Thừa Bình năm thứ 31, Bảo Kê, Hạnh Hoa thôn.

Sông Vị Hà uốn lượn chảy qua sau thôn, không khí mùa thu buổi sáng sớm vẫn còn vươn hơi lạnh, buổi sớm sau thu có chút lạnh lẽo, sương mù như một tầng lụa mỏng vờn quanh thôn. 

Vẫn luôn đi một đường vòng theo hướng bắc ở giữa đồng ruộng ngang dọc chằng chịt, hiển nhiên là một thôn nhỏ. 

Lúc này đang là bữa cơm trưa, mỗi người trong thôn đều đang bận rộn làm việc, chợt có âm thanh truyền ra từ nhà Ngưu Tam Vượng.

Hiển nhiên đang lúc cơm trưa như thế này, trong thôn không có ai rảnh rỗi đi lại. Bỗng nhiên từ cửa nhà Ngưu Tam Vượng truyền đến một trận kêu khóc: "Ai nha nương của ta a ~~~ này thật đúng là mẹ ghẻ, tâm tư độc ác như vậy. Ngươi dứt khoát bóp chết hai mẹ con chúng ta đi, đâu cần tra tấn từng chút từng chút như vậy."

Tuy là vừa khóc vừa gào, nhưng mọi người trong thôn vẫn nghe rành mạch từng tiếng một.

"Lúc trước không thể hành hạ chết chúng ta nên ngươi muốn bỏ đói chết chúng ta có phải không? Ông trời ơi, còn có thiên lý hay không a ~~~" vừa khóc vừa than rất có ' ý nhị '.

Ngưu Tam Vượng nhìn Hoàng nhị thẩm nhẹ nhàng cười nhạo, nói với nam nhân nhà mình - Lưu Thật Mãn: "Cố thị này lại nháo nữa."

Lưu Thật Mãn buông chén đũa xoa xoa miệng nói: "Đi thôi, nếu cải vả lớn thì chúng ta phải đi xem."

"Theo ta thấy nên sớm náo loạn mới phải, bằng không nhận mấy năm tra tấn, còn làm hại Xú Đản thiếu chút nữa toi mạng." Hoàng nhị thẩm cũng đi theo đứng lên vỗ vỗ váy áo, chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem.

Tuy nhiên, người ra đến xem sớm nhất không phải hai vợ chồng Lưu Thật Mãn, mà là nhà hai vợ chồng Trần Minh Đức, lí chính ở cách vách phía tây.

"Vợ Đại Tráng à, làm sao vậy." Trần Minh Đức nhíu mày nhìn phụ nhân khô gầy vừa khóc vừa ngồi ôm Xú Đản ở dưới đất.

Cố Mặc Mặc một bên ôm chặt hài tử gầy yếu trong lồng ngực, một bên vừa nắm chặt tay đấm mặt đất vừa kêu khóc .Mắt thấy xung quanh đã tụ tập một vòng người, bèn khóc lóc nói với Trần Minh Đức:

"Đại cữu a ~ mẹ chồng ta không cho ta cùng Xú Đản ăn cơm, là muốn nhẫn tâm để chúng ta đói chết a ~~"

"Nào có, nào có." Bị chỉ trích, Dương Thu Nương, một cái phụ nhân trung niên hơn 40 tuổi gượng cười giải thích. Nhưng mà không đợi nàng nói hết lời Cố Mặc Mặc ngồi ở dưới đất lại gào lớn hơn nữa:

"Không có? Không phải là ngươi không cho ta kẹp đồ ăn cho Xú Đản sao! Ta kẹp một đũa Nương lại đánh một đũa tội nghiệp Xú Đản nhỏ như vậy mà không được ăn cơm ~~~ đúng là không phải con ruột thì không được thương, mẹ chồng của ta a ~~ ngươi mau nhìn xem cháu của ngươi sắp bị người ta bỏ đói chết rồi......"

Trần Minh Đức quát: "Đừng khóc."

Thân mình Cố Mặc Mặc còn đang lắc tới lắc lui bỗng nhiên im lại như là bị làm thuật định thân, tiếng kêu khóc cũng đột nhiên im bặt.

"Ta xem các ngươi làm ầm ĩ cả ngày như vậy cũng không phải chuyện gì tốt không bằng cứ phân gia đi." Trần Minh Đức nói dứt khoát.

"Không thể, không thể phân gia." Dương Thu Nương nóng nảy, nàng nàng cố cười nhưng gương mặt lại cứng đờ nhìn rất hung ác mà nói với Mặc Mặc: "Con dâu tốt đừng giận, đều là ta không tốt, ta nhận lỗi với con."

Đã nói đến nước này Cố Mặc Mặc cũng biết mục đích hôm nay không đạt được rồi, dù biết trước là như thế mặt ngoài cũng phải để mọi người biết mẹ chồng ngược đãi mẹ con nàng mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play