Nước Đại Trị, Thừa Bình năm thứ 35, kinh thành.

Thái bình thịnh thế, kinh thành đặc biệt có vẻ phồn hoa náo nhiệt. Mặc dù một con đường không quan trọng ở ngoại thành, cũng tấp nập người đến người đi. Cửa hàng hoặc cờ vải treo đón gió lay động phấp phới, hoặc bảng hiệu mạ vàng treo cao cao. Người bán rong đông đúc nào cõng, nào chọn, nào khiêng đủ loại hàng hóa, kiểu dáng đa dạng, rực rỡ muôn màu. Người đi đường quần áo tươi đẹp, tư thái nhàn nhã, tốp năm tốp ba vừa dạo phố vừa tán gẫu, nói chuyện phiếm trong vô cùng nhàn nhã.

Bỗng nhiên, từ một chỗ ngoặt trên đường, một người vội vã chạy ra, người này là một nam tử cao to, khỏe mạnh mặc áo gấm. Chỉ thấy hắn một tay liêu áo choàng, một tay lau mồ hôi trên trán, còn khi có khi không quay đầu lại nhìn xung quanh.

Chỉ chốc lát liền đụng phải vô số người đi đường, dọc theo đường đi đều là hắn vừa chạy vừa quay đầu lại nói xin lỗi "Xin lỗi, xin lỗi."

Thái Phó Tự chủ bạc, Ngô đại nhân tuổi đã trung niên, trắng trẻo mập mạp, nhìn tướng phúc hậu. Hắn thiển hơi béo bụng, vuốt râu mỏng dưới cằm, dưới cái cúi đầu, khom lưng cung tiễn của người hầu trà, mắt híp lại, đi ra quán trà, chợt thấy nam nhân vừa chạy như điên vừa quay đầu lại.

"A, đây không phải Ngưu đại nhân sao, *hạnh ngộ, hạnh ngộ." Ngô đại nhân cười ha hả chắp tay vấn an.

(*hạnh ngộ: rất vui được gặp)

"A?" Ngưu đại nhân đang chạy thụt mạng, quay đầu lại phát hiện là đồng liêu, liền ngừng lại, buông góc áo phất phất tay áo, hít sâu mấy hơi, bình ổn lại hô hấp đang dồn dập do chạy nhanh, nghiêm trang chắp tay đáp lễ "Ngô đại nhân, hạnh ngộ, hạnh ngộ."

Không đợi Ngô đại nhân tiếp tục hàn huyên, phía góc đường lại truyền đến một thanh âm của nữ tử: "Ngưu Đại Tráng, ngươi đứng lại đó cho ta, xem ngươi hôm nay chạy hướng nào!" Theo sau đó ở góc đường liền xuất hiện một mỹ nhân dáng người thanh tú, mắt sáng, dáng cao. Chỉ là, mỹ nhân này mắt sáng đang ở phun lửa, răng trắng đang ở nghiến răng nghiến lợi. Nàng một tay nắm chặt góc váy, một tay cầm gậy gộc vội vội vàng vàng chạy tới.

Ngưu Đại Tráng vừa thấy vậy, sắc mặt liền tái mét, rõ ràng là sợ hãi, vội vàng chắp tay cáo từ: "Ngô đại nhân, ta có *công vụ trong người, cáo từ cáo từ."

(*công vụ: việc công, quan lại khi xưa phải xửa lí công việc của triều đình tùy theo chức vụ mỗi người, gọi là công vụ)

Ngô đại nhân mới bắt tay nửa đáp đến trước ngực, Ngưu Đại Tráng đã kéo góc áo, chạy nhanh như một cơn gió. Chỉ để lại Ngô đại nhân cùng chùm râu bay bay theo gió của ông.

"Ngưu phu nhân hạnh ngộ, hạnh ngộ." Ngô đại nhân sửng sốt một chút, lại hành lễ với mỹ nhân đang mang theo gậy gộc chạy tới.

Mỹ nhân ngừng bước chân buông góc váy, đáp gậy gộc ở bên hông, phúc nửa lễ, vừa thờ phì phò vừa nói: " Ngô đại nhân...... Hô hô...... Xin chào, trong nhà...... Hô hô...... Có việc, cáo từ cáo từ." Sau đó cũng như một trận gió mà đuổi theo người chạy phía trước. 

"Ngưu Đại Tráng đứng lại, có giỏi thì đừng để lão nương bắt được ngươi."

Hán tử phía trước nghe được người sau bảo 'đứng lại' chần chờ một chút, sau khi nghe được câu uy hiếp của nàng, một bên nói một bên chạy càng nhanh hơn.

Bọn họ gà bay chó sủa càng đuổi càng xa, chỉ còn lại Ngô đại nhân nửa hành lễ ở không trung cùng chồm râu bay bay trong gió.

Trên đường có người nhìn không được nghị luận: "Đây là nương tử nhà ai, hung dữ quá."

"Không biết, nhưng lớn lên thật là tuyệt sắc, có thể so được với Ỷ Hương lâu......" Đầu bảng Ngọc Toái cô nương, mấy chữ còn chưa nói ra tới, đã bị người bán hàng rong ven đường đánh gãy.

"Không muốn sống nữa sao, nàng chính là phu nhân của ngũ phẩm thân vệ Ngưu đại nhân."

"Không thể đi......" Phu nhân của quan gia mà có đức hạnh như này? Ai tin được đây?

"Ai, các ngươi đến từ nơi khác phải không, ta cho ngươi biết, ở kinh thành việc này không phải chuyện lạ." Người bán rong thần bí nói nhỏ.

"A? Hay là vị phu nhân này không cho đại nhân uống hoa tửu?" Người nghe lộ ra bộ dáng đáng khinh lại hóng hớt.

Người bán rong nhìn xung quanh thấy không có ai, quăng cho hắn ánh mắt khinh thường, lại nói nhỏ: "Đứng nói là uống rượu hoa nghe mỹ nhân hát, đến tiểu thiếp ở nhà Ngu đại nhân cũng không dám đi vào".

"Lợi hại như vậy?" Người đi đường trừng lớn đôi mắt.

"Chật, các ngươi biết cái gì, vị Ngưu phu nhân này từ nông thôn đến, ở nông thôn đã rất lợi hại rồi." Người bán rong bên cạnh hóng hớt một hồi, phản bát một câu.

Vì vậy, mấy người liền vây quanh người bán rong, nghe hắn kể sự tích huy hoàng của vị Ngưu phu nhân kia…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play