An Minh Triết không đưa Thời Tranh trở về căn biệt thự trước đó anh để cô ở mà đưa cô trở về căn biệt thự chính, cũng chính là nơi anh ở và làm việc.
Căn biệt thự ấy nằm trên khu đất vàng để mua được một mảnh đất nhỏ ước chừng hai mươi mét vuông cũng phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ.
Bên cạnh đó, an ninh chặt chẽ lại còn được An Minh Triết thuê kĩ sư giỏi nhất thiết kế, vật liệu xây nhà cũng là loại tốt nhất.
Xe vừa dừng lại trước cửa chính của căn biệt thự thì một người đàn ông trung niên chạy đến mở cửa xe cho An Minh Triết sau đó thì nói nhỏ với anh chuyện gì đó.
Sau khi nghe người kia nói xong, trong nháy mắt gương mặt An Minh Triết lộ rõ vẻ không vui.
Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
An Minh Triết để người đàn ông kia vào trước rồi đi đến phía bên kia của chiếc xe mở cửa cho Thời Tranh.
Cửa xe vừa mở, một dòng khí lạnh theo khe hở lùa vào khiến Thời Tranh rùng mình, cô mặc kệ bàn tay đang đưa ra chờ mình nắm lấy của An Minh Triết mà ngồi lì bên trong xe không ra.
"Ra đây." An Minh Triết cúi người nhìn cô gái vẫn đang ngồi lì một chỗ nói.
Thời Tranh không trả lời, gương mặt cúi gằm xuống chậm chạp nhích người về phía cửa xe.
"Ngoan." An Minh Triết nói rồi vươn tay xoa đầu Thời Tranh sau đó thì đem chiếc áo mà anh đang mặc khoác lên trên người cô.
"Sắp tới mùa đông thời tiết có chút lạnh, nhớ mặc thêm nhiều áo một chút, nếu không thì sẽ bị cảm."
Nói rồi, An Minh Triết đưa tay ra nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Thời Tranh rồi dẫn cô đi vào trong nhà.
Trong phòng khách rộng lớn, hai người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi trò chuyện với nhau.
Thấy ngoài cửa có tiếng động, bọn họ liền đồng loạt quay ra nhìn về phía hai người, ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên.
"Anh Minh Triết, sao bây giờ anh mới về? Bác gái với em ở đây chờ anh rất lâu đó." Cô gái trẻ sau khi lấy lại tinh thần liền chạy tới ôm An Minh Triết, giọng điệu hờn trách.
Sau đó cô ta nhìn về phía Thời Tranh với ánh mắt khinh thường.
"Còn cô gái này là ai? Đừng nói anh dẫn tình nhân về đây nha.
Nơi này không phải là nơi mà thứ gì cũng có thể..."
Chưa nói hết lời, cô gái trẻ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như muốn băm chặt cô ta thành nhiều mảnh của An Minh Triết khiến cho sống lưng cô ta lạnh buốt.
"An Minh Triết, anh không định giới thiệu cô gái đó cho mẹ biết sao?" Người phụ nữ ngồi trên sô pha đặt ly trà trên tay xuống chậm rãi lên tiếng.
An Minh Triết nhìn người phụ nữ kia rồi nheo mắt lại thành một đường thẳng.
"Cô ấy là vợ sắp cưới của con."
An phu nhân nghe vậy nhíu mày, bà ta ghét bỏ nhìn về phía Thời Tranh nói: "Mẹ không chấp nhận.
Con dâu của An gia chỉ có thể là Mẫn Ngôn."
Nghe đến cái tên Mẫn Ngôn, cơ thể Thời Tranh nháy mắt căng cứng, hai bàn tay cô khẽ run rẩy vì sợ hãi.
Cái tên không ngừng hiện lên trong đầu Thời Tranh.
Lạc Mẫn Ngôn là tình đầu của An Minh Triết cũng là cô con dâu được An phu nhân yêu quý.
Theo như cốt truyện thì Lạc Mẫn Ngôn và An Minh Triết là thanh mai trúc mã.
Vốn hai người định tổ chức lễ đính hôn ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, nhưng khi đó Lạc Mẫn Ngôn đột nhiên muốn ra nước ngoài theo đuổi ước mơ trở thành diễn viên mặc cho An Minh Triết có ra sức ngăn cản.
Chính vì đi điều này, An Minh Triết mới đi tìm những cô gái có nét tương đồng với Lạc Mẫn Ngôn và bắt đầu mối quan hệ kim chủ, tình nhân.
Theo hướng phát triển của câu chuyện, khi Lạc Mẫn Ngôn quay trở về là lúc nam nữ chính đã yêu nhau say đắm.
Cô ta tìm mọi cách để chia rẽ nam nữ chính không thành liền chuyển sang hại nữ chính.
Tuy nhiên, dưới sự bảo hộ kĩ lưỡng của An Minh Triết, Lạc Mẫn Ngôn chuyển mục tiêu sang những tình nhân trước kia của anh.
Nhưng, không phải tình nhân nào của An Minh Triết cũng dễ chọc vào cho nên cô ta liền chuyển mục tiêu sang Thời Tranh, tình nhân không có địa vị cũng là người vừa mới bị nam phụ cho người hành hạ thừa sống thiếu chết.
Theo nguyên tác, Lạc Mẫn Ngôn cũng có liên quan đến cái chết của nguyên chủ.
Nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào trong thân thể khiến cho Thời Tranh không tự chủ được mà run rẩy.
Cô vội vàng muốn hất tay An Minh Triết ra nhưng lại bị anh kéo vào trong lòng.
Thời Tranh úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, bên chóp mũi thoang thoảng mùi hoắc hương dễ ngửi khiến cho cô cảm thấy an lòng.
Thấy cô gái nhỏ trong lòng đã ổn định, An Minh Triết chậm rãi nói: "Hình như dì đã quên địa vị của bản thân rồi thì phải.
Dì nhỏ."
An phu nhân nghe An Minh Triết nói liền giật mình, gương mặt bà ra chợt hiện lên tia không thể tin nổi.
"An Minh Triết, anh nói linh tinh gì vậy? Anh có còn coi bà già này là mẹ của anh không?"
"Mẹ sao? Có chắc không? Bà nghĩ rằng bà có thể giấu được tất cả mọi chuyện sao? Muốn người khác không biết những chuyện bẩn thỉu bà làm thì tốt nhất là đừng có làm.".