Sắc trời chiều mùa hạ hôm nay cũng thật lạ, cái màu tối ám của mùa đông ấy vậy mà đã vội vàng muốn giăng kín con đường đất hướng về rừng Macket. Nhưng điều kỳ lạ này cũng không khiến cho câu chuyện của hai đứa trẻ bị sao nhãng.
- "Cậu tìm cây Xenophyaz để làm gì?". Kige cao giọng hỏi, hai cái chân mày đen rậm rập cũng chạm vào nhau như đang suy nghĩ điều gì.
- "Cậu không nhớ thí nghiệm lần trước sao? Lá của loại cây này trị thương hay tuyệt. Sáng nay lúc thấy Jump chạy ngang qua, thế là tớ mới nhớ ra là cái chân gãy của nó khỏi trong vòng 1 tuần là nhờ bó với lá thuốc này nè". Geani hăng hái trả lời
Lúc này khuôn mặt của Kige nghệt ra mất 5 phút, sau đó cậu bé lại thấy không khỏi khó hiểu mà hỏi lại "Nhưng hồi trưa lúc ghé qua tiệm bánh, tớ thấy Jump chạy nhảy bình thường mà, đâu thấy nó bị gãy chân gì đâu?"
- "Gì chứ? Tớ tìm cây Xenophyaz để chữa tay cho bác Septynos, đâu phải cho Jump đâu." Cô bé lắc đầu nguầy nguậy.
Vẫn là chưa hiểu, khuôn mặt của Kige lại tiếp tục đần ra như để tiêu hóa lời nói của cô bạn nhỏ. Năm phút trôi qua, cậu bé lại ngơ ngác hỏi "Nhưng Jump là chó mà, cây này để trị thương cho chó mà?"
- "Chó thì sao chứ, xương chó với xương người thì cũng là xương thôi. Dì Horen nói là muốn biết dược liệu có hiệu quả hay không thì có thể thử nghiệm trước trên động vật, các y sĩ đều làm như vậy hết đó. Chân của Jump khỏe lại trong 1 tuần thì tay của bác Septynos cũng sẽ khỏe nhanh thôi". Miệng thì thao thao bất tuyệt vậy thôi, nhưng trong lòng lại Geani rất lo lắng và hối hận. Dù cho nó có xin lỗi nhiều cỡ nào, bác Septynos không giận một chút nào nhưng nó vẫn cảm thấy rất buồn. Cho nên khi thấy Jump, nó chợt nhớ tới loại thảo dược thần kỳ đó. Vì vậy, nó quyết tâm hôm nay phải hái được cây Xenophyaz về để chữa tay cho bác Septynos.
Suy ngẫm một hồi lâu thấy cũng có lý, Kige gật gù. Cậu bé định bụng rằng sẽ cùng Geani đi hái lá thuốc cho bác Septynos. Một phần là vì gia đình bác Septynos rất tốt, đặc biệt là bác gái Betha rất yêu quý cậu bé; một phần là vì cậu bé lo lắng Geani sẽ không tìm được đường về nhà. Và tất nhiên là Geani sẽ không đồng ý để Kige đi củng mình tới suối Kori.
- "Cậu mau về đi, còn tắm rửa chuẩn bị đi lễ hội với Lani, đừng có hôi như cú thế. Uổng công tớ năn nỉ Lani cả tháng trời để cậu ấy đồng ý nhảy điệu khiêu vũ đầu tiên với cậu." Nói đoạn, Geani vẫy tay ra hiệu bảo Kige đi về, còn mình thì lon ton đi vào cổng rừng.
Khi thấy bóng dáng Geani vừa khuất ở góc đường, Kige đã nhanh chóng quyết định đi theo cô bạn nối khố. Kige nghĩ rằng không sao cả, hái thảo dược xong vẫn về kịp buổi lễ hội, hôi một chút thì đã làm sao, bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau chứ. Thế là cậu bé hét toáng lên, ba chân bốn cẳng rượt theo cô bạn nối khố "Này, chờ tới với, chờ tớ với".
Cái giọng tông cao của Kige thật sự khiến Geani muốn bật ngửa. Thế là nó nhăn mặt, hai tay đứng chống nạnh. Ngay khi thấy cậu bạn nhỏ chạy đến thì nó cũng cao giọng nói:
- "Trời ơi, tớ đã nói là cậu về chuẩn bị lễ hội mà. Lani mà giận thì tớ không có đi năn nỉ giúp đâu".
- "Hừ, cần gì cậu giúp chứ. Cậu phải cảm ơn tớ vì tớ chịu đi cùng cậu đây này. Không có tớ, tới ngày mai cậu cũng không tìm được đường về nhà đâu". Kige gân cổ cãi ngang.
- "Xì". Geani bĩu môi "Đường tới suối Kori tớ thuộc trong lòng bàn tay. Từ giao lộ này, quẹo trái, đi qua 4 ngã rẽ, quẹo phải đi thẳng 800 mét có một trạm nghỉ, từ đó quẹo trái đi 500 mét là tới. Thấy tở nhớ giỏi chưa".
- "Rồi giờ quẹo trái thì đi như thế nào?". Kige tếu táo hỏi.
Thế là Geani ngó xuống tay mình, định hình xem bên nào là phải bên nào là trái, khoảng 10 phút sau nó mới tìm ra phương hướng mà mình muốn đi. Đúng lúc này Kige lại lên mặt, trêu trọc cô bạn nhỏ.
- "Hôm nay đúng là kỳ tích nha, điểm địa lý của cậu chưa bao giờ trên 5 luôn đó, vậy mà hôm nay chỉ mất có 10 phút để xác định đúng hướng. Đúng là có tiến bộ". Kige lấy cái tay nhỏ vân vê chiếc cằm chẻ, giả vờ như thật sự bất ngờ.
- "Xùy". Geani hếch chiếc mũi tẹt, cười tươi rói "Không cần khịa tớ, tại mọi khi mắt tớ không thấy rõ chứ bộ. Hôm nay mắt tớ khỏi rồi, không cần đeo kính vẫn thấy được rõ luôn, hãy nhìn đây".
- "Thật sao?" Kige như không tin nổi thốt lên. Để chứng minh cho lời nói của mình, Geani tháo cặp kính dày còn hơn cả cái đít chai bia lúa mạch xuống để thử nghiệm cùng Kige. Còn Kige thì luôn miệng hỏi cái này, cái nọ rồi đến cái kia. Thế là hai đứa trẻ nhỏ, miệng thì tíu tít tám chuyện về sự kỳ lạ của thảo dược trị mắt của dì Horen, chân thì rất thành thạo đi nhanh đến suối Kori. Cho nên câu chuyện tắm rửa của Kige hiển nhiên là bị vứt ra sau đầu.
Lúc này, hai đứa trẻ lại không biết rằng cái giọng nói non nớt của mình lại không ngừng hấp dẫn đám chó săn Gowqui đang rình rập quanh đó. Bọn chúng rất có chiến lược, nghe theo hiệu lệnh, cẩn thận tụ tập lại thành từng đoàn nhỏ, bước chân đặc biệt nhẹ nhàng, ranh mãnh đi theo sau hai con mồi ngô nghê ở phía trước. Tuy hành vi của chúng rất tinh vi và xảo quyệt, nhưng cái mùi thối khoắm phát ra từ địa ngục thì rõ ràng không thể bị che giấu bởi những con gió chiều đang cuồn cuộn nổi lên.
Cái mùi này lúc thì thoang thoảng, lúc thì nồng nặc khiến cho Geani không khỏi khó chịu và chán ghét. Hơn nữa từ lúc đi qua ngã rẽ thứ tư, Geani luôn cảm giác có cái thứ gì đó đang đi theo sau nó và Kige, nhưng khi quay lại nhìn thì chẳng có gì cả. Nó không biết tại sao hôm nay mọi thứ đối với nó đều rất khác thường, khác như thế nào thì nó không thể tả được. Tuy nhiên nó cảm nhận được các giác quan dường như hoạt động tăng lên gấp mười lần. Những âm thanh tỉ tê nho nhỏ, những mùi hương quen lạ vờn quanh, những đốm sáng thoát ẩn thoát hiện; khiến cho thần trí của đứa nhỏ đôi lúc hơi hoảng loạn, đôi lúc lại trì trệ mất một khoảng ngắn. Dường như không thể chịu đựng hơn nữa, Geani nhăn nhó hỏi Kige đồng thời nhìn chằm chằm vào những điểm đỏ lập lòe sau những bụi chốt trám tiêu.
- "Cậu có ngửi thấy mùi thối không?". Không chờ cậu bạn nhỏ trả lời, Geani lại chỉ về hàng cây um tùm gần đó "Mấy đốm đó di động kìa".
- "Đom đóm phải không?" Kige khẽ nuốt nước bọt, liếm môi, rất tự động lấy cây kiếm gỗ bảo bối trong cặp sách ra để phòng vệ.
- "Đom đóm gì giờ này." Geani cau mày đáp. Tay phải cũng rất tự động lấy ra cây ná cao su thần thánh của nó.
Đốp chát nhau là vậy, nhưng lúc này như là một thói quen, hai đứa trẻ tự động tựa lưng vào nhau và quan sát động tĩnh xung quanh. Thật ra hai đứa trẻ này chính là cùng đánh nhau mà lớn lên. Lúc chập chững biết đi thì tự lôi nhau ra đánh; lớn lên một chút rồi thì đi đánh lộn với người ta. Có lẽ sau nhiều năm bị lũ trẻ trong làng tập kích, khả năng nhận biết nguy hiểm và phản xạ tự vệ của Geani và Kige cũng được tôi luyện ít nhiều.
Khi biết rằng những con mồi nhỏ đã phát hiện ra mình, những đốm đỏ lập lòe sặc mùi hôi thối cũng không còn dè chừng, ngược lại rất hùng hổ bước ra từ sau những bụi cây, kèm theo đó là những tiếng gầm gừ trầm thấp đến rợn người.
- "Cái.. thứ.. gì vậy?" Khuôn mặt của Kige tràn đầy sự sợ hãi xen lẫn với kinh ngạc. Thốt ra vài chữ lúc này như là một phương thức để cậu bé tự trấn an chính bản thân mình.
Trước mắt hai đứa trẻ, có ít nhất mười con quái thú cao khoảng 1 mét. Hình dáng của chúng trông như chó sói nhưng lại chỉ có một con mắt dẹt màu đỏ tươi nổi bật ở chính giữa khuôn mặt dữ tợn. Chúng không hề có tai nhưng lại có một chiếc mõm dài không khép lại được, tô điểm trên đó là ba chiếc lỗ mũi tròn xoe như đồng xu niken. Những giọt máu dường như vẫn còn vương lại trên những chiếc răng nanh sắc nhọn, hẳn là chiến tích từ những cuộc đi săn trước đó. Những chiếc đuôi dài ngoằng ngoẳng phe phẩy liên hồi như muốn mơn trớn những chiếc cổ tơ non trắng ngần phía trước. Ngay khi đám chó săn dũng mãnh xông lên, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý con mồi thì cũng là lúc chúng đón nhận một loạt bom pháo đủ sắc màu bay tới tấp về phía mình. Tiếp sau đó là mùi thịt khét lẹt trộn lẫn với cái mùi thối khoắm đặc trưng, càng làm cho không khí tại đó ngột ngạt đến đỉnh điểm.
- "Chạy mau". Geani hét lên, kéo theo cậu bạn thân chạy trối chết về phía trước. Cùng lúc đó nó lấy tiếp cây pháo sáng bảy màu mà dì Horen đặc biệt làm cho nó, bắn thẳng lên trên không trung. Bảy sắc màu hình hoa Loya hiện ra cũng làm bớt đi sự âm u đang vây quanh lấy khu vực xanh của làng Zebof, cũng không khỏi thu hút một vài ánh nhìn. Điều này càng khiến cho khu vực phía đông hôm nay vốn đã quạnh quẽ, nay lại càng đìu hiu không một bóng người. Vài người còn sót lại cách bìa rừng gần đó vài dặm cũng vội vã kết thúc công việc, chạy nhanh về nhà. Họ không thể chờ đợi được nữa, phải đi lễ hội thôi, hình như bắn pháo hoa rồi đấy "Lễ hội Woiat muôn năm".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT