"Hình như không phải là đe dọa, mà là một món quà." Mặc dù đống đen kia có chút khó nhận biết nhưng xét theo chiều dài của nó thì có lẽ là một người đàn ông trưởng thành, vóc dáng không thấp.
Thái tể là một ông già tương đối lùn, thoạt nhìn người này cũng không phải ông ta, mà đáng để cho Chử Hâm chụp một tấm hình gửi tới, đáp án kia vô cùng sống động.
"Quà?" Mộc Chiêu tưởng là quà đùa giỡn, liền lấy điện thoại về xem xét hồi lâu, "Đây, đây là quà gì mà kỳ lạ vậy? Thật đáng sợ, người nhựa à?"
"Không phải người nhựa, là một con quỷ."
"Quỷ?" Mộc Chiêu nhìn kỹ một lúc lâu, nhưng không nhìn ra được là con quỷ nào, có vẻ như mình không quen lắm.
"Là Quỷ Vương."
"Hả?" Mộc Chiêu tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.
"Là Quỷ Vương, đáng tiếc sấm sét không có lấy đi một cái mạng của hắn." Tuy rằng sấm sét đánh hắn thành như vậy nhưng cũng không đủ để khiến hắn hồn phi phách tán.
Tuy rằng đáng tiếc nhưng ở thời điểm mấu chốt này có thể tạm thời hạn chế hành động của Quỷ Vương, đây là một chuyện may mắn ngoài ý muốn, ít nhất có thể yên tâm ném Ô Hạm Tầm ra ngoài.
"Hả?" Mộc Chiêu càng kinh ngạc hơn, giọng nói đều cao lên quãng tám, nàng nhìn kỹ bức ảnh, đến mức sắp đưa mắt vào trong đó, cuối cùng, nàng không nhìn ra được đống màu đen này có liên quan gì đến Quỷ Vương.
"Đây thật sự là Quỷ Vương sao? Tại sao hắn lại bị đánh như thế này? Dù sao hắn đã làm nhiều chuyện xấu đến mức ông trời không thể dung thứ được." Mộc Chiêu chậm rãi gõ ra mấy dấu chấm hỏi trong lòng.
"Vốn dĩ sấm sét này chỉ đánh Thái tể nhưng có lẽ hắn chạy tới nhiều chuyện nên cũng bị đánh trúng."
"Phụt... Ha ha ha ha! Đây là cái gì mà kỳ diệu vậy, thật là lợi hại!" Mộc Chiêu cười lăn lộn trong lòng Phó Du Thường, nàng cầm điện thoại nhìn kỹ hơn, hình như đống kia là hình dạng của một người đàn ông trưởng thành.
Có vẻ như thật sự là Quỷ Vương! Ha ha ha ha... Quỷ Vương này tò mò đến vậy sao? Sét đánh mà vẫn chạy đến nhiều chuyện, những năm qua cũng nhờ là hắn có 9 cái mạng phải không? Không thì cũng không đủ cho hắn dùng.
Nhưng học tỷ nói muốn dùng sét đánh lão Thái tể, không ngờ nhanh như vậy đã đánh ông ta, quá tuyệt vời!
Cứ như vậy, lời thề của Thái tể đã ứng nghiệm, cuối cùng cục tức trong lòng nàng cũng tan.
Hy vọng có thể cho ông ta biết, dù một người có tính tình tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng được một tấc lại muốn tiến một thước hết lần này đến lần khác.
"Ai đã chụp bức ảnh này vậy? Tết năm nay em sẽ lì xì người đó thật dày!" Đây có lẽ là trò đùa hài hước nhất mà Mộc Chiêu từng thấy trước tết, làm gì cũng phải để cho mọi người cùng nhau vui vẻ, không phải sao?
"..." Nhắc đến chuyện này, nhất thời Phó Du Thường không biết nên nói thế nào.
"Không, không thể nói sao?" Mộc Chiêu thấy Phó Du Thường có chút trầm mặc, thế là thận trọng hỏi.
"Không phải là không thể nói, là... Chử Hâm." Phó Du Thường có chút do dự nói ra cái tên này.
"Chử... Hâm?" Quả nhiên vừa nhắc đến cái tên này, Mộc Chiêu liền sửng sốt một chút.
Bởi vì đã có tiền lệ, Phó Du Thường lo lắng sau khi Mộc Chiêu nghe đến cái tên này sẽ bị kích thích, lập tức đổi chủ đề.
"Chị ba nói Ô Hạm Tầm đã trở thành linh vật ở bên chỗ bọn họ, các cô gái đều giành giật tranh nhau muốn ôm cô ấy, bây giờ sau khi đi bộ phận đặc biệt, vì để có thể vuốt ve mèo lâu hơn, một số người hiếu chiến cũng sẽ đánh một trận." Phó Du Thường chia sẻ về cuộc sống gần đây của Ô Hạm Tầm.
"Ha ha ha... Hả?" Mộc Chiêu đang cười một nửa bỗng nhiên đổi giọng nói, nàng nghĩ nghĩ, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ô Hạm Tầm.
Lúc này, Ô Hạm Tầm đang chuẩn bị tiến vào núi sâu, nếu muộn hơn, tín hiệu có thể sẽ không tốt lắm.
"Meo ô?" Ô Hạm Tầm ngồi xổm trên hộp dụng cụ của người khác, lấy điện thoại ra vui vẻ nhận cuộc gọi.
"A Tầm!" Giọng nói của Mộc Chiêu nghe có vẻ nghiêm túc.
"Dạ!" Ô Hạm Tầm ngồi thẳng dậy theo phản xạ có điều kiện.
"... Tôi không có yêu cầu cao với cô nhưng tuyệt đối không được trở thành một con mèo tệ bạc đi trêu hoa ghẹo nguyệt!"
"..." Ô Hạm Tầm mở to hai mắt nhìn, là mèo tệ bạc gì? Làm sao cô ấy có thể là một con mèo tệ bạc được? Ai! Ai vu hãm sau lưng cô ấy!
"Tôi không có! Tôi không hề tệ bạc!" Chỉ là những nhân loại kia nhất quyết nhét đồ ăn vào miệng mình, cô ấy cũng rất đau đầu, nếu không ăn, những nhân loại kia sẽ mua cho mình nhiều loại khác hơn, cái này thật lãng phí tiền bạc! Cho nên cô ấy chỉ có thể ai đến cũng không từ chối! Cô ấy chỉ là một con mèo từ chối lãng phí thức ăn mà thôi!
Dù đắt hay rẻ, cô ấy đều đối xử bình đẳng! Tuyệt đối sẽ không chê nghèo thích giàu như những con mèo tệ bạc khác!
"Khụ khụ, tôi nghe nói có người ra tay đánh nhau vì cô. A Tầm à, tôi phải nhắc nhở cô một tiếng, mèo tệ bạc nhất định sẽ bị trừng phạt, cẩn thận sau này lông trên đầu cô sẽ bị người ta vuốt đến hói!"
"Hói..." Không hiểu sao Ô Hạm Tầm cảm thấy đầu mình chợt lạnh, vô thức đưa móng vuốt sờ sờ đầu mình.
Còn ổn còn ổn, lông vẫn rất chắc khỏe, tuyệt đối sẽ không hói!
"Bọn họ mới không có năng lực vuốt tôi đến mức hói! Lông của tôi rất khỏe!" Ô Hạm Tầm không hề sợ hãi.
Xong rồi...
Lông mày Mộc Chiêu nhíu chặt, đứa nhỏ ngu ngốc này lập một cái flag lớn cho mình mà còn vô cùng đắc ý, đây là buff chồng buff, xem ra lông trên đầu cô ấy sắp xảy ra chuyện rồi.
"Tôi nói cho cô biết, con gái nhất định phải cẩn thận, nên học hỏi từ Hòn Than, trở thành một con mèo lạnh lùng cũng rất tốt."
"Ừm, ừm, ừm, tôi nhớ rồi, tôi sẽ không để những nhân loại hỗn tạp đó dễ dàng chạm vào tôi!" Ô Hạm Tầm thề son sắt đảm bảo.
"Vậy là tốt rồi, trông cô đáng yêu như vậy, ở bên ngoài nhất định phải tự bảo vệ mình nha, đúng rồi, tôi nói cho cô thêm một chuyện, Quỷ Vương bị sét đánh rồi! Ha ha ha ha! Đợi chút tôi gửi ảnh cho cô xem, buồn cười chết tôi, hắn còn tò mò hơn cô, rõ ràng là sét sắp đánh mà còn chạy đến nơi nguy hiểm, thật là xứng đáng!"
Mộc Chiêu lập tức chia sẻ ảnh cho Ô Hạm Tầm.
"Vl? Đây là Quỷ Vương sao? Đây không phải là một đống than sao? Phải mau lưu lại, sau này đây sẽ là di ảnh của hắn ha ha!" Ô Hạm Tầm vui vẻ vỗ "bạch bạch" lên hộp dụng cụ của đồng nghiệp, lần sau đến lăng mộ của hắn, cô ấy nhất định sẽ cắt một hòn đá lớn làm thành mộ bia đặt nó trước mộ hắn, sau đó, cô ấy sẽ in tấm ảnh ra để tất cả quỷ quái thần thánh đều có thể đến chiêm ngưỡng di dung của Quỷ Vương!
"Đây là vị đại lão nào làm? Muốn đánh Quỷ Xanh thành như thế này cũng không dễ dàng gì, chẳng lẽ là các vị thần trên bầu trời ra tay?" Ô Hạm Tầm nhìn bức ảnh, tấm tắc bảo lạ.
"Là học tỷ của tôi làm."
"Hả?" Ô Hạm Tầm cho rằng mình nghe nhầm.
"Là tôi." Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt phát ra từ đầu bên kia điện thoại, Ô Hạm Tầm vươn móng vuốt hơi đóng băng ra khỏi điện thoại.
"Cô, cô hả?" Vãi cả chưởng, lai lịch của Phó Du Thường sẽ không phải là vị thần nào đó ở trên cao đó chứ? Ô Hạm Tầm hậu tri hậu giác dùng móng vuốt che kín miệng.
Quỷ Xanh là một tồn tại rất đặc biệt, cho dù là những vị thần bình thường cũng có thể bị phản sát, cái giá bi thảm phải trả đã được mô tả trong ghi chép lịch sử về trận duy nhất đánh bại Quỷ Xanh khiến các thế hệ sau cảm thấy sợ hãi sau khi đọc, Sở Diệm này còn khó chơi hơn nữa, nhưng Phó Du Thường lại có thể đánh hắn thành thế này...
Ô Hạm Tầm mơ hồ nhớ lại xem trước đây mình có hành vi nào tương đối làm càn hay không.
Ừm... Không nhớ được, tức là không có!
Nhưng nghĩ lại, Ô Hạm Tầm lại có chút lo lắng cho Mộc Chiêu.
Thần tiên từ trên trời hạ phàm lịch kiếp, có ai không lịch kiếp xong sẽ lập tức phủi mông rời đi? Đến lúc Phó Du Thường trở về, Mộc Chiêu phải làm sao bây giờ?
Phó Du Thường, người mà cô ấy từng cho là rất hợp với Mộc Chiêu, bị đánh cho một dấu X thật to, Ô Hạm Tầm thật sự sợ đối phương sẽ trở thành tên cặn bã thứ hai như kẻ không biết tên kia, khiến chuyện cũ tái diễn!
Gần đây Ô Hạm Tầm đọc rất nhiều tiểu thuyết ngược luyến có cốt truyện tương tự nên cô ấy đặc biệt nhạy bén với những chuyện như vậy, chỉ trong một phút ngắn ngủi đã nghĩ ra vài phiên bản của cốt truyện, tưởng tượng đến tình huống như vậy có thể xảy ra trên người Mộc Chiêu, đại não không thông minh của cô ấy nhanh chóng xoay tròn, cố gắng tìm ra giải pháp cho chính mình.
"A Tầm? A Tầm, cô còn nghe không?" Mộc Chiêu gọi hai tiếng, đột nhiên nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng gầm uy lực.
"Tôi tuyệt đối sẽ không để cô bị bội tình bạc nghĩa!"
Phó Du Thường: "..." Mình còn ở đây, con mèo ngu ngốc kia lại bị cái gì kích thích?
"Ô meo meo? Chúng ta sắp vào núi!" Đồng nghiệp kêu cô ấy một tiếng.
"Biết rồi, biết rồi! Tôi sẽ tới ngay!" Ô Hạm Tầm đáp lại, sau đó nói với Mộc Chiêu: "Tôi gửi cho cô vài bài viết, cô có thể tự mình đọc trước, chờ tôi trở về sẽ nói cho cô kỹ càng tỉ mỉ sau! Tôi sắp phải vào núi rồi! Đợi tôi lấy bảo bối về tặng nó cho cô như một món quà mừng năm mới!"
Những bài viết đó đều là trải nghiệm bị các thần tiên lịch kiếp bỏ rơi, cô ấy phải nhắc nhở Mộc Chiêu trước để nàng chuẩn bị tinh thần.
Nhưng Phó Du Thường cái gì cũng biết: Con mèo này cần bổ sung dinh dưỡng cho não khi trở về, để cô sắp xếp các loại biện pháp bổ sung dinh dưỡng não cho cô ấy đi.
"Ài... Được rồi, cô chú ý an toàn nha, không lấy được đồ cũng không sao cả, quan trọng là cô phải bình an trở về, không thể xằng bậy, biết không? Nếu tôi nhận được phàn nàn từ đồng nghiệp của cô, quà tết năm nay của cô sẽ là gậy trúc xào thịt!"
Ô Hạm Tầm cảm thấy mông mình đau nhức, ký ức tuổi thơ lặng lẽ sống lại.
"Tôi, tôi biết rồi, tôi sẽ không làm loạn!"
"Tín hiệu trên núi không tốt, nhưng bộ môn của cô có phương thức liên lạc đặc biệt, tôi vẫn luôn liên lạc với nhân viên hậu cần của bên cô, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ đến cứu các cô ngay lập tức, nhớ kỹ, gặp nguy hiểm có thể trốn thì trốn, trì hoãn thời gian là được." Phó Du Thường lấy điện thoại của Mộc Chiêu qua giao phó.
"Các cô đừng lo lắng, tôi cũng là một đại yêu quái lăn lộn ra ngoài từ trong sinh tử, không yếu đuối đến vậy!"
Giống như một bà mẹ già lo lắng cho đứa con gái có phần ngu ngốc của mình đi xa, Mộc Chiêu dặn dò rất nhiều, nhiều đến mức đồng nghiệp nghe lỏm được một hai câu tò mò hỏi: "Đây là người thân nhà cô sao?"
Ô Hạm Tầm gãi đầu, cái này... Cũng tính nhỉ? Hắc hắc, chỉ là tuổi tác có chút không khớp thôi.
Từ từ! Không phải người vừa nói chuyện là Phó Du Thường sao?! Ô Hạm Tầm sửng sốt.
Cô ấy, cô ấy... Hóa ra cô ấy có thể nghe thấy! Ô Hạm Tầm nhìn tin nhắn đã không thể thu hồi được nữa, cả mèo lập tức hóa đá.
"Đây là..." Mộc Chiêu bấm vào bài viết mà Ô Hạm Tầm gửi cho nàng, chỉ qua loa nhìn xem tiêu đề, sau đó lập tức thủ tiêu tất cả với tốc độ cực nhanh.
Phó Du Thường bị Ô Hạm Tầm yêu cầu giấu giếm, hỏi cũng không được mà không hỏi cũng không được.
"Ngày nào A Tầm cũng gửi những thứ linh tinh, những bài đăng này vừa nhìn đã biết là lừa người xem để có lượng truy cập, vậy mà cũng tin, khi về em phải nói chuyện với cô ấy mới được." Động tác của Mộc Chiêu có chút hoảng loạn, như thể nàng đang cố gắng hết sức để giấu giếm cái gì đó.
Nhưng càng cố giấu giếm thì sơ hở lại càng lớn, sau đó Mộc Chiêu có cố gắng làm nũng tỏ đáng yêu để gác chuyện này sang một bên thế nào cũng chỉ càng làm Phó Du Thường nhận ra sự việc còn nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT