Edit: Dứa

Tiểu Đường Đường nhắm mắt lại, lông mi thật dài run rẩy, miệng nhỏ mím chặt lại, nếu là ban ngày, vừa nhìn thì biết đây là giả bộ ngủ.

Nhưng bây giờ là buổi tối, căn phòng này ánh sáng không thể chiếu vào, ban ngày cũng không có ánh sáng sáng choang, buổi chiều càng tối hơn những nhà khác. Chính vì nguyên nhân này, Khương Thành và Đường Diệu cũng không phát hiện ra đứa trẻ nhà bọn họ đã tỉnh lại rồi.

Nói đến đây, hôm nay Tiểu Đường Đường ngủ từ sớm, chẳng qua không biết vì sao nửa đêm đã tỉnh lại, nếu là trước kia, sẽ mơ màng ngủ tiếp. Nhưng cô lại loáng thoáng nghe được chữ “Lên núi”, tinh thần lập tức tỉnh táo lên. 

Lên núi, vậy sẽ có rất nhiều thịt “Tây Sơn”.

Từ khi mẹ tỉnh lại, cuộc sống của nhà bọn họ giống như thần tiên, thế nhưng anh trai Tiểu Lang nói, thịt và trứng trong nhà đều ăn hết rồi, hai đứa trẻ có chút lo lắng, ban ngày còn ghé vào nhau cùng suy nghĩ, nên làm sao bây giờ?

Hai đứa trẻ còn bàn bạc mỗi ngày ăn ít đi một chút, như vậy có thể thừa lại một ít đồ ăn.

Bọn họ vì ngôi nhà này, tốn rất nhiều tâm tư.

Cho nên cô muốn nghe thử một chút, bố mẹ đang nói cái gì!

Khương Thành và Đường Diệu sau khi thân mật vui vẻ một hồi, dựa sát vào nhau cùng nói về kế hoạch ngày mai, ngày kia là ngày Đường Diệu phải đến bệnh viện, bọn họ bàn bạc chập tối ngày mai sẽ đi loanh quanh ở trên núi, nhìn thử xem có thu hoạch được cái gì không.

Ngón tay của Đường Diệu vẽ một đường ở ngực của Khương Thành, nói: “Có muốn gọi anh cả anh hai không?”

Khương Thành: “Gọi lão Tứ thôi, anh cả anh hai thì không cần. Anh cả từ ba năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, đã có bóng ma với việc đánh bắt săn bắn, bình thường anh ấy sẽ không lên núi. Anh hai... Nếu Anh hai biết chúng ta chuẩn bị đi săn thú mang vào chợ đen bán, không cần ai nói gì, bản thân anh ấy cũng có thể tự dọa bản thân đổ bệnh. Lá gan còn nhỏ hơn cả lỗ kim.”

Đường Diệu gật đầu: “Vậy gọi Khương Lâm.”

Cô còn nói: “Ngày mai chúng ta nên lên núi sớm một chút cũng không có vấn đề gì lớn. Mấy ngày nay mỗi ngày em đều đi khắp nơi đào đồ ăn, cảm thấy mọi người đối với em cũng không còn thích thú gì lớn. Hơn nữa, bây giờ lực chú ý của mọi người đều đặt trên người của thanh niên trí thức, sao có thể quan tâm em chứ!”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Gần đây có một thanh niên trí thức gả cho nhà người ta đang điên cuồng ầm ĩ đòi ly hôn, trong nông thôn làm gì đã từng gặp qua chuyện như vậy, khiến mọi người đều đặt lực chú ý tập trung ở bên đó. Mỗi ngày Đường Diệu đi ra ngoài đào đồ ăn, chạm mặt mấy thím mấy chị gái cô vợ trẻ, mọi người cũng đều hứng thú đối với chuyện ở bên đó, ngược lại không thèm để ý đến cô.

Nói đi nói lại, mới đầu mấy ngày cô cũng không ra khỏi cửa, mọi người đều tò mò, đi dạo đều phải đi đến bên này nhìn thử một chút, nhưng mấy ngày nay nhìn thấy cô hằng ngày ra khỏi cửa, mọi người cũng gần như phớt lờ 

Hiển nhiên như vậy càng thoải mái, càng không bị mọi người nghĩ nhiều.

Cô nắm lấy thịt mềm của Khương Thành, nói: “Tối mai gọi mẹ đến trông Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường đi.”

“Chúng con ở nhà sẽ ngoan ngoãn mà.” Trong lòng Tiểu Đường Đường yên lặng nói thầm, cơn buồn ngủ kéo tới, cô dùng sức muốn xốc lại tinh thần muốn nghe lén thêm một chút nữa, nhưng... Không chống đỡ được! Mơ mơ màng màng, cô mơ hồ nghe được một chút gì đó, cuối cùng vẫn không chống đỡ được cơn buồn ngủ, ngủ mất.

Ngày hôm sau, Tiểu Đường Đường chống cằm nhỏ ngồi trên ghế dài suy nghĩ, hôm qua, cô đã nghe lén được bao nhiêu rồi?

Tiểu Lang nghiêng đầu nhìn em gái, đi đến trước mặt cô, nhỏ giọng hỏi: “Em làm sao vậy?”

Tiểu Đường Đường di chuyển trên ghế dài nhỏ, đến gần anh trai, ghé vào lỗ tai của cậu thấp giọng nói: “Hôm nay bố mẹ muốn lên Tây Sơn săn thú.”

Lúc nói xong còn vươn một ngón tay ở bên miệng ‘Xuỵt’ một tiếng, nói: “Không được nói cho người khác đó!”

Dù sao Tiểu Lang cũng đã năm tuổi rồi, lúc trước cũng là do cậu chăm sóc em gái, đương nhiên rất hiểu chuyện, cậu vội vàng đè thấp âm thanh, còn nghiêm túc dặn dò: “Em cũng không được nói cho người khác đó, mặc kệ là ai cũng không được.” 

Tiểu Đường Đường ‘vâng’ một tiếng, nói: “Đương nhiên em sẽ không nói, đây là bí mật lớn đó!”

Hai đứa trẻ chụm đầu với nhau, ghé vào trong góc phòng, vươn đầu ngón tay nhỏ ngoéo tay, vô cùng nghiêm túc!

Đường Diệu làm xong bữa tối, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai đứa trẻ ở bên trong góc phòng thần thần bí bí làm trò gì đó, nhưng cô cũng không quá để ý, chỉ cười một chút, lấy bánh bột ngô bỏ vào trong nồi. Vì tối nay phải lên núi, cô đặc biệt chuẩn bị cơm tối có thực dụng hơn nhiều.

Lúc Khương thanh trở về còn cầm theo xe lừa, đây là xe đi mượn nhà lão Cao trong thôn, ngày mai phải đi lên trấn trên, dù sao anh cũng không muốn để vợ của anh đi. Thôn của bọn họ cách thị trấn xa nhất cũng phải cách một cái thôn, đàn ông đi nhanh cũng phải đi mất gần ba tiếng mới đến nơi. Mấy ngày trước anh đã nói chuyện xong với nhà lão Cao, tối hôm nay cũng đến lấy xe lừa về nhà trước thời hạn.

Tiểu Đường Đường chạy đến phía trước con lừa, mắt to trừng mắt nhỏ với con lừa.

“Tiểu Đường Đường chưa từng ngồi xe lừa đúng không? Đợi sau này nhà chúng ta có tiền rồi, sẽ mua một con lừa nhé.” Khương Thành cười nói.

Tiểu Đường Đường nghiêng nghiêng đầu, nói: “Thịt lừa có ăn ngon không ạ?”

Khương Thành: ...

Đường Diệu: ... 

Thất lễ thất lễ rồi!

Con thật là thông minh! 

Khương Thành bật cười, nói: “Chờ sau này chúng ta có tiền, thì sẽ ăn nó nhé!” 

Tiểu Lang ở bên cạnh có hơi ngơ ngác, cậu nói: “Lừa thì ăn như thế nào ạ?” 

Tiểu Đường Đường: “Bánh bao thịt lừa!”

Ba chữ bánh bao thịt lừa* chợt lóe trong đầu cô rồi biến mất, Tiểu Đường Đường rất quyết đoán: “Bánh bao thịt lừa, nhất định ăn rất ngon!”

(*Nguyên văn: 驴肉包 – bánh bao thịt lừa, có ba chữ.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play