Edit: Trúc Linh

Mặc dù Chương Hà Hoa là người khó tính nhưng cũng biết lão tam không dễ dàng gì cho nên cũng không giống như mẹ chồng nhà người khác ham vật chất của con trai này nọ. Có săn được đồ hoang dã thì bà ấy cũng không muốn lấy.

“Mẹ, mẹ chờ một lát.”

Đường Diệu nhanh chóng đi vào nhà mở bó rau đã được buộc chặt ra: “Đây là mỡ heo, tuy không bằng được da heo nhưng của lợn rừng thì tốt hơn một chút. Con cân nhắc sẽ không bán nên đã giữ lại chúng, mẹ phân cho người trong nhà đi. Không biết có gặp được cái mỡ này nữa hay không nên giờ mẹ cứ cầm đi ạ”

Cô ấy bọc xong rồi đưa cho Chương Hà Hoa nói: “Hơn nữa, lão tứ cũng đi cùng bọn con lên núi nên chú ấy cũng có một phần.”

Chương Hà Hoa cười ha hả: “Nó chui ra từ trong bụng mẹ nên mẹ biết nó có bao nhiêu thực lực. Nếu không có hai con thì chưa chắc cái đứa này đã dám đi đâu.”

Khương Lâm lẩm bẩm: “Người khác cũng không dám đi đó! Có mấy ai như tam tẩu nhà ta chứ! Nhìn thấy lợn rừng là một mình xông lên, dùng một quyền ầm một phát làm con lợn rừng ngất ngay tại chỗ.”
Chương Hà Hoa lại đá cho anh ta một chân nữa: “Con câm miệng lại cho mẹ!”

Khương Lâm tủi thân quỳ rạp xuống mặt đất: “Con vô tội mà.”

Chương Hà Hoa cũng không thèm để ý tới đứa con trai út kia, bà ấy chỉ nói: “Lão tam, vợ của lão tam mẹ biết lần này các con thu hoạch được nhiều. Nhưng mẹ thấy tốt nhất các con đừng đi bán một lần ở trên trấn, như thế sẽ thu hút sự chú ý nhiều hơn. Mặc dù trên trấn dễ nói chuyện nhưng rốt cuộc không được bình yên như ở thôn chúng ta, cho nên đừng dùng chiêu đầu trâu mặt ngựa gióng chiêng múa trống, chỉ vì một chút tiền mà bị báo cáo thì không đáng. Các con còn có hai đứa nhỏ vì thế đừng làm bậy.”

Khương Thành: “Con biết rồi, mẹ yên tâm.”

Tầm mắt của Chương Hà Hoa dừng trên người Đường Diệu hai giây, thấy Đường Diệu gật đầu bà ấy mới yên lòng.

“Mẹ, con bọc cái này rồi, mẹ về chia cho cả nhà, phần nhỏ đưa cho nhà của nhị ca. Còn lại thì mẹ lấy hết đi ạ.” Đường Diệu lập tức nói.

Chương Hà Hoa ước lượng một chút chừng mười bốn mười lăm cân, bà ấy lắp bắp kinh sợ. Sau đó nhìn phần nhỏ thấy cũng tầm sáu đến bảy cân.

Bà ấy nhìn Đường Diệu một cái, trực tiếp vặn lỗ tai của đứa con trai thứ ba nói: “Bình thường thấy con cũng ngoan ngoãn nhanh nhẹn sao lúc như thế này lại ngu xuẩn thế hả? Con cho nhà bọn mẹ nhiều như vậy thì tưởng rằng bản thân sẽ không ăn à? Mấy đứa nhà họ Khương chỉ có con là đứa kém cỏi nhất, con lại muốn mẹ to đầu mới chịu? Sức lực của vợ con lớn là con sai sử con bé? Con là heo có đúng không?”
Khương Thành cảm thấy lỗ tai của mình sắp bị véo rớt, anh ấy la lên: “Ai da ai da ai da, mẹ à, mẹ tha cho lỗ tai của con đi! Con còn cần lỗ tai này để dùng đó!”
Đường Diệu đứng bên cạnh che miệng cười.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Chương Hà Hoa lại đá một chân lên mông của Khương Thành một cái nói: “Con còn dám la hả? Tình cảm anh em tốt cũng phải đúng chỗ! Mẹ quyết định rồi, mẹ sẽ lấy phần nhỏ này, nếu các con thực sự có tình cảm anh em thì đưa cho chúng nó con thỏ. Còn thịt lợn rừng thì đừng cho. Có phải con không biết tính cách của anh hai con đâu? Nhìn thấy thịt lợn rừng chắc chắn nó sẽ sợ hãi tưởng có chuyện gì xảy ra, con muốn hù dọa chết nó đúng không? Vợ của nó không có việc gì cũng rống, nhị tẩu của con lại là đứa hay để ý. Chuyện này cứ nghe theo mẹ, không cho!”

Khương Thành: “Con không phải suy nghĩ…”
“Con bớt đánh rắm lại đi! Nghe mẹ!”

Bà ấy nói: “Thịt lợn rừng này các con hiếu kính mẹ đương nhiên mẹ sẽ nhận tấm thịnh tình này. Mấy đồ còn lại mặc kệ các con cầm bao nhiêu đi bán kiếm tiền, bán xong thì thì cho anh em ba đồng là được.”

Khương Thành: “Nếu như vậy thì có hơi ít quá…”

Khương Lâm: “Con không cần, một phân con cũng không lấy.”

Chương Hà Hoa: “Hai anh em các con câm miệng lại hết cho mẹ! Ba đồng là ba đồng, Khương Lâm, mẹ biết ba đồng đó là căn bản không đáng giá công nhưng mẹ làm mẹ cũng không thể quá bất công cho nên dù thế nào con cũng phải cầm tiền cho mẹ.”

Chương Hà Hoa nói tiếp: “Đi vào trấn nhất định phải cẩn thận!” Thấy hai vợ chồng Khương Thành và Đường Diệu đồng ý, bà ấy mới gật đầu, một tay cầm thịt thỏ một tay kéo con trai thứ tư giống như kéo con chó bị chết hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra cửa.

Khương Thành nhanh chóng đóng cửa lại, sửa sang lại xe lừa, vào nhà lau người, Đường Diệu giặt sạch cái khăn lông trắng lau mặt cho anh ấy, nói: “Anh biết mẹ sẽ không lấy nhiều như vậy mà còn làm điều thừa thãi này?”

Khương Thành: “Bọn họ có thể không cần nhưng chúng ta phải đề cập tới.”

Đường Diệu nghiêng đầu nhìn chồng nói: “Anh nói xem sao tâm tư của anh nhiều như vậy chứ?”

Khương Thành nhẹ nhàng ôm lấy Đường Diệu nói: “Em và các con quá khổ cho nên anh không thể không suy xét cho bọn em được.”

Đường Diệu ngẩng đầu, Khương Thành lập tức hôn lên khóe miệng của cô ấy: “Anh phải chăm sóc cho em thật tốt trước đã.”

“Bộp.” Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới âm thanh, Khương Thành không nói hai lời bước nhanh chóng đi ra ngoài.

Đường Diệu cao giọng: “Anh A Thành, rìu của anh này!”

Lúc này Khương Thành đã kéo cửa ra, từ xa xa thấy bóng dáng chạy trốn, anh ấy đen mặt lại….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play