Edit: Dứa
Thím Mã lôi kéo Đào Tiểu Nha chạy trốn, chợt nghe thấy Chương Hà Hoa lớn tiếng đúng là vang tận mây xanh: “Làm cái gì vậy? Hai người lại đi bắt nạt một người à? Nhà lão Mã mấy người cũng không sợ bị sét đánh sao, con dâu của tôi vừa mới tốt lên! Mấy người đã ước gì con bé gặp chuyện không may, hai người còn cùng nhau bắt nạt nó! Thiếu đức tám đời! Nhà họ Khương chúng tôi đụng chạm gì đến mấy người à! Để cho mấy người đối phó như vậy? Sao không cùng nói giống như con rùa con bê bị sét đánh chết thì mấy người không yên lòng yên mắt được luôn đi! Không phải tôi nói cô đâu, Đào Tiểu Nha, cô lại qua đây đến trước mặt con dâu của tôi làm cái gì? Nhà họ Đào mấy người không phải thứ tốt đẹp gì. Mỗi người đều ăn phân rồi ra cửa, khắp người đều là mùi thối, miệng phun đầy phân! Giống như con bọ hung, còn phải khoác một lớp da người!” Chương Hà Hoa mặc cho dù là mắng chửi hay là động tay chân, sức chiến đấu đều rất bùng nổ, căn bản không ngừng nói tiếp: “Khắp thôn trên dưới chưa từng gặp qua cô vợ trẻ nào lười biếng như cô, con dâu nhà ai không ở trong ruộng làm việc, giống như cô trang điểm xinh đẹp đi trên đường lớn đi dạo. Làm sao? Có thể nhặt được vàng hay là có thể nhặt được bạc vậy! Nếu không có thể nhặt được đàn ông à?”
Đào Tiểu Nha giống như mẹ cô ta, từ nhỏ đã không thích nhìn thấy Chương Hà Hoa, đối với bà căm thù đến tận xương tủy: “Sao bà có thể nói như vậy! Con dâu của nhà bà còn chưa đi làm việc đó thôi!”
“Tôi nhổ vào! Cô là cái đồ không có lương tâm, đã nói nhà họ Đào các người một bụng đầy ý xấu, đúng thật là không sai một chút nào! Biết rõ con dâu thứ ba của tôi bệnh nặng mới khỏi, ngay cả bác sĩ cũng nói con bé phải kiểm tra lại cũng cần nghỉ ngơi nhiều, còn cô lại ước gì con bé nhanh chóng bắt đầu làm việc! Con bé không đi làm công, thì liên quan gì đến cô? Ăn lương thực nhà cô à? Trời đất chứng giám! Con dâu thứ ba của tôi bệnh nặng ba năm, đã ba năm chưa từng lĩnh lương thực của đại đội, bây giờ người vừa mới tỉnh lại, không thể làm công việc nặng, chúng tôi cũng không đến đại đội lợi dụng đục nước béo cò đâm chọc cột sống của mọi người. Con dâu thứ ba của tôi là một người rất tốt, không đến đại đội làm việc cũng không nhàn rỗi, con bé dẫn mấy đứa trẻ ra bên ngoài đào đồ ăn. Cô xem xem con bé mệt kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng nhợt tái xanh, đây là người bị bệnh nặng mới khỏi đó! Cô nói xem người phụ nữ lười biếng như cô có mặt mũi gì mà đến đây so sánh với con dâu thứ ba của tôi? Ngay cả chân răng của con bé cô cũng không bằng!” - Ngọc Anh T YT
Vào lúc hỏa lực của Chương Hà Hoa khai hỏa toàn bộ, đến cả Đào lão thái gian dối nhất trong đại đội cũng không phải đối thủ, không nói đến con gái Đào Tiểu Nha của bà ta. Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, cô ta cứng người đỏ mặt, nói: “Tôi không nói với ngài nữa.”
Cô ta kéo lấy thím Mã, nói: “Kông phải thím nói đi xem vải dệt sao? Đi thôi!”
Hai người bọn họ thật sự giống như chạy trối chết!
Tiểu Đường Đường vui vẻ vỗ tay: “Bà nội giỏi nhất, bà nội là dũng sĩ, đánh bại ác long, giải cứu công chúa!”
Chương Hà Hoa: “Ác long?”
Bàn tay nhỏ của Tiểu Đường đường giơ ra một ngón tay chỉ ở trên người Đào Tiểu Nha: “Chính là cô ta đó! Ác long xấu xa!”
Lúc này Đào Tiểu Nha vẫn chưa đi xa, nghe thấy nói như vậy, tức giận lảo đảo một cái, chạy đến phía trước vài bước, đúng lúc bị tảng đá vướng chân, “rầm” một tiếng ngã trên mặt đất!
Thím Mã vội đi lên phía trước đỡ cô ta dậy, hai người vội vàng cụp đuôi chạy mất.
Chương Hà Hoa cười ha ha, nói: “Quả nhiên là những đồ thiếu đạo đức, ông trời cũng không nhìn vừa mắt!”
Tiểu Lang nắm chặt nắm tay nhỏ, còn nghiêm túc nói: “Sau này con cũng muốn làm dũng sĩ giống như bà nội!”
Chương Hà Hoa: “Ôi trời cháu trai lớn của tôi thật sự quá hiểu chuyện!”
Bà nhìn về phía Đường Diệu, nói: “Sau này tình cờ gặp phải chuyện xúi quẩy như vậy không cần phải khách sáo! Con cho cô ta một chút mặt mũi, cô ta sẽ hận không thể dẫm lên trời! Cũng không sợ Thiên lôi đánh chết!”
Đường Diệu dịu hiền: “Con biết rồi, đều nghe lời mẹ.”
Chương Hà Hoa nhếch miệng gật đầu, nói: “Được rồi, nhanh về nhà nấu cơm cho lão Tam đi! Tiểu Ngư đi với bà!”
Mọi người mỗi người đi một ngả, Đường Diệu về nhà lập tức nhóm lửa nấu cơm, hàng tích trữ trong nhà không nhiều lắm, nhưng Đường Diệu cũng không tiết kiệm, cày bừa vụ xuân cũng rất mệt, cô không muốn để người đàn ông của bản thân mệt chết được. Hơn nữa, hai đứa trẻ cũng đang vào thời điểm cần phải bổ sung thêm nhiều chất dinh dưỡng.
Đường Diệu cầm ra một con gà, Tiểu Lang lập tức gọi em gái: “Đường Đường, chúng ta vào trong sân xông cây ngải thôi.”
Tiểu đường đường lập tức nói: “Được ạ được ạ!”
Hai đứa trẻ quen việc mà làm, Đường Diệu sửng sốt, lập tức nghĩ đến lý do vì sao, hé miệng mỉm cười.
Lúc Khương Thành trở về, từ xa đã ngửi thấy mùi cây ngải ở trong sân nhà mình, lông mày của anh khẽ nhếch lên, nghĩ đến cái gì đó, nở nụ cười.
Quả nhiên, đi vào trong sân thì nhìn thấy hai đứa trẻ trong nhà mình đang ở trong sân xông ngải: “Bố trở về rồi!”
Khương Thành đặt cái cuốc vào trong phòng, lúc này Đường Diệu đã làm xong cơm, cô bắc nồi bánh bột ngô ra, đun thêm một nồi thịt gà hầm khoai tây, lại thêm một bát canh gà rau dại: “Anh A Thành mệt sắp chết rồi nhỉ, mau ăn cơm thôi.”
Khương Thành cười: “Từ xa anh đã biết nhà chúng ta làm món ngon rồi.”
Đường Diệu: “Bình thường mọi người đều làm như vậy sao?”
Khương Thành gật đầu, nói: “Cũng không còn cách nào khác.”
Anh ngồi xuống uống một ngụm canh, nước canh tươi mới thơm ngon trực tiếp nổ tung trong miệng: “Ăn ngon! Tay nghề của vợ anh thật giỏi.”
Đường Diệu cười: “Ăn nhiều một chút, ăn no mới làm việc thật tốt được!”
Một nhà bốn người ngồi xuống, hai đứa trẻ ăn đồ ăn đến to miệng, càng không nói đến, khoai tây bên trong canh thịt gà không những ăn rất ngon, mùi thịt gà tràn đầy, cắn xuống một mụn, cảm thấy nước canh cùng với khoai tây đều tan ra trong miệng.
Tiểu Lang bùi ngùi giống như người lớn: “Cuộc sống này, dù là thần tiên cũng không đổi!”
Đường Diệu cười xoa đầu của cậu, nói: “Sau này chúng ta đều sẽ trải qua cuộc sống như vậy.”
Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường đồng loạt nhìn về phía mẹ, đôi mắt sáng long lanh.
Tiểu Lang thật cẩn thận hỏi: “Nhưng, nhưng trong nhà có tiền không ạ?”
Đừng thấy cậu còn nhỏ tuổi, cũng đã rất hiểu những chuyện này.
Đường Diệu cười nói: “Tiểu Lang không cần lo lắng những chuyện đó, mẹ đã khỏe rồi, không cần tốn tiền uống thuốc, bố lại tài giỏi như vậy, cuộc sống của nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên, sẽ không thiếu đồ ăn cho các con.”
Tiểu Lang vừa nghe, trong mắt đầy sự hài lòng: “Quá tuyệt vời!”
Tiểu Đường Đường xoa bụng nhỏ ăn no của bản thân, gật đầu: “Chúng ta sẽ trải qua cuộc sống tốt hơn.”
Đường Diệu bật cười, nói: “Hai cái đứa bé này!”
Cô hỏi: “Ăn no chưa? Ăn no thì đi dạo trong sân một chút, sau đó đi ngủ trưa.”
Hai đứa trẻ lanh lợi đáp: “No rồi ạ.”
Tiểu Lang dắt tay em gái, nói: “Chúng ta đi dạo trong sân đi.”
Mắt thấy hai đứa con đều đi ra ngoài, Đường Diệu từ trong túi lấy ra ‘hòn đá nhỏ’, cô đưa cho Khương Thành giống như hiến vật quý: “Anh nhìn này!”
Khương Thành đang lấy bánh bột ngô chấm nước canh, anh vừa ngẩng đầu nhìn, suýt chút nữa làm rơi bánh bột ngô lên mặt đất, vội vàng đặt bánh bột ngô xuống rồi nhận lấy, cẩn thận chà xát, hỏi: “Bạc ở đâu ra vậy?” Ước lượng một chút, nói: “Gần được ba mươi gam à?”
Hai tròng mắt của Đường Diệu cũng phát sáng, vui vẻ nói: “Con gái nhỏ của anh đào được ở trong rừng cây dương đó.”
Cô tỉ mỉ kể lại tình hình lúc đó, Khương Thành vui mừng khôn xiết, nói: “Vận may của con gái nhỏ của anh thật tốt.”
Nhưng sau đó còn nói: “Nhưng vận may đó dù sao cũng phải có vợ anh ở đó, nếu không con gái ngốc lại coi đó là tảng đá mà ném đi rồi. Hì hì!”
Đường Diệu véo đùi của anh: “Không được nói con gái của em ngốc!”
Khương Thành: “Được được được, không nói!”
Anh lau mặt một cái, nói: “Cuộc sống tốt đẹp này, sao lại giống như đang nằm mơ vậy?”
Đường Diệu tùy ý nhìn bốn bề vắng lặng, “bặp” một tiếng, hôn một cái trên mặt người đàn ông, nói: “Tỉnh chưa?”
Khương Thành lập tức mơ hồ nói: “Chưa tỉnh, thêm cái nữa...”
Đường Diệu dùng sức véo anh một cái, đứng dậy bận rộn làm việc: “Ai muốn quan tâm anh chứ!”