Mộc Chiêu như một chú thỏ sợ hãi trong rừng, đào ra vài cái hố dưới đất, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay sẽ lập tức trốn vào.
Không chỉ vậy, có lẽ nàng còn dùng chỉ số IQ tích lũy được hơn 20 năm và vay mượn thêm của mấy chục năm sau, dùng Thái Cực Quyền để tránh đi nhiều lần thăm dò, Phó Du Thường không dám gạn hỏi, cho nên chủ đề này vẫn giằng co ở đó.
Có lẽ cô không nên hỏi...
Bây giờ Chiêu Chiêu vừa thấy mình là có chút lo lắng, bộ dáng hoảng loạn kia làm Phó Du Thường rất hối hận, cho dù là bí mật rất quan trọng thì cô cũng nên dùng biện pháp nhẹ nhàng hơn.
Vì thế, khi bên Thiên Sư cuối cùng cũng thương lượng xong với phía chính phủ, chuẩn bị dẹp yên quỷ họa ở phía nam trước khi ăn Tết để mọi người có một cái Tết vui vẻ, Phó Du Thường không thực hiện kế hoạch này ngay lập tức.
Tuy rằng có chút vội vàng nhưng hiện tại nguyên khí của Quỷ Vương đang bị hao tổn nặng nề, thuộc hạ quan trọng đã bị bắt đi một nửa, Quỷ Vương cũng bị thương, hiện tại là thời điểm tốt để dốc sức đánh cho hắn trở tay không kịp, nếu như vẫn tiếp tục kéo dài thời gian, kéo dài cho đến khi Quỷ Vương hồi phục và tùy ý hợp lực với một Quỷ Vương khác ở phương bắc, thì mọi nỗ lực trước đó sẽ trở nên vô ích.
Nghe nói lần hành động này bọn họ đã cố ý vào rừng sâu núi thẳm kéo một ít lão già ra, đương nhiên, bọn họ cũng không buông tha Phó Du Thường sâu không lường được, đưa ra lời mời với cô.
Cân nhắc đến Chiêu Chiêu không bớt lo, cho nên tạm thời giữ Quỷ Vương lại, “Bắt sống” khó hơn nhiều so với giết chết, để phòng ngừa vạn nhất, chắc chắn Phó Du Thường phải đích thân đến đó, nhưng hiện tại xảy ra chuyện này, cô chỉ có thể để những người bên kia xuất phát trước, sau đó bản thân mới đi hội hợp.
Mà trong khoảng thời gian này, Phó Du Thường nghĩ bản thân nhất định phải cởi khúc mắc của Chiêu Chiêu ra.
Nhưng cô vẫn chưa biết nên nên mở miệng nói về chủ đề này như thế nào.
"Hòn Than! Không được ăn thịt chim của người ta!" Trong nhà truyền đến tiếng binh binh bang bang, cùng với tiếng lôi kéo của Mộc Chiêu và Hòn Than.
"Meo meo meo ngao!" Tiếng kêu của Hòn Than có chút kỳ quái, nghe có vẻ khá nóng nảy.
Phó Du Thường lập tức đi đến ban công, sau đó nhìn thấy hai tay và hai móng vuốt của một người và một mèo đang múa ra tàn ảnh, một bên muốn cào con quạ đen ngoài cửa sổ, một bên đang cố gắng ngăn cản.
"Hòn Than." Phó Du Thường hô một tiếng.
Lỗ tai của mèo con giật giật, lập tức rút móng vuốt lại liếm liếm, kêu meo meo hai tiếng với Mộc Chiêu, rồi tiếp tục hung dữ nhìn chằm chằm vào con quạ đen đang nhảy qua nhảy lại ngoài cửa sổ.
Con quạ vỗ cánh phành phạch, trong miệng kêu "cạc cạc", nghe như đang khiêu khích mèo con.
"Meo..." Hòn Than chui vào lòng Mộc Chiêu, cọ cọ tay nàng một cách vô cùng ấm ức, sau đó kêu Phó Du Thường vài tiếng, như muốn biểu đạt gì đó với cô.
"Không được, Hòn Than! Con không thể ăn chim của người ta, có thể con sáo mỏ ngà này là thú cưng của người khác, nếu con ăn nó, cẩn thận người ta bắt con đi hầm canh!" Mộc Chiêu không biết quạ đen, còn tưởng rằng nó chỉ là một con sáo mỏ ngà.
"Meo meo meo!" Hòn Than kêu dồn dập, tiếng kêu cũng thay đổi, mang theo chút tính công kích.
Phó Du Thường nhìn con quạ đen nghiêng đầu nhìn mình, cô vươn tay ra, kết quả con quạ đen này vậy mà khôn kéo đậu trên tay cô.
Mộc Chiêu bị mèo ăn vạ không chỉ một lần không hề ngạc nhiên: "Con sáo mỏ ngà này khá dính người! Nó không sợ người chút nào, là của nhà ai đi lạc vậy? Em nghe nói sáo mỏ ngà vô cùng thông minh, có thể tự mình mở lồng chim, nếu cửa sổ ở nhà không đóng chặt, có thể nó sẽ bay ra ngoài."
Phó Du Thường dùng tay kia sờ sờ đầu Hòn Than, an ủi mèo con đang bồn chồn, sau đó nói với Mộc Chiêu: "Lấy cho Hòn Than chút đồ ăn vặt đi, để nó không nhớ thương chim của người ta, chị đi liên lạc với những hộ gia đình gần đây để xem có ai bị mất chim sáo không."
"Được thôi mèo nhỏ háu ăn, mẹ mang con đi ăn vặt, đừng nhớ thương chim nhỏ nhà người ta nha! Sao lại còn ấm ức như vậy? Mẹ cũng đâu có bỏ đói con đâu?" Mộc Chiêu ôm mèo, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, khi đi còn không quên lợi dụng "chim sáo", sờ soạng bộ lông mượt mà của nó một phen.
Khi tiếng bước chân của Mộc Chiêu dần dần xa dần, Phó Du Thường và "chim sáo" trên tay nhìn nhau, sau đó, cô đột nhiên giơ tay còn lại lên, nắm lấy cổ con chim với tốc độ cực nhanh.
"A a a! Đồ khốn không lương tâm nhà cô, đã lâu không gặp, tôi liều lĩnh chuồn ra đây gặp cô, cô lại làm như vậy với tôi!!!" Quạ đen phát ra tiếng kêu the thé, nói một tràng dài mà không thở một hơi.
Quạ đen vỗ cánh phành phạch muốn bay lên nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, tay Phó Du Thường không chút do dự tóm lấy cổ nó, tiếng quạ bị kẹt lại trong cổ họng.
"Két…" Quạ đen vỗ cánh, đôi mắt nhỏ mang theo vẻ xin tha.
"Nói chuyện nhỏ tiếng, hiểu không?" Phó Du Thường cũng hạ thấp giọng, cô đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình, làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
Cô nhận ra tiếng của con quạ đen chính là bóng ngược của mặt trời kia, cũng là giọng nói ồn ào vang lên trong đầu mình khi cô thử khống chế sấm sét đánh xuống.
Con quạ đen này tượng trưng cho quá khứ của cô, giờ đây cô không thể không đối mặt với quá khứ của mình, cho dù quá khứ không biết kia của mình có chuyện mà cô không muốn đối mặt.
Quạ đen liều mạng gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ làm một con chim ngoan ngoãn.
Phó Du Thường buông tay ra, sau đó quạ đen bay đến bệ cửa sổ, đứng yên một chỗ, dùng cánh che cổ, ngã bịch ra sau.
Sau một lúc lâu, thấy Phó Du Thường không để ý đến bản thân, nó bắt đầu lăn lộn trên bệ cửa sổ, nhưng lần này nó nhớ phải hạ giọng: "Đồ phụ nữ vong ân phụ nghĩa tệ bạc nhà cô! Trước kia còn gọi người ta là tiểu Điềm Điềm thân ái, bây giờ vừa gặp đã bóp cổ, hu hu hu... Người ta thích tình yêu ngọt ngào, không thích ngược luyến tình thâm đâu! Càng từ chối… Từ từ! Cô thật sự muốn giết tôi hả!" Quạ đen lăn tại chỗ, tránh thoát một đòn trí mạng.
Quạ đen ngồi dưới đất nhìn dao gọt trái cây, "bị dọa" đến mức vỗ ngực.
"Cô là ai?" Phó Du Thường nghịch nghịch dao gọt trái cây trong tay, ánh sáng lạnh lẽo hơi lóe lên, tuy chỉ là một con dao nhỏ bình thường nhưng uy lực của nó lại khác hẳn khi rơi vào tay Phó Du Thường.
Quạ đen nghe vậy liền lăn lộn trên mặt đất: "Đồ vô tâm nhà cô, vậy mà quên mất tôi! Tôi chính là người..."
Một tia sáng lạnh lóe lên, lưỡi dao sắc bén rơi vào giữa hai con mắt nhỏ của con quạ đen.
"Nghĩ kỹ rồi lại nói." Phó Du Thường ngăn đối phương hồ ngôn loạn ngữ trước.
"Bạn tốt của cô ở kiếp trước!" Quạ đen không dám tiếp tục nhây nữa, vừa rồi còn muốn tiếp tục trêu chọc cô nhưng không ngờ tên này đã mất trí nhớ lại còn nhạy bén không thích bị trêu chọc như vậy.
"Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể liên lạc được với cô, nhưng cô lại cắt liên lạc hết lần này đến lần khác, cô là một đồ tồi vô tâm, làm như tôi sẽ hại cô vậy đó!" Quạ đen nhảy dựng lên.
"Tôi không có ký ức của kiếp trước nên đừng lôi kéo quan hệ, giải thích thân phận của cô và mục đích tới đi." Phó Du Thường căn bản không nghe đối phương nói nhảm, nếu như thật sự nghe cô ấy nói đông nói tây, sớm hay muộn cô cũng sẽ bị dẫn đi vòng quanh.
"Không phải trước đó cô đã nói chuyện với người ta sao? Người ta, người ta chính là thần tiên trên trời! Mau dời đao của cô đi chỗ khác, đây chính là bất kính với thần tiên!" Tuy miệng quạ đen ầm ĩ nhưng cuối cùng vẫn tự mình di chuyển ra ngoài phạm vi tấn công của dao nhỏ. "Tuy rằng cô vẫn chưa khôi phục trí nhớ nhưng chắc là cô đã đoán được không ít rồi đúng không?"
"Thần tiên?"
"Thế nào? Không giống?" Quạ đen mở cánh vẫy vẫy, "Cô có tin tôi dùng sức vung lên là có thể san bằng nơi này hay không?"
"Chỉ là không ngờ thần tiên cũng có tốt nghiệp từ trường diễn viên." Phó Du Thường thu lại con dao trong tay, sau đó bỏ quạ đen ra ngoài cửa sổ: "Cô có thể đi."
Nói xong cô đóng cửa sổ lại.
Một chuỗi động tác trôi chảy này quá mượt mà, đến mức quạ đen bị nhốt ở bên ngoài không kịp phản ứng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)2.
Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề3.
Người Điều Khiển Tâm Lý4.
Từ Từ Suy Lý=====================================
"Này! Cô đừng cho rằng tôi là mấy lão già cổ lỗ sĩ kia, tôi là thần tiên theo kịp xu hướng! Cô cho rằng tôi không biết cô vừa mắng tôi à?"
Quạ đen nghênh ngang đi qua cửa sổ, tấm kính căn bản không thể ngăn cản được cô ấy.
"Tôi đây là muốn tốt cho cô, không phải gần đây cô muốn giết chết con Quỷ Xanh kia sao? Chỉ cần cô quy vị, khôi phục toàn bộ sức mạnh, việc hạ hắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, trăm lợi cho cô mà không gây hại gì!" Quạ đen nhảy nhót quanh cô, muốn nói động Phó Du Thường.
"Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ ăn vạ trong nhà cô không bao giờ rời đi! Cũng sẽ quăng con Đào Ngột kia của nhà cô ra ngoài! Tôi ghét Đào Ngột nhất, không ngờ trong tộc đó lại còn một đứa máu lai mồ côi!" Quạ đen muốn chim chiếm ổ mèo thì phải xem chủ nhà có đồng ý hay không.
Phó Du Thường xách cổ quạ đen lên, để cô ấy đối diện với mình: "Vậy tôi đây sẽ nhổ sạch lông trên người cô trước."
"Cô đúng là một kẻ vô tâm, vậy mà muốn nhổ sạch lông của tôi hức hức hức!" Quạ đen ôm mặt giả vờ khóc, khóc có chút ồn ào.
Nhưng trước khi sự kiên nhẫn của Phó Du Thường đối với cô ấy đạt đến giới hạn, quạ đen đột nhiên rũ cánh xuống, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: "Tôi biết vì sao cô tham luyến nhân gian không trở về, chính là vì cô nhóc vừa rồi phải không?"
Quạ đen đột nhiên cao giọng nói: "Một cô nhóc như vậy thì có gì tốt, sau khi cô trở về, tôi sẽ đi khắp các bộ tộc tìm cho cô, kiểu gì mà chẳng có? Cô bé nhân loại bình thường kia sẽ chỉ biết làm liên lụy ưm ưm ưm!"
Miệng quạ đen bị nắm lại, cô ấy vừa định giãy dụa thì nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Phó Du Thường.
Quạ đen chủ động dùng cánh che mõm lại: "Tôi nói thật mà, cô bé đó liên lụy cô đến tận đây, chẳng lẽ cô phải từ bỏ tất cả vì cô bé đó sao?"
Mặc dù miệng quạ đen bị bịt lại nhưng vẫn phát ra âm thanh như cũ.
"Ầm!"
"Meo ô!" Ngoài cửa vang lên tiếng Hòn Than phẫn nộ cào cửa.
"Đây là mục đích của cô sao?" Giọng nói của Phó Du Thường lạnh đến mức có thể đông cứng cả quạ đen, nhận thức của cô vừa bị ngăn cách, không biết khi nào nơi đó đã có mèo.
"Tất nhiên… Không phải! Tôi là loại người xấu kia sao? Chỉ là bạn nhỏ cũng có quyền được biết sự thật mà." Quạ đen chớp chớp đôi mắt vô tội.
"Người ta cạc cạc!"
Quạ đen đột nhiên nhận ra mình không thể nói tiếng người, cô ấy lập tức kinh ngạc nhìn Phó Du Thường, rốt cuộc tên này giữ lại mấy phần sức mạnh?
"Chiêu Chiêu có quyền biết sự thật, nhưng tôi cảm thấy cô chỉ đang đổ thêm dầu vào lửa mà thôi." Phó Du Thường bắt lấy con chim vội vàng chạy vào nhà, "Nếu Chiêu Chiêu bị cô chọc khóc, cô chờ biến thành một nồi súp trên bàn đi."
Bị chọc khóc? Không thể nào? Cô ấy vẫn chưa bắt đầu chế độ đóng kịch ngược luyến tình thâm chân chính mà, cô nhóc kia sẽ khóc?
Trong trí nhớ của quạ đen, lúc trước cô nhóc này dám chĩa kiếm vào chân thần của mình, khí phách như vậy mà sẽ bị một hai câu nói đùa của mình chọc khóc? Không thể nào, không thể nào!
Quạ đen vẫn cứng đầu, không hề hoảng sợ chút nào.