khóc, còn nói sao lại để bị dắt mũi.
"Huynh không thể nhẹ nhàng một chút à, làm cô nương nhà người ta mất mặt thế?"
"Ta...!ta có cố ý đâu!".