“Fujimiya, chỉ hỏi thử thôi, cậu có thân với Shiina không?”
Kadowaki đã tổ chức một buổi gặp mặt đơn giản tại nhà hàng thức ăn nhanh, và Kuju đang
ngấu nghiếng một miếng gà chiên khi cậu thình lình đưa ra câu hỏi, như thể cậu vừa mới nghĩ
ra nó.
Amane cố hết sức để không thể hiện cảm xúc của mình ra mặt khi cậu nhồi khoai tây chiên vào
miệng.
Kadowaki đã mời cả bốn người bọn họ để chuẩn bị cho đấu ngựa giả…hoặc chỉ đơn giản là
một buổi gặp mặt làm quen. Amane đi cùng, nhưng cậu chưa bao giờ ngờ rằng một người
không liên quan đến cậu lại hỏi một câu như thế này.
Cậu liếc sang Kadowaki, và thấy biểu hiện của cậu ta rõ ràng như muốn nói tôi không hề nói gì
cả. Có vẻ như Kuju cũng là một người có khả năng nhìn nhận khá tốt.
Cậu đành cố hết sức để không thể hiện ra bất kì biểu cảm nào.
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Chà, 5 người bọn cậu thường nói chuyện với nhau, bao gồm Yuuta. Tôi có cảm giác rằng
Shiina cư xử với cậu khác với Itsuki và Yuuta.”
“Thật ư? Tôi không để ý luôn đấy.”
Hiiragi tròn mắt ngạc nhiên nhìn Amane. Có vẻ như chỉ là cậu ấy ngạc nhiên thôi.
“Chà, không phải là vì cậu chậm đâu, Kazuya…Tôi nghĩ tôi là người duy nhất chú ý đến nó.
Những người khác chỉ biết nhìn một cách ghen tị thôi.”
“Thật đáng sợ…”
“Từ phản ứng của cậu thì chắc tôi đoán đúng rồi nhỉ.”
Kuju hỏi với một vẻ mặt nghiêm túc, vì thế Amane nhìn Kadowaki với vẻ dò hỏi chuyện gì
đang xảy ra.
Tôi tin tưởng họ. Họ sẽ ổn thôi. Kadowaki trả lời với vẻ mặt đặc trưng của cậu. Amane gãi gãi
mặt.
Có vẻ như Kuju đã chắc chắn về điều đó, nhưng Amane hy vọng rằng cậu ta sẽ không đi loang
tin khắp nơi.
Tuy nhiên, Kadowaki có lẽ thật sự có mắt nhìn người, và câu hỏi của Kuju dường như đơn
thuần là tò mò, hơn là muốn đào bới chuyện riêng tư của cậu. Không có ác cảm nào trong câu
hỏi của cậu ta.
“…Chà, bọn tôi cũng khá thân.”
“Nó trông giống như Shiina đang chăm sóc cho cậu. Tôi đoán đúng không.”
“…Trông nó giống như thế ư?”
“Chính xác.”
Khá năng nhìn nhận của Kuju thật sự đáng sợ.
Nó có lẽ tốt hơn cho Amane khi cậu kể ra sự thật thay vì đưa ra một lý do mỏng manh, và điều
này sẽ khiến cậu ta đáng tin cậy hơn nếu họ gắn bó với nhau.
“Chà, chỗ ở của bọn tôi khá gần nhau, và tôi có cơ hội nói chuyện với cô ấy. Chúng tôi chỉ có
quan hệ hơi tốt hơn bình thường thôi.”
“Có phải từ trước khi chúng ta học năm hai?”
“Ừ. Bọn tôi bắt đầu tương tác ở trong trường trong năm hai này. Mặc dù trước đó giả vờ làm
người lạ.”
Đương nhiên, Amane không thể nói rằng Mahiru là người hàng xóm đến nhà cậu mỗi ngày để
nấu ăn. Điều đó nghe thật kỳ lạ, cho nên cậu đơn giản là đề cập đến những thứ đúng ở một
mức độ nhất định.
Khi nghe lời giải thích của Amane, “Cậu đã biết rồi ư, Yuuta?” Kuju nhìn qua Kadowaki.
Vì chính chủ đã tự mình nói thế, Kadowaki không còn gì để giấu nữa, nên cậu gật đầu. Kuju
sau đó thở dài.
“Chà, cậu thật sự tốt bụng đấy.”
“Tốt bụng?”
“Không có gì, chỉ là lời nhận xét đến chính tôi thôi…vậy là cậu đã giấu điều đó với bọn tôi,
Yuuta.”
“Đương nhiên tôi sẽ không nói ra khi mà Fujimiya chưa nói. Tôi không nghĩ hai người sẽ đi
lan truyền nó đâu.”
“Đương nhiên. Không đời nào mà tôi sẽ ra ngoài và làm một việc phiền phức như vậy.”
“Sự trung thực của cậu là một đức tính tốt đấy, Kazuya.”
Kadowaki cười toe toét, và trong khi Hiiragi được khen ngợi, cậu nghiêng đầu. Vẻ mặt cậu rõ
ràng không thể hiện sự nghi ngờ nào về tấm lòng của người khác, như thể cậu đang nói rằng,
sao cậu lại cần phải nói những điều hiển nhiên như thế?
Amane cảm thấy có một sự nguy hiểm nhất định về điều đó, nhưng sự thật rằng Hiiragi vẫn là
một người tốt.
Hiiragi cũng nổi tiếng vì là người nghiêm túc, thẳng thắng và trung thực, dù thái độ khá khác
với Kadowaki. Amane đã bị sốc, và cậu vẫn kinh ngạc chưa hiểu rằng cậu đã thực sự là bạn
của Kadowaki.
Kadowaki có một cái nhìn sắc sảo về mọi người, và không có gì sai với sự chọn bạn của cậu ta
cả.
“Vì thế chúng ta không cần phải nói cho người khác.”
“Nhưng Kazuya, cậu thậm chí không thể nói dối. Tôi nghĩ tốt nhất là cậu hãy giả vờ như
không biết. Mà dù sao, ngay cả khi có ai đó nghi ngờ việc hai người bọn họ thân nhau, họ sẽ
hỏi những người nhưng Itsuki và Chitose, tôi đoán sẽ không có cậu đâu.”
“Cậu nói đúng.”
Kadowaki cười khúc khích, và Amane thư giản nhẹ nhỏm.
“Nn, đó là một sự giúp đỡ lớn. Tôi không muốn cô ấy gặp rắc rối.”
Amane hy vọng giữ kín mọi chuyện, và biết ơn khi họ không định nói nó ra.
“Cô ấy có lẽ không muốn người khác soi mói việc lựa chọn bạn bè của cô. Tôi hy vọng mấy
cậu có thể để cô ấy yên vì lợi ích của cô nàng.”
Amane biết rằng nếu ai đó biết được điều này, cậu sẽ bị trách móc và ghen tị, và cậu phải
chuẩn bị bản thân cho điều đó. Chắc chắn sẽ có vài người hỏi Mahiru, dù cho không có ác ý,
“Tại sao lại là Fujimiya?”
Đối với mọi người ở trường, Mahiru là ai đó đặc biệt, dù cho cô không thực sự là một thiên sứ.
Cũng giống như việc quý tộc sẽ bị chỉ trích như thế nào khi tiếp xúc với thường dân, những
câu hỏi như thế sẽ đến tai Mahiru.
Những câu hỏi kiểu đó đã được dự đoán trước, nhưng Mahiru có lẽ sẽ cảm thấy không hài lòng
về nó. Ít nhất, cô hy vọng có thể thoải mái lựa chọn người mình nên hẹn hò.
Và…dù nó chỉ là phỏng đoán, Amane có cảm giác rằng Mahiru sẽ nổi giận vì cậu nếu cậu bị
coi thường.
Cậu không muốn khiến Mahiru khó chịu, và hy vọng rằng họ sẽ giấu sự thật này.
…Tôi không biết có phải chỉ mình tôi không, nhưng có cảm giác rằng Mahiru muốn một mối
quan hệ công khai.
Gần đầy họ đã bắt đầu tương tác với nhau tại trường, và cậu cảm thấy khoảng cách giữa họ đã
ngắn lại, nhưng cậu đơn thuần là gạt bỏ đi suy nghĩ này vì đã nghĩ quá nhiều.
“…À, àaa…”
“Có chuyện gì với cậu vậy, Kuju?”
“…Không có gì, chỉ là tôi đang bắt đầu hiểu. Cậu đã vất vả rồi.”
Kuju nhìn sang Amane với một ánh nhìn phần nào bối rối, dù nó giống chết lặng hơn. Đến lượt
Amane trông bối rối.
“Yuuta, có phải cậu.”
“Ừ.”
“Bọn, bọn cậu đang nói về gì thế?”
“Tôi không nghĩ cậu sẽ hiểu đâu, Kazuya. Đừng bận tâm.”
Dù Kuju đã nói thẳng thằng như vậy, “Tôi đoán là tôi sẽ không hiểu được.” Hiigari dường như
không có vẻ nản lòng. Một phản ứng như vậy có lẽ là do sự tin tưởng và tình bạn của họ.
Kadowaki và Kuju gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu lẫn nhau. Amane không biết hai người họ đã hiểu gì
khi cậu ăn miếng khoai tây chiên, trông có vẻ bối rối.