“Ahh, mình ở đội đỏ~.”
Chitose than vãn khi cô thấy sự chia đội của lễ hội thể thao sắp tổ chức vào tháng tới.
Itsuki, người đã đến sớm hơn để xem thử, ở Đội Trắng. Do đó, họ đã ở hai đội khác nhau.
“Sẽ thật tuyệt nếu sự chia đội giống với họ của chúng ta ~.”
“Hai cậu vẫn sẽ ở hai đội đối đầu nhau mà.”
Họ của Itsuki là Akazawa, nghĩa là đầm lầy đỏ, trong khi của Chitose là Shirakawa, nghĩa là
con sông trắng. Đây là lý do tại sao họ được mệnh danh là cặp đôi đỏ-trắng.
“Tôi hiểu…thật là bi kịch…chúng ta là đối địch của nhau, nhưng có một tình yêu bị ngăn cấm
gắn kết chúng ta lại với nhau…”
Amane trợn mắt nhìn vào cặp đôi tình tứ giả vờ than thở trước số phận của họ vì đã trở thành
kẻ thù, trước khi nhìn vào danh sách chia đội.
Amane và Kadowaki ở Đội Đỏ, trong đó có cả Chitose.
Itsuki và Mahiru được chia vào Đội Trắng. Kadowaki, con át chủ bài của đội điền kinh, được
chia vào Đội Đỏ, nhưng dựa trên sự chia nhóm của cả lớp, hầu hết các thành viên của các câu
lạc bộ đều ở Đội Trắng.
Amane không thực sự quan tâm đến chiến thắng, nhưng cậu có chút lo lắng về việc tự làm bản
thân xấu hổ trước mặt Mahiru.
“Cậu định tham gia môn nào vậy, Amane?”
Sau khi tình tứ với Chitose, Itsuki bước đến trò chuyện với Amane.
Cậu ta và Chitose là thành viên của ban tổ chức đại diện cho lớp họ. Cái tình thế này thật sự
khá phù hợp dựa trên việc cậu ta đã rất tốt trong việc làm sôi nổi không khí lớp như thế nào,
nhưng cậu ấy không thích rắc rối. Amane khá ấn tượng rằng Itsuki thật sự đăng kí tham gia nó.
“Có những môn gì? Để xem đã.”
“Những môn duy nhất chúng ta được phép lựa chọn có lẽ là chạy nước rút, chạy tiếp sức, chạy
vượt chướng ngại vật, đua tìm đồ, chạy ba chân, ném bóng, kéo co. Vì cậu không ở trong câu
lạc bộ nào, tôi không nghĩ rằng cuộc thi kéo co giữa các câu lạc bộ có liên quan gì đến cậu.”
“Tôi có thể chỉ tham gia ném bóng được không?”
“Cậu lại chọn cái mà cậu không nổi bật…chọn ít nhất hai cái.”
“Ném bóng và đua tìm đồ.”
Amane không muốn phải để bản thân xấu hổ trước Mahiru, nhưng phần chạy tiếp sức và chạy
nước rút là nơi mà các câu lạc bộ thể thao thể hện. Amane thì không hề phù hợp.
Còn về chạy ba chân, cậu không thể ghép cặp với Itsuki, người đã ở đội đối địch. Kadowaki thì
ở đội của cậu, nhưng cậu không hề tự tin rằng mình sẽ sánh được với tốc độ và lực chân của
thành viên câu lạc bộ thể thao.
Tôi sẽ chỉ chọn những môn mà tôi sẽ không gây rắc rối thôi, cậu lẩm bẩm, và Itsuki nở một nụ
cười gượng gạo.
“Cậu thật sự chọn những môn không nổi bật…à, không, có lẽ cậu sẽ nổi bật khi đua tìm đồ
đấy.”
“Tôi còn không thể thực sự đua cơ mà.”
“Cậu chắc chắn chả tự tin gì cả.”
Amane sẽ muốn tránh đối đầu trực tiếp với câu lạc bộ thể thao. Lựa chọn an toàn nhất của cậu
sẽ là những môn mà các câu lạc bộ nghệ thuật sẽ tham gia.
“Vấn đề là tất cả mọi đứa con trai phải tham gia trò đấu ngựa giả [note]…và cậu lại ở đội
khác.”
Trong lớp, Amane chỉ thân với Itsuki và Kadowaki, dù không phải là cậu chưa bao giờ nói
chuyện với những đứa con trai khác.
Đội của Kadowaki có lẽ sẽ thương cảm mà nhận Amane, nhưng dù thế, Amane cảm thấy rằng
có lẽ sẽ có sự khó xử kỳ lạ.
Đấu ngựa giả cơ bản là nơi những người bạn thân sẽ phối hợp với nhau. Amane biết cậu là một
người mờ nhạt, và không có nhiều hứng thú vào lễ hội thể thao.
“À, chuyện đó thì ổn thôi.”
“Hửm?”
“Yuuta, Kazu và Makoto muốn ở chung đội với cậu. Thấy chưa, đúng lúc không?”
Amane nhìn về hướng Itsuki chỉ, và có ba chàng trai đang vẫy tay với cậu. Một trong số họ là
Kadowaki; Amane thậm chí chưa bao giờ nói chuyện với hai người còn lại.
Tuy nhiên, cậu biết họ ở một mức độ nào đó.
Hai người họ có mối quan hệ khá tốt với Kadowaki. “Nó sẽ là một cơ hội hiếm có, nhưng tôi
hy vọng cậu sẽ hòa thuận với những người bạn của tôi.” Kadowaki đã từng nói, và đây là
những người bạn mà cậu ấy nhắc đến.
Một trong số họ ở đội điền kinh giống với Kadowaki, sở trường là chạy đường dài, và có vẻ
ngoài khá nghiêm túc. Tên cậu ấy là Kazuya Hiiiragi, người mà Itsuki gọi là Kazu.
Người con lại tương đối thấp trong mấy đứa con trai, Makoto Kuju, bị bọn con gái cho là hơi
yếu đuối.
Bất cứ khi nào mà không ở cùng nhóm Amane, Kadowaki sẽ thường dành thời gian cho bọn
họ.
“Ồ Fujimiya. Đằng này. Cùng hợp sức cho đấu ngựa giả nào.”
Đứng giữa nhóm là Kadowaki, người gọi Amane với nụ cười vui vẻ thường thấy. Trong khi
Amane còn cảm thấy bối rối, Itsuki huých cậu một cái từ sau lưng. “Đi đi.”
Cậu đi qua đó một cách khá do dự, và được chào đón bởi một Kadowaki rạng rỡ.
“Cậu chưa lập đội đúng không, Fujimiya? Nếu cậu không phiền, bọn tôi hy vọng cậu có thể lập
đội với bọn này.”
“Tôi thì ổn với điều đó, nhưng hai cậu thì sao?”
“Chắc chắn rồi.”
Trả lời trước là người có vẻ ngoài trông thật thà hơn, Kuju.
“Yuuta và Kazuya cao hơn tôi, và xét về chiều sao, cậu là phù hợp nhất rồi.”
“À, tôi hiểu rồi…”
Người lái sẽ gặp nhiều khó khăn nếu ba người phía dưới có khác biệt lớn về chiều cao, và kết
quả là sẽ chậm hơn. Kuju hẳn là người lái, và lo lắng về vấn đề này.
Amane khá cao, và có cùng chiều cao với Kadowaki và Hiiragi.
Tuy nhiên Amane lại khá yếu về thể chất. Cậu không mạnh mẽ hay nhanh nhẹn được như họ.
“Cậu ổn với điều đó chứ, Hiiragi?”
“Đương nhiên rồi. Bọn tôi nhờ cậu cũng vì điều này mà. Tôi nghe nói cậu cũng khá thân với
Yuuta, nên tôi cũng tò mò.”
“Đừng lo lắng. Fujimiya là một người tốt.”
“Chà, cậu có mắt nhìn người tốt, cho nên tôi không lo lắng về chuyện đó. Mà quan trọng hơn,
nếu cậu hỏi tôi rằng tôi có sẵn lòng hòa đồng hay không. Tôi sẽ không biết được nếu không
thử.”
Amane nở một nụ cười gượng gạo trước những lời thẳng thừng này, và Hiiragi nhìn chằm
chằm cậu không nao núng.
Cái nhìn đánh giá này khiến Amane có chút khó chịu, nhưng cậu vừa tham gia vào một nhóm
bạn chơi thân với nhau. Đó là lý do tại sao Hiiragi lại làm điều này.
“Dù sao thì, từ nay mong được giúp đỡ.”
Hiiragi nở một nụ cười có phần tử tế, và Amane có cảm giác rằng bên đó không thẳng thừng từ
chối cậu. Amane cười lại, “Bên này cũng vậy. Giúp đỡ nhau nhé.”