Khi thanh kiếm nhuốm đầy máu và nước mắt thì cũng là lúc từng người thân lần lượt ra đi, Caren đã từng không quá kỳ vọng vào tương lai phía trước. Những năm tháng hi sinh vì gia tộc, lăn lộn trên chiến trường khốc liệt, đã bào mòn đi chút niềm lạc quan ít ỏi của bà. Nhưng từ lúc trong người bà tồn tại một sinh thể nhỏ bé, một sinh thể khao khát sự sống đến với thế giới khắc nghiệt này, lòng bà đã thắp lên một hi vọng.
Tiếng khóc non nớt của đứa trẻ nhỏ như rửa sạch sự uất ức bao lâu nay. Sự thơ ngây ấy đã cho bà một khát vọng. Một khát vọng được ở bên cạnh đứa con thơ, nhìn nó chập chững bước đi, muốn là một phần trong ký ức của con bé, muốn được ở đó khi con bé cần, muốn được nhìn thấy con bé vui vẻ trong bộ áo váy xinh đẹp. Hay đôi khi chỉ đơn giản là được nghe con bé gọi một tiếng "Mẹ ơi".
"Mẹ ơi", hai chữ thôi cũng đủ làm cho bà hạnh phúc. Chỉ vì hai chữ đó nên bà không nỡ để con bé phải đi theo con đường đã được định sẵn. Ngày ngày chém giết trong biển lửa, tế máu thịt của mình để trả giá cho cái gọi là chính nghĩa. Bà không cần con bé trở thành sự kiêu hãnh của mình, lại càng không muốn con bé trở thành niềm tự hào của cả tộc. Đối với bà, bà chỉ muốn con bé được trải qua một cuộc sống bình thường và giản đơn.
Tang thương và chia ly ở tuổi thanh xuân đã khiến trái tim bà chai sờn theo năm tháng. Nhưng trái tim gai góc đó đang vỡ vụn thành từng miếng một. Đứa trẻ đó là máu thịt của bà, là điều mà bà trân quý nhất. Trong giây phút này đây, một ý niệm lóe lên trong đầu, nhưng bà không hề sợ hãi. Không điều gì có thể khiến bà sợ hãi ngoài việc nhìn con mình đang dần mất đi hơi thở.
Người mẹ nhìn chăm chăm vào ánh lửa đang nhảy múa liên hồi trong mảng rừng u tối, ánh mắt của bà kiên định hơn bao giờ hết.
"Horen! Giúp chị đưa Geani về Chanioli an toàn có được không?"
"Chị..." Giọng Horen nghẹn lại, bàn tay run rẩy đặt lên vai Caren. Cô chỉ muốn cảm nhận một chút ấm áp từ trên người của chị. Vào lúc này, cô không dám ôm chầm lấy chị, cô sợ rằng bản thân sẽ quyến luyến hơi ấm đó mà không buông.
Bầu trời đêm đó thật tối, không tìm lấy được một vì sao. Chỉ có tiếng rì rào của gió, tiếng vang vọng của rừng, tiếng nứt toạt của đất cùng với tiếng nỉ non của những lời nguyện cầu.
Khi giọt nước mắt cuối cùng khô cạn trong không khí ngày hè oi ả, cũng là lúc một sự sống được từ bỏ để một sự sống khác được hồi sinh.
***
Horen nghiền nát hết mớ thảo dược tìm thấy trong rừng Tím, lẳng lặng đắp lên những vết thương chi chít trên người Geani. Những cơn sốt đã thưa dần, những cơn co giật cũng được giảm bớt. Giây phút nguy hiểm có lẽ đã qua. Phách đích ứng [1] ít nhất có thể áp chế năng lượng gốc của con bé, đủ để tạo ra được thế cân bằng cùng độc radnhite. Nó hoạt động như một chiếc rơ le, điều hòa các nguồn lực hỗn loạn trong cơ thể bé nhỏ, giúp cho hệ thống cốt tủy và thần thức được bảo toàn.
Trái với vẻ ngoài tĩnh lặng, trái tim của Horen đang quặn thắt. Sự thắt nghẹn nơi ngực trái khiến cho sự sống trong cô như bị tê liệt. Đau đến mức trống rỗng. Nước mắt chẳng thể rơi.
Nhiều năm như vậy, không biết đã bao lâu, người chị mà cô tôn kính nhất vẫn luôn là chỗ dựa, là dũng khí giúp cô tiến về phía trước. Ngay giây phút chị liều mình xông vào cấm địa của pháp sư đỏ, đưa cô thoát khỏi lồng giam thí nghiệm. Cô muốn cuộc đời còn lại có thể được ở bên cạnh và bảo vệ chị của mình cho đến ngày tan biến. Người chị ấy, vậy mà cứ thế ra đi rồi. Cứ thế để lại cô trơ trụi trên thế giới tàn khốc này. Cô phải tiếp tục đi trên con đường này như thế nào đây?
...
Màn đêm lặng lẽ trôi qua, những đốm lửa lụi tàn vẫn còn lưu lại vài ngụm khói đen lả lướt. Những tia nắng sớm đã bắt đầu le lói từ phía chân trời, thắp lên chút ánh sáng mong manh trong buổi tờ mờ sáng. Hàng phượng tím ẩn tàng dưới màn sương trắng, tỏa chút hương làm dịu ngọt không khí của buổi ban mai. Từng đàn bướm ngũ sắc bay lượn chập chờn, rải chút phấn hoa làm mụ mị tâm trí của những người ở lại. Khung cảnh xưa dần hiện rõ, nhắc người ta về những ngày tuyệt vọng nơi cấm địa âm u.
Trong chiếc lồng sắt treo lơ lửng ở tầng cao nhất của tòa tháp cổ, một cô gái trẻ nằm vắt vẻo trên những thanh sắt lạnh lẽo. Máu rỉ ra từ những vết cắt trên người, nhễu xuống hồ máu tươi đang nuôi dưỡng đàn bọ cạp ở bên dưới. Có lẽ, cô là người duy nhất còn sót lại trong đám tù binh bị bắt tại Rừng Biến Hình. Cô không nhớ là mình bị đưa đến đây đã được bao lâu, trời tối hay sáng hình như đã không còn quan trọng. Rơi vào tay bọn quỷ Roua hay là lũ pháp sư đỏ thì kết cục đều là giống nhau, không có gì tốt đẹp.
Thời gian qua đi, hy vọng tắt dần, thứ cô muốn bây giờ chỉ là sự giải thoát. Thân thể có thêm vài vết sẹo đã là gì, máu rơi thêm vài giọt cũng chẳng sao. Ngay cả ý niệm gặp lại những người thân yêu, cô cũng từ bỏ. Cô buông xuống tất cả, nhắm mắt lại.
Một đôi bàn tay ấm áp đã xốc cô dậy, vác cô chạy khỏi nơi ác quỷ hôi tanh.
Nằm trên lưng chị, cô đã bật khóc: "Chị ơi! Em đau quá."
Giọt nước mắt thấm vào vai của người chị, máu cũng tràn trề làm ướt đẫm chiếc áo khoác mà cô đã may tặng bà. Caren run lên, hóa dữ như con thú điên, kéo binh đoàn phá nát tan khu hiến tế.
Tình thương đó đã cho cô một sức mạnh để đứng dậy, một sức mạnh để đối đầu với kẻ ác ma.
Giọng của chị vang lên từ trong tâm khảm: "Horen! Đừng sợ. Em có thể làm được, đâm một nhát vào tim hắn. Mọi chuyện đều kết thúc."
Cô lẩm bẩm theo lời nói ấy: "Đâm một nhát, mọi chuyện đều kết thúc."
Trời lộng gió, bờ vực Joauo thẳng đứng, khiến lòng người kích động cùng ngỗn ngang. Sự thù hằn nhuộm đầy đôi mắt trong veo màu nâu nhạt, cũng đè bẹp đi sự sợ hãi của đôi bàn tay. Người phụ nữ lao mình về phía trước, dùng hết sức lực để đâm mũi kiếm sâu vào trong da thịt của đối phương. Cô muốn chôn hắn dưới vực sâu vạn trượng nhưng hắn lại nhìn cô bằng một ánh mắt thương xót và bao dung: "Horen! Tỉnh lại!"
"Mẹ ơi... Dì ơi..." Tiếng nói mớ của đứa trẻ văng vẳng bên tai, như một hòn đá ném bể tan tành tấm kiếng mỏng manh che chắn ô cửa sổ. Từng mảnh vở rơi xuống, kéo người dì ra khỏi sự giam giữ của những hoài niệm và nhớ thương.
Quá khứ, hiện tại đan xen, tạo thành một mớ hỗn loạn trong suy nghĩ. Horen buông thanh kiếm, chân loạng choạng, cả người khụy xuống, hai tay cuộn thành nắm đấm, nện bang bang vào nền đất cứng. Cô gằn từng chữ: "Lũ Meimora khốn kiếp."
Betha ôm chầm lấy người bạn thân: "Horen! Tỉnh lại. Là chị đây, tỉnh lại đi em."
Thật ra Horen đã lấy lại được lý trí, chỉ là thuật thôi miên của tộc Meimora [2] quá mạnh mẽ, càng kháng cự thì đầu càng đau như búa bổ. Mất một lúc, cơn đau được kiềm chế, Horen cũng dần trở lại với dáng vẻ tĩnh lặng của mọi ngày. Nhìn thấy vết thương nơi vai trái của Betha vẫn đang còn chảy máu, trái tim của cô chùng xuống: "Xin lỗi chị, em không cố ý.."
Không để Horen hoàn thành câu nói, Betha vội vàng kéo người bạn của mình chạy nhanh về phía tây của khu rừng. Một dự cảm không hay quẩn quanh nơi tâm trí, bà khẽ thì thầm: "Septynos..."
Con chim lợn cất lên bảy tiếng, lòng dạ của người vợ càng thêm rối bời.
***
[1] Phách đích ứng là vật trụ mà một Uirie có thể luyện hóa ra ở giai đoạn Khởi Thái. Mỗi Uirie sẽ tạo ra một loại vật trụ riêng biệt có công năng và đặc tính khác nhau, tuy vậy các vật trụ vẫn có một điểm chung là điểm nguồn của năng lượng.
[2] Tộc Meimora là tộc ký ức. Một trong những kỹ năng nổi trội của tộc này là thuật thôi miên. Hiệu quả của thuật này tùy thuộc vào cấp bậc của người thôi miên cũng như trạng thái tâm lý và cấp bậc của người bị thôi miên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT