Edit: Trúc Linh
Gió lạnh của mùa xuân thổi qua núi Tây, một đầu răng nanh của con lợn rừng vọt thẳng tắp tới chỗ của hai người Đường Diệu, khí thế này chẳng khác nào tự xem bọn họ là con mồi cả!
Tình thế bây giờ giống như ngàn cân treo sợi tóc, Khương Thành cầm rìu đi lên phía trước, la lên: “Mấy ngươi mau chạy đi trước đi!”
Chỉ là không đợi Khương Thành xông lên, động tác của Đường Diệu nhanh hơn so với anh ấy, cô ấy không hề có chút do dự nào chạy về phía con lợn rừng, hai mắt tỏa ra ánh sáng.
Khương Thành hét lên tiếng hét tê tâm phế liệt: “Đường Diệu!”
“Bụp!”
Đường Diệu dùng một quyền gõ lên đầu của con lợn rừng, vừa rồi con lợn rừng còn hùng hùng hổ hổ lập tức bị quăng ngã ầm ầm. Đường Diệu lập tức vịn vào răng nanh của lợn rừng đập mấy phát nháy mắt lợn rừng đã mất hết dũng khí, giãy giụa vài cái sau đó ngay cả bò cũng chẳng thể bò nổi.
Khương Thành: “!!!!”
Vài phút ngắn ngủi khiếp sợ trôi qua, anh ấy cầm theo cái rìu vọt nhanh qua, dùng một nhát chém vào chỗ yếu trên người con lợn rừng, sợ đó không phải là tử huyệt nên lại chặt chặt hai nhát nữa!
Lợn rừng không đầu thì không thể phát huy được thực lực của bản thân, có thể nói đôi vợ chồng này đã làm nhục tôn nghiêm của con lợn rừng này rồi! Nó ngã xuống trên mặt đất, không nhúc nhích, không còn hơi thở.
Khương Lâm: “........”
Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào mà Khương Lâm cảm thấy bản thân y như rác rưởi, là phế vật rác rưởi thừa thãi.
Đường Diệu: “Chúng ta nhanh chóng cất nó đi nếu không mùi máu sẽ dẫn những thứ khác đến đó.”
Khương Thành quyết đoán: “Đưa nó tới nhà cũ của em đi! Mang về trong thôn khó tránh sẽ gây ra động tĩnh đến lúc đó không biết con lợn rừng này sẽ thành của nhà ai.”
Bọn họ bắt thêm một con gà và một con thỏ nên người khác sẽ không để ý nhưng nếu bắt con vật lớn như lợn rừng này thì tuyệt đối không có khả năng có thể giữ lại cho mình. Có điều nếu xử lý ở nhà cũ sẽ dễ dàng lấy hơn nhiều.
Khương Thành: “Khương Lâm, lại đây phụ một chút, nâng con này lên rồi đưa…”
Còn chưa nói xong câu hoàn chỉnh thì Đường Diệu đã bỏ rổ của mình xuống, một mình cô ấy khiêng con lợn rừng nặng gần hai trăm cân* lên.
*Một cân bên Trung Quốc =½ cân bên Việt Nam.
Khương Thành lau mặt một cái: “Vợ à…”
Đường Diệu: “Anh cầm sọt đi, không nên ở đây quá lâu, đi mau đi mau!”
Cũng không thèm đợi Khương Thành trả lời, cô ấy đã dẫn đầu đoàn mà đi lại còn đi rất là nhanh.
Khương Lâm: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang thấy cái gì vậy?
Khương Thành quay đầu lại: “Còn không mau chạy đi! Muốn chết à?”
Khương Lâm nhanh chóng đuổi kịp, ba người rất nhanh đã tới nhà cũ của nhà họ Đường, nơi đây cũng là nhà mà hai ông cháu Đường từng ở, mặc dù đã nhiều năm qua không có ai quét tước nhưng bên trong không hề rách nát tí nào.
Khương Thành: “Cậu và anh họ, em họ lên núi đi săn, đôi lúc sẽ qua đây ở.”
Đường Diệu gật đầu, cô ấy nhìn khắp nơi có cảm giác như bản thân đã trải qua mấy đời. Có điều cảm khái qua đi rất nhanh, vừa liếc mắt cô ấy đã thấy hai cái rổ cũ được cất giấu, bật cười: “Đây là của chú có đúng không?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Khương Lâm thường xuyên tới đây nên anh ta biết: “Đúng vậy, cậu để ở đó đấy. Nói là khi cần thì có cái mà dùng, rất tiện.”
Khương Thành: “Đúng lúc đang cần.”
Anh ấy vén tay áo lên nói: “Khương Lâm tới đây hỗ trợ, chúng ta cùng chặt con lợn rừng này ra.”
Khương Lâm: “Được ạ!”
Mặc dù anh ta đi săn không được thành thục như tam ca tam tẩu nhưng cũng không phải là kẻ vô dụng. Động tác của hai anh em rất nhanh, có dòng máu bắn lên mặt. Dù thế hai anh em lại cực kỳ vui mừng, sao có thể không vui cho được chứ?
Đầu con lợn lớn như thế thì chí ít thịt cũng có rất nhiều đó nha!
Hiện tại cái bọn họ thiếu nhất đó chính là cái này!
Hai người giết lợn rừng, Đường Diệu cũng không nhàn rỗi, cô ấy đi xung quanh hái rất nhiều loại rau, có một số có mùi hương nồng đậm có thể dùng để che đi mùi máu lợn, Đường Diệu bỏ rau đó vào trong sọt nói: “Sáng mai chúng ta vào trấn vừa lúc có thể dùng nó để che mùi hương đi.”
Ở nơi này tất nhiên là không phải lo lắng gì, bốn phía đều có mùi của cây cỏ cho nên không có mùi máu nào bay đi được.
Sáng mai bọn họ đi vào trong trấn dùng rau này cũng được.
Khi làm việc thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đến khi bọn họ chuẩn bị xuống núi, trời đã tờ mờ sáng. Ba người cõng mấy cái gánh nặng trĩu đi trước, chỉ có Đường Diệu là mặt không đổi sắc, còn Khương Thành thì đã đổ mồ hôi đầy trán.
Nói là sáng sớm tinh mơ nhưng đã có vài người ngủ dậy, sợ bị bọn họ nhìn ra manh mối cho nên bọn họ đi đường nhỏ vắng người, cuối cùng an toàn vào cửa nhà.
Ba người đi vào sân, Chương Hà Hoa đã đi ra tới.
Hôm qua bà ấy ngủ ở bên này, nói là ngủ nhưng trên thực tế bà ấy không thể ngủ nổi. Một đứa, hai đứa, ba đứa chưa quay về thì làm sao yên tâm mà ngủ được chứ? Phải biết rằng, ba năm trước đứa con cả đi lâu không quay về sau đó được người ta phát hiện bị rập bẫy dã thú nếu không phải mạng lớn thì e là con trai của bà ấy đã mất đi rồi.
Đêm nay, bà ấy đều mở to mắt ra, hận không thể đi lên núi tìm xung quanh một chút.
Cũng may vào thời khắc mấu chốt vợ của lão tam vẫn có năng lực.
“Mẹ, sao mẹ lại dậy sớm như vậy?” Khương Lâm nằm liệt trên mặt đất, không muốn nhúc nhích, có điều cái miệng loa loa không bỏ được, đi tới đâu là oanh tạc tới đó: “Không nằm thêm với bố một lúc nữa ạ?”
Ầm, Chương Hà Hoa cho anh ta một đạp.
“Một ngày không đánh con là không chịu được đúng không? Đứng dậy ngay cho mẹ!”
Khương Lâm bị đạp cũng không bò dậy, anh ta lắc đầu: “Không dậy, mệt lắm.”
Năm ngón tay của Chung Hà Hoa cầm cái sọt lên, bên trong còn có hai bó rau được nhổ tận gốc bó lại với nhau, nghẹn họng trân trối nói: “Con trai ngoan, các con lấy được nhiều hay ít vậy?”
Khương Lâm nằm sấp xuống đất, nhìn Khương Thành tự hỏi tại sao anh ấy không mệt?
Anh ta ngồi lên ghế thở dốc một hơi mới nói: “Tổng cộng bắt được mười lăm con thỏ, mười hai con gà rừng, năm con rắn và còn có một con lợn rừng.”
Chương Hà Hoa: “Lợn rừng????!!”
Suýt chút nữa bà ấy đã kêu to lên nếu không phải phanh kịp lúc thì e là đôi mắt đã rơi xuống đất, bà ấy không nói hai lời, đi lên mắng cho hai đứa con trai một trận: “Có phải các con điên rồi không? Lợn rừng mà các con cũng dám trêu vào? Các con muốn mẹ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đúng không?”
Nếu không phải sợ sẽ có người tới thì bà ấy muốn tẩn cho mấy đứa này một trận cho đàng hoàng.
Chương Hà Hoa mắng con trai, Đường Diệu yên lặng vào nhà nhóm lửa, trên người bọn họ còn dính chút máu, dù sao cũng phải sửa soạn sạch sẽ rồi mới đi vào trấn. Chờ khi cô ấy đi ra đã thấy mẹ chồng nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
Đường Diệu: ??
Chương Hà Hoa: “Được rồi, mấy đứa đi sửa soạn rồi vào trấn đi. Lão Tứ, con về nhà cùng mẹ rồi hãy tắm.”
Sau đó nói tiếp: “Các con tắm xong thì đưa hai đứa nhỏ qua nhà mẹ.”